Phu nhân này đương nhiên là Tân Mộ.
Bà tới như một làn gió mát, thổi tới bên người Lâm Xuân Hồng, nói: “Vị này là bà sui đúng không?”
Lâm Xuân Hồng xuất thân gia đình trung lưu, chưa từng nhìn thấy phu nhân thượng lưu chân chính, thấy Tân Mộ khí chất đầy mình, bà tự giác mình là chiếu dưới, hơi mất tự nhiên đứng lên, cười nói: “Tôi là mẹ của Túc Trung, tôi là Lâm Xuân Hồng. Ngài là mẹ của Tân Thiên Ngọc?”
“Uhm, Xuân Hồng, thật là một cái tên hay. Tôi có thể gọi bà là Xuân Hồng không?” Tân Mộ cầm tay Lâm Xuân Hồng, thân mật nói.
Lâm Xuân Hồng thấy Tân Mộ nhiệt tình như thế, lập tức không chống đỡ được, bèn gật đầu: “Được, được.”
“Tôi là Tân Mộ.” Tân Mộ hơi ngừng lại, còn nói, “Xuân Hồng cầm tinh con gì?”
Lâm Xuân Hồng cảm thấy Tân Mộ không hổ là người làm ăn, khi hỏi tuổi tác của phụ nữ đã có tuổi, sợ người nhạy cảm xấu hổ, bèn hỏi cầm tinh, có thể tự suy đoán. Lâm Xuân Hồng bèn thành thật nói con giáp của mình.
Tân Mộ vừa nghe, đã nói: “Ồ, vậy em gái nhỏ hơn chị rồi. Em gọi chị một tiếng chị Mộ là được.”
Lâm Xuân Hồng hoàn toàn bị dẫn dắt, gọi Tân Mộ là chị.
Nhưng, lúc này Lâm Xuân Hồng cũng không cảm thấy gì, chỉ hơi kinh ngạc: Không ngờ Tân Mộ lớn tuổi hơn mình? Tân Mộ trông trẻ như thế!
Lâm Xuân Hồng không kìm được kinh ngạc: “Chị Mộ trông rất trẻ, không ngờ nhiều tuổi hơn em?”
“Câu này đúng là…” Tân Mộ đúng là mười phần tự tin với gương mặt của mình, cũng vô cùng quý trọng, dùng ngón tay sơn móng kiểu Pháp* khẽ khàng lướt qua gò má mềm mại, nói, “Dùng tiền đắp vào đó. Một năm chỉ đi thẩm mỹ cũng hết mấy trăm ngàn.” (100 ngàn tệ ~ 350 triệu VND)
(*) Sơn móng kiểu Pháp (French manicure): Là kiểu vẽ móng cực đơn giản, minimalist, thanh lịch. Móng tay của bạn, sau khi được chà rửa, cắt da và tẩy sạch sẽ, sẽ được sơn một lớp sơn dưỡng màu hồng nuy nhạt. Ở đầu móng được kẻ một đường màu trắng đơn giản.
Lâm Xuân Hồng nghe vậy líu lưỡi, tưởng mình nghe nhầm: “Mấy trăm ngàn?”
“Ừ, chị coi như cũng biết ngọn nguồn.” Tân Mộ khoát tay, “Chị biết rất nhiều phu nhân phải tiêu bảy chữ số cho da mặt.”
Lâm Xuân Hồng vốn chỉ thán phục tình trạng của Tân Mộ, hiện tại thậm chí còn hơi khó chịu: Giống như một kẻ học dốt hâm mộ học sinh giỏi, nhưng khi hắn phát hiện học sinh giỏi nhờ có lớp học thêm mấy trăm ngàn mới làm được bài kiểm tra điểm cao như thế, kẻ học dốt không chỉ đơn thuần hâm mộ, mà còn nghĩ: “Nếu mình có số tiền này đi học thêm, mình cũng có thể giống cậu ta! Cậu ta có gì mà giỏi? Không phải chỉ có tiền?”
Lâm Xuân Hồng không nhịn được ghen tị nói: “Vậy sao? Em nghe nói rất nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, như mấy minh tinh làm mặt cứng như xác sống, chị Mộ phải cẩn thận nhé…”
Tân Mộ cười haha: “Không sao, không sao, cho dù hỏng chị cũng sửa được.” Trong lời nói là hoàn toàn không thèm để ý, không biết là không thèm để ý hỏng mặt, hay là không để ý Lâm Xuân Hồng nói năng xúc phạm.
Nói thật, nếu như người khác nói thế với Tân Mộ, bà đã rút súng AK từ lâu, nhưng thực sự suy nghĩ tới đó là mẹ ruột của Túc Trung, làm mẹ đơn thân cũng không dễ dàng, Tân Mộ mới hơi khoan dung một chút.
Túc Trung là một người thiếu nhạy bén trong xã giao, vì vậy hoàn toàn không nghe ra sóng gió giữa Tân Mộ và Lâm Xuân Hồng.
Tân Thiên Ngọc nghe hiểu, nhưng cậu lựa chọn giả vờ câm điếc, tục ngữ có câu “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen mồm vào làm gì?”
Cậu một mực cúi đầu ăn là được.
Túc Trung nghiêm túc giúp Tân Thiên Ngọc lột vỏ tôm hùm. Tôm hùm của nhà hàng này có lớp vỏ dày đỏ au, phối với bộ dụng cụ lột vỏ màu bạc. Túc Trung hết sức quen thuộc sử dụng dụng cụ lột vỏ, thậm chí còn lọc sạch thịt trong càng tôm, vẻ mặt chăm chú, động tác cẩn thận, không biết còn cho rằng anh đang dán màn hình di động.
Sau khi lọc xong thịt, anh bỏ vào chén sứ trắng viền vàng tinh xảo trên bàn, đặt trước mặt Tân Thiên Ngọc, đưa cho cậu ăn.
Thấy con trai hầu hạ người ta như thế, trong lòng Lâm Xuân Hồng vừa chua vừa chát, gượng cười nói: “Con trai lớn rồi, còn biết lột vỏ tôm cho vợ. Sao không giúp mẹ?”
Túc Trung nói: “Chẳng lẽ mẹ không biết lột vỏ tôm?”
Lâm Xuân Hồng tức cười: “Mẹ biết, nhưng Tiểu Ngọc cũng là công tử nhà giàu, từ nhỏ ăn cơm Tây không biết bao nhiêu lần, chắc cháu cũng biết lột vỏ chứ nhỉ?”
Tân Thiên Ngọc vốn phiền chán cái kiểu mỉa mai này của Lâm Xuân Hồng, nhưng cũng không muốn giằng co với bà.
Tân Mộ lại cười, nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc nhà chúng tôi được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã mười ngón tay không dính nước xuân, đừng nói là lột vỏ tôm, ngay cả buộc dây giày cũng có người phục vụ. Cho nên, trước đây nó nói muốn sống cùng Túc Trung, tôi rất lo lắng. Dù sao, Tiểu Ngọc nhà chúng tôi là lá ngọc cành vàng, trong nhà không có 20 người chăm sóc, vậy sao được? Nhưng thằng bé này đúng là thật lòng, một mực yêu thương Túc Trung. Tôi nói, cũng được thôi. Có tình uống nước cũng no. Nhưng, giờ nhìn xem, Túc Trung vẫn rất có ý thức phục vụ, rất biết cách chăm sóc Tiểu Ngọc. Tôi cũng yên tâm.”
Mấy câu này của Tân Mộ, Lâm Xuân Hồng nghe xong cũng phát cáu: “Ý thức phục vụ cái gì? Đều là đàn ông, sao phải chăm sóc một người khác? Đều là người trưởng thành, chăm sóc lẫn nhau, cũng đâu phải người hầu!”
“Không phải nói như thế!” Tân Mộ nói, “Tiểu Ngọc nhà tôi được nuông chiều từ nhỏ tới mức hư người, cái gì cũng không biết, cần người khác chăm sóc. Tôi thấy Túc Trung rất sẵn lòng mà, đúng không, Túc Trung?”
Túc Trung đáp: “Vâng, cháu rất sẵn lòng.”
Lâm Xuân Hồng tức tới nghiến răng, thầm tự hỏi, rốt cuộc Tân Thiên Ngọc bỏ bùa gì cho Túc Trung, mà khiến anh như kẻ ngốc?
Lâm Xuân Hồng nhìn về phía Tân Thiên Ngọc, chỉ nói: “Tiểu Ngọc, bác nói cháu lớn vậy rồi, cũng nên học chút kỹ năng sống chứ? Cũng là tốt cho chính cháu!”
Tân Thiên Ngọc ngước mắt lên, cười nói: “Vâng, ngài nói đúng, cháu cũng có học, ví dụ gần đây cháu đã học được cách dùng lò vi sóng.”
Tân Mộ lập tức phối hợp vỗ tay: “Ôi chao, thật không hổ là con trai ngoan của mẹ! Thậm chí còn biết dùng sản phẩm công nghệ cao như lò vi sóng, mẹ rất tự hào.”
Lâm Xuân Hồng khϊế͙p͙ sợ: Mấy người bị thiểu năng à!
Tân Thiên Ngọc còn nói: “Nhưng kỳ thực con và Túc Trung đều rất bận, không có thời gian gọt giũa kỹ năng sống. Phương diện này cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân. Kỳ thực đều là chuyện nhỏ, tìm người giúp việc là có thể giải quyết vấn đề.”
Lâm Xuân Hồng thấy Tân Thiên Ngọc đưa bậc thang, cũng thuận thế bước xuống, trong lòng nghĩ cũng đúng, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung cũng không phải vợ chồng bình thường, phương diện sinh hoạt chắc chắn không có mấy nan đề vặt vãnh như ai hầu hạ ai, ai chăm sóc ai, ai làm việc nhà. Dù sao, họ có tiền, giống như Tân Mộ nói, thuê chừng 20 người giúp việc, ngay cả dây giày cũng không cần tự buộc!
Lâm Xuân Hồng thua trận, chỉ đành tự an ủi: Ai giúp ai lột vỏ tôm cũng chỉ là tình thú, mình quản cái này làm gì? Con mình cũng không thấy mệt.
Chỉ là, “tình thú” có thể mặc kệ, “vấn đề lớn” lại không thể bỏ qua.
Lâm Xuân Hồng lại nói: “Khi nào hai đứa tổ chức hôn lễ?”
Tân Thiên Ngọc đóng vai vợ nhỏ, không đáp lời.
Túc Trung nói: “Bọn con tạm thời chưa có kế hoạch tổ chức hôn lễ.”
“Ừ…” Lâm Xuân Hồng cũng đoán được, “Kỳ thực cũng không sao, hiện tại rất nhiều người trẻ không thích tổ chức hôn lễ, cái này mẹ biết. Nhưng dù sao cũng phải về ăn bữa cơm kính trà mời rượu với thân thích, cho đủ hình thức. Mấy chuyện truyền thống vẫn không thể bỏ qua.”
Tân Thiên Ngọc lập tức bắt được bốn từ “kính trà mời rượu” trong một đống lời nói của Lâm Xuân Hồng. Nếu có bốn từ này, vậy chắc chắn không phải đơn giản là ăn bữa cơm với thân thích, còn thêm bốn từ “mấy chuyện truyền thống”, e rằng bên trong giấu mìn.
Tân Thiên Ngọc suy đoán không sai, quả thực Lâm Xuân Hồng có tính toán: Trước tiên lừa Tân Thiên Ngọc tới sân nhà mình, dùng truyền thống và quê hương làm danh nghĩa để lừa dối, lập lại quy củ với cậu.
Chuyện này, Tân Mộ cũng đoán được.
Tân Mộ cười haha một tiếng, nói: “Em Xuân Hồng à, em có ý này, chị cảm thấy cũng không tệ.”
Nghe Tân Mộ vui sướng dứt khoát đồng ý, Lâm Xuân Hồng sợ ngây người: “Phải, phải không? Chị Mộ, chị cũng thấy được?”
“Đương nhiên.” Tân Mộ cười híp mắt nói, “Chị cảm thấy rất được!”
Tân Thiên Ngọc lại thấy lạnh run người: Nếu Tân Mộ trực tiếp hất bàn lấy AK 47 bắn bằng bằng thì đã tốt, giết người chỉ cần đầu rơi xuống đất*, một cú đã knock out đối thủ, đau dài không bằng đau ngắn. Hiện tại Tân Mộ cười haha mới là đáng sợ, cũng không biết trong bụng bà có ý xấu gì, ngay cả chết ra sao đối phương cũng không biết.
(*) Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, chết cũng không có gì khủng khϊế͙p͙, là muốn nhắc nhở đối phương đừng sợ chết.Đã đạt được mục đích, thì không cần tiếp tục, tương tự như đừng có được voi đòi tiên. Đối nhân xử thế hay làm việc đều nên chừa đường lui, không nên quá quắt, để tránh vạ lây cho người vô tội hoặc khiến người khác gặp thêm đau khổ và bất hạnh, như vậy đối với mình cũng chưa chắc đã có nhiều chỗ tốt.
“Nói đến truyền thống,” Tân Mộ nói, “Vậy chắc chắn không thể bỏ qua, sính lễ dạm ngõ ăn hỏi đều không thể thiếu. Chị nói luôn nhé, sính lễ dạm ngõ, ông cụ cho bao nhiêu, chị cũng không để ý, chỉ là thương con thôi. Tự chị bỏ tiền túi cho 88,888,888 (~ 311 tỷ VND)coi như cho bọn trẻ mua kẹo. Bà sui, em xem mà cho nhé!”
Lâm Xuân Hồng lập tức tái mặt: “Chuyện này… Haha…”
88,888,888, đối với Lâm Xuân Hồng là con số trên trời. Cả đời bà chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Đương nhiên, mấy con số này đối với Túc Trung thì hoàn toàn không có vấn đề.
Theo lý thuyết, lúc này Túc Trung hẳn nên giải vây, nhưng anh không, bởi anh còn đang bận lột vỏ tôm cho vợ.
Lúc này, khiến tình cảnh càng gượng gạo, chỉ e càng khó coi. Tân Thiên Ngọc lập tức đóng vai người tốt, giả bộ hiền lương, nói: “Nói chuyện này làm gì? Bác Xuân Hồng chỉ tiện mồm nói vậy thôi, cũng không có ý đó! Giống như gia đình chúng ta, muốn làm hôn lễ truyền thống mà không chuẩn bị nửa năm, tiêu tốn trăm triệu, thì thật ngại gặp người! Còn không bằng dùng số tiền này làm từ thiện, bác Xuân Hồng ngài nói xem?”
Lâm Xuân Hồng vừa mới bị luống cuống vì “80 triệu”, bây giờ lại nghe còn phải “tiêu tốn trăm triệu”, thực sự bối rối, hoàn toàn bị trấn áp. Theo lý thuyết, dựa trên tài sản của Túc Trung, tổ chức hôn lễ vài trăm triệu là rất bình thường. Nhưng Lâm Xuân Hồng vẫn còn ở trạng thái tiểu thị dân*, cho dù Túc Trung phát đạt, bà cũng không giàu theo, cho nên vẫn tư duy như người bình thường, nghe thấy nhiều tiền như thế, lập tức không chịu nổi, khí thế cũng ủ rũ trong chớp mắt.
(*) Người dân thành thị thời phong kiến, chuyên sống bằng nghề thủ công hoặc buôn bán. Đây là nhóm người không tới mức khốn cùng nhưng cũng không giàu có.
Bà chỉ liên tục gật đầu: “Ừ, đúng đúng, Tiểu Ngọc nói đúng.”
Bữa cơm này, Lâm Xuân Hồng đi tới khí thế như mẹ chồng, lúc đi khí thế như tiểu đệ. Trước khi đi, Tân Mộ còn vỗ vai bà, nói: “Được rồi, Xuân Hồng, thời gian không còn sớm, em cũng về đi.”
— Giọng điệu này, hai từ “Xuân Hồng” bị Tân Mộ gọi như tên hầu gái.
Lâm Xuân Hồng đã bị chèn ép tới mức không tức giận nổi, cũng chỉ đành cúi đầu nói: “Vâng, chị Mộ.”
Lâm Xuân Hồng mất hồn mất vía theo sát con trai đi ra ngoài, còn Tân Mộ thì kéo Tân Thiên Ngọc sang một bên, hai mẹ con thì thầm. Chuyện cũng rất đơn giản, đương nhiên là đánh giá Lâm Xuân Hồng.
Tân Mộ oán giận Túc Trung: “Mẹ chồng con không được…”
Tân Thiên Ngọc cười trừ: “Gì mà ‘mẹ chồng’? Ngay cả ‘chồng’ con còn chưa chấp nhận, còn nhận ‘mẹ chồng’?”
Tân Mộ bèn đổi giọng: “Con không coi người ta là mẹ chồng, nhưng người ta thật sự coi con là ‘con dâu’. Khắp nơi muốn chèn ép con lập quy củ.”
Tân Thiên Ngọc đành nói: “Con không để ý tới bà ta là được.”
“Thế mà con cũng có thể nhẫn nại với mẹ Túc Trung.” Tân Mộ bỗng nhiên xót xa, “Sao không thể tốt với mẹ như thế?”
“Cái này gọi là ‘thân sơ khác biệt.” Tân Thiên Ngọc cảm thán, “Thuận theo ý bà ta là được, nếu trái ý thì lại gây ồn ào, ầm ĩ là con xấu mặt, cho dù có thắng thì vẫn là con mất thể diện.” Tân Thiên Ngọc vừa cười vừa nhìn mẹ, “Nếu không… con cũng không làm phiền mẹ tới đây.”
Tân Mộ véo cậu một cái, nói: “Chính là đạo lý này, con không thể ầm ĩ với bà ta. Chẳng lẽ mẹ có thể?”
“Sao không thể?” Tân Thiên Ngọc hơi bất ngờ, “Bà ta làm mẹ, mẹ cũng làm mẹ, con trai không thể túm mẹ, nhưng sao mẹ không thể túm mẹ?”
“Hừ, đơn giản như thế thì đã tốt.” Tân Mộ nói, “Vấn đề là, bà ta là mẹ nghèo, còn mẹ là mẹ giàu. Cho dù là tình huống nào, chỉ cần người giàu và người nghèo đánh lộn, người giàu đều là kẻ sai.”
Tân Thiên Ngọc lại lắc đầu: “Dựa vào đâu mà chỉ có mẹ giàu? Túc Trung không giàu sao? Mẹ anh ấy sao lại là mẹ nghèo?”
“Bởi vì mẹ cậu ta nghèo lâu rồi, bây giờ vẫn chưa có tâm thái của người giàu.” Tân Mộ lắc đầu, “Con ngẫm xem, nếu bà ta lên báo khóc than, nói ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai bay lên đầu cành, kết quả thông gia nhà giàu cậy thế ăn hϊế͙p͙, con cảm thấy đến lúc đó ai sẽ bị ngòi bút lên án?”
Tân Thiên Ngọc không lời chống đỡ.
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta là quản lý cấp cao của công ty đại chúng.” Tân Mộ siết móng tay tinh xảo, bất đắc dĩ thở dài, “Đánh rắm cũng có thể ảnh hưởng giá cổ phiếu, nào có thể thích gì làm nấy như trước?”
Tân Thiên Ngọc cũng bị cảm động lây.
Tân Mộ nói: “Hơn nữa, nếu như con muốn sống ổn định với Túc Trung, mẹ cũng không muốn trở mặt với bà ta.”
“Cái gì… Ai muốn sống ổn định với Túc Trung?” Mặt Tân Thiên Ngọc nóng bừng, “Lâm Xuân Hồng không biết, mẹ còn không biết sao? Con và Túc Trung chỉ là chồng chồng bề ngoài.”
Tân Mộ nheo mắt quan sát cậu, cười haha: “Con nói sao thì là vậy.”
Hơi ngừng lại, Tân Mộ lại nói: “Hai đứa đã là ‘chồng chồng bề ngoài’, vậy cũng phải có ‘bản lĩnh bề ngoài’. Bây giờ đang ở khách sạn Mỹ thì không nói, sau này về nước, hai đứa cũng ở riêng sao?”
Lời này của Tân Mộ cũng là một nhắc nhở với cậu.
Tân Thiên Ngọc phải cùng Túc Trung suy ngẫm vấn đề sống ở đâu.
Trở về khách sạn, cậu cũng nói với anh vấn đề này.
Túc Trung lặng yên một lát, nói: “Em muốn quay về sao?”
Trong giọng nói có một chút căng thẳng, và thận trọng, tựa như đây là một câu hỏi vốn chôn giấu đáy lòng đã lâu.
“Quay về…?” Tân Thiên Ngọc trong chốc lát không kịp phản ứng.
“Về nơi chúng ta từng chung sống.” Túc Trung chậm rãi nói.
Tân Thiên Ngọc căng thẳng trong lòng: “Nơi… nơi đó vẫn còn?”
“Đương nhiên vẫn còn, cũng đâu có động đất.” Túc Trung nghi hoặc, “Cũng không có phá bỏ hay di dời đi nơi khác. Sao lại không còn?”
Tân Thiên Ngọc ngượng ngùng, nói: “Không phải, em chỉ… chỉ nghĩ là đã qua nhiều năm…”
“Mới chỉ ba năm,” Túc Trung nói, “Nhà cũng không dễ sập như thế.”
Nhà không dễ sập như thế.
Thảo nào nhiều người kết hôn đều phải mua nhà, có lẽ là cảm thấy tình cảm còn không đáng tin bằng nhà cửa.
Nói thực, tình cảm rất khó tồn tại lâu dài hơn một căn nhà.
“Khụ khụ.” Tân Thiên Ngọc cảm thán trong lòng một hồi, quay mặt đi, giả vờ ung dung, “Đã qua nhiều năm, có cần quét tước lại nhà hay không, sửa sang lại mới có thể vào ở?”
“Không cần.” Túc Trung nói, “Mỗi khi về nước, anh đều ở đó.”
Tinh thần Tân Thiên Ngọc càng thêm ngẩn ngơ.
Ba năm trôi qua, Tân Thiên Ngọc lại quay về nơi họ từng chung sống.
Hai người tới trước cửa, tay trái tay phải Túc Trung đều xách vali, không rảnh tay mở cửa. Mà Tân Thiên Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, theo phản xạ, ấn tay vào khóa vân tay.
Chẳng mấy, cửa đã mở ra.
Lúc này Tân Thiên Ngọc mới kinh hãi: “Sao vân tay của em có thể mở được cửa?”
Túc Trung không hiểu tại sao cậu lại kinh ngạc: “Vân tay của em vẫn luôn mở được cửa mà?”
Tân Thiên Ngọc bước vào căn nhà, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt.
Giống như một hiện tượng kỳ lạ, một nơi quen thuộc đương nhiên sẽ có một mùi hương quen thuộc, bạn rất khó miêu tả mùi hương ấy, nhưng khi bạn nghe thấy, bạn biết, bạn đã trở về nhà.
Tân Thiên Ngọc ngẩn ngơ một lát, phòng khách trước mắt bày biện vẫn như ngày hôm qua, ngay cả cái gối dựa cũ cậu thường dùng vẫn ở nguyên vị trí, lẳng lặng ở đó, tựa như cậu mới chỉ vừa đi, thời gian ba năm cô đọng như thể cậu chỉ rời đi phút chốc.
Và cả phòng ngủ, thoạt nhìn cũng được quét dọn định kỳ, vô cùng sạch sẽ, nhưng không ngăn nắp.
Năm đó cậu rời khỏi nơi này kỳ thực hơi vội vàng, trước khi ra cửa thổi tắt nến thơm mới đốt một nửa, quần áo vội vã treo lên, cũng không phân loại dựa theo thói quen của Túc Trung, dép cũng tùy ý đá dưới chân tường – hết thảy đều không phù hợp với thói quen sinh hoạt ngăn nắp sạch sẽ của Túc Trung.
Giờ khắc này, căn phòng này hoàn toàn là dáng vẻ khi cậu vừa rời khỏi, dép xiêu vẹo dưới chân tường, quần áo treo lộn xộn, nến thơm đốt được một nửa chưa cất đi, gối đầu giường vẫn bị dựng chéo vì chứng OCD*.
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder) là một dạng rối loạn tâm thần đặc biệt, có xu hướng kéo dài với đặc điểm là những suy nghĩ và hành vi lặp đi lặp lại, không thể kiểm soát được.
Trên tủ đầu giường vẫn đặt cây nến thơm cháy dở.
Tân Thiên Ngọc chỉ ngọn nến, mở miệng: “Cái này… là anh đang dùng sao?” Nói ra miệng cậu mới phát hiện giọng mình hơi run rẩy.
“Không phải, vẫn là cây nến em chưa đốt hết lần trước.” Túc Trung dùng từ “lần trước”, tựa như Tân Thiên Ngọc vừa mới rời khỏi không lâu.
Nhịp tim cậu rất nhanh, rất nhiều suy tư vắng lặng e ngại có thể tuôn trào mãnh liệt bất cứ khi nào. Cậu sợ thất lễ, dùng sức véo lòng bàn tay, giả vờ ung dung đổi chủ đề: “Aiiii, mệt quá, máy bay đường dài đúng là mệt người.”
“Ừ, đúng, bay đã lâu –” Túc Trung kiềm chế xúc động muốn ôm đối phương từ phía sau, gắng sức dùng giọng bình ổn nói: “Cuối cùng cũng trở về.”
Túc Trung và Tân Thiên Ngọc có chung nhận thức “chồng chồng bề ngoài”, đương nhiên phải chia phòng ngủ.
Tân công tử là “lá ngọc cành vàng”, đương nhiên ngủ ở phòng ngủ chính.
Lại nói tiếp, Tân Thiên Ngọc cũng không phải người bị lạ giường. Hơn nữa, cho dù cậu bị lạ giường, thì cũng không nên bị mất ngủ, bởi cái giường này cậu không lạ.
Đây là cái giường cậu từng ngủ rất nhiều năm.
Tất cả phòng ngủ này đều giống như tái hiện ngày hôm qua, là dáng vẻ cậu quen thuộc nhất.
Nhưng chính sự quen thuộc này, lại khiến cậu không biết làm sao, khiến cậu khó đi vào giấc ngủ.
Cho đến hôm nay, cậu mới không thể không thừa nhận: Túc Trung quan tâm cậu nhiều hơn cậu nghĩ.
Nếu như nói, trước kia Tân Thiên Ngọc và Túc Trung chia tay, là vì không chịu nổi Túc Trung lãnh đạm vô tình, vậy giờ thì sao?
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Túc Trung không phải như thế.
Anh chỉ hơi… ngốc và thiếu nhạy cảm.
Ngốc và thiếu nhạy cảm đương nhiên vẫn có thể gây tổn thương cho người khác, nhưng vẫn khá hơn là lãnh đạm vô tình.
Lúc trước Túc Trung nói muốn quay lại, theo bản năng, Tân Thiên Ngọc cảm thấy sợ hãi, là kiểu “mười năm sợ dây thừng”*, bộ não không nghe lời, chỉ chạy trốn theo phản xạ.
(*) Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Bị rắn cắn một lần thì cả đời cứ ám ảnh, ban đêm thấy sợi dây cho là con rắn mà sợ hãi.
Hiện tại cảm giác này chầm chậm trôi qua, sự khủng hoảng trong lòng cậu dần tan biến, trong lòng càng thêm do dự và hoang mang.
Rốt cuộc cậu nên đối mặt với tình nhân cũ ngốc nghếch thiếu nhạy cảm nhưng quyết tâm lì lợm như thế nào?