Trên đỉnh đèo Lim nằm giữa vùng biên trập trùng mây núi, trời đang đứng bóng, Han vừa chạy vừa ngoái phía sau cảnh giác. Hắn men theo con đường mòn dành cho dân buôn lậu cố trà trộn vào đám cửu vạn. Tuy chủ yếu đánh hàng về đêm nhưng gần tết họ liều thân làm cả ngày và lực lượng hải quan không dẹp xuể. Dòng người thưa thớt, giữa thiên thanh bạch nhật thế này phát hiện ra hắn là quá dễ dàng. Lượng người không đủ để trà trộn, hắn tính nước chui rúc theo ngả khác rậm rạp hơn. Những năm đi buôn hàng qua biên giới Hắn đã tích lũy không ít kinh nghiệp đối phó với biên phòng và hải quan. Nếu lén lút chui rúc mà bị phát hiện có thể bị biên phòng xả súng, ung dung như dân cửu vạn mà đi.
Chờ trời tối sẽ an toàn hơn. Hắn tìm một bụi cây ven đường rậm rạp có thể bao quát xung quanh. Hắn ngồi lọt thỏm giữa lùm cây rậm rồi rút khẩu súng vừa “nhặt được’’ ra mân mê. Chà, khẩu Norinco NP-20 của đặc vụ Trung Hoa sao giống M1911 của Mỹ đến lạ? Có nó hắn tự tin gấp bội. Nghĩ lại trước đây hắn từng hạ gục mấy tên cướp mà chỉ mỗi con dao găm, thậm chí cả con béc-giê khổng lồ. Lần đó nếu không có con rắn lục được huấn luyện kĩ giấu trong mũi giày thì chắc chắn con ác thú đêm đó đã có bữa tiệc thịt người no nê. Nghĩ đến đây hắn chợt lạnh gáy, nếu cảnh sát Trung Quốc tiếp tục truy kích và mang theo chó thì sao? Hắn sẽ bị xé xác ngay bên bụi sim già này khi chưa kịp về với đất mẹ. Không. Phải chuồn ngay lập tức. Nhưng bằng cách nào. Han lo lắng ngó ra con dốc, chợt có một phụ nữ đứng tuổi mang một bao tải chậm chạm bò về phía Việt Nam. Mượn áo bà ta để cải trang thành phụ nữ ư? Không, bà ta sẽ hét toáng lên mất. Chợt lát sau lại có ba thanh niên vác nhưng kiện hàng to như hòm đạn trên vai. Trà trộn vào đây ư? Nhưng hắn không có gì để mang và áo quần hắn khác xa họ. Cũng nguy hiểm. Tiếp tục chờ đối tượng khác, lúc này hắn như con hổ đang rình để chọn con mồi ưa thích nhất. Bỗng một phụ nữ cõng một thằng bé và xách hai túi to quá tải lộ ra trước bụi cây. Cơ hội đây. Han chồm ra.
- Chào chị!