Nước Đổ Đầy Ly

Chương 37: Có phải tôi tới muộn rồi không

Cuộc hôn nhân của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung là chủ đề đáng quan tâm, nhưng cư dân mạng thích tám chuyện chỉ đứng thứ hai, quan tâm nhất là người chơi chứng khoán.


Hai người họ đều là thành viên ban giám đốc công ty, mọi hành vi đều có khả năng ảnh hưởng giá cổ phiếu, chứ đừng nói là chuyện trọng đại như kết hôn.
Cho dù Tân Thiên Ngọc không tình nguyện, thì cũng phải duy trì “ân ái bề ngoài” với Túc Trung.
Túc Trung thì chìm trong vui sướng.


Trước kia, Túc Trung là người vô cùng kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng sau khi kết hôn lại đột nhiên biến thành sôi nổi.
Xét cho cùng, trong trường hợp công khai, Tân Thiên Ngọc rất dịu dàng với anh.
Đôi mắt cậu sẽ lấp lánh tha thiết nhìn anh, môi khẽ cong, dáng vẻ như lúc họ còn yêu nhau.


Túc Trung cũng có thể khoát tay qua hông cậu, xúc cảm quen thuộc đó khiến anh cảm thấy tựa như quay lại thuở ban đầu.
Nếu bỏ qua tạp âm và ánh đèn flash gây phiền lòng, đây quả thực là một giấc mộng đẹp.
Phóng viên hỏi: “Hai người sẽ tổ chức hôn lễ chứ?”


Túc Trung ngây người, nói: “Xem ý Tân công tử.”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt tiếp lời: “Túc tiên sinh và tôi đều không đặt nặng chuyện này.”


— Trước mặt người ngoài, nếu họ gọi thẳng tên đầy đủ của đối phương thì có vẻ xa lạ, nếu nói tên gọi thân mật, Tân Thiên Ngọc xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Cuối cùng theo đề nghị của bộ phận PR, họ bèn xưng hô “Tân công tử” “Túc tiên sinh”, vừa đúng chừng mực lại có vài phần thân thiết.


Tân Thiên Ngọc và Túc Trung tiếp nhận phỏng vấn xong, bèn trở lại Lincoln phiên bản dài.
Vừa vào trong xe, Tân Thiên Ngọc lập tức thoát vai, trở về dáng vẻ nước lửa bất xâm.


Nhưng Túc Trung biết mình bây giờ đang là nhân vật “lì lợm theo đuổi”, đương nhiên không để bụng, hỏi: “Em thực sự thấy không cần tổ chức hôn lễ sao?”
Tân Thiên Ngọc quay đầu, nói: “Chúng ta là kết hôn giả, tổ chức hôn lễ làm gì?”


“Sao lại là kết hôn giả?” Túc Trung không đồng ý, “Chúng ta làm thủ tục đầy đủ, được pháp luật công nhận…”


“Được rồi, được rồi, chúng ta là kết hôn thật.” Tân Thiên Ngọc cũng không muốn cãi cọ với Túc Trung cứng đầu, “Thế nhưng, anh cũng nói, ‘Thủ tục đầy đủ, pháp luật công nhận’, điều này chứng minh, cầu hôn hay hôn lễ đều là thứ yếu.”


Túc Trung bắt được trọng điểm, thầm nghĩ: Ồ, thì ra còn có cầu hôn.
Tân Thiên Ngọc thở dài sâu sắc, có cảm giác mệt mỏi.


Trong vòng xoáy có tên “Túc Trung”, Tân Thiên Ngọc càng ngày càng cảm thấy đuối sức. Lực hấp dẫn của vòng xoáy này càng ngày càng khủng khϊế͙p͙, như thể chỉ cần cậu sẩy chân là sẽ bị kéo vào, trọn đời không thoát thân được.


Tân Thiên Ngọc nhắm mắt, nói: “Sau này cố gắng giảm bớt những hoạt động công chúng này đi. chúng ta cũng không phải minh tinh, không cần phải…”
“Ừ.” Túc Trung cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng không dám trái ý Tân Thiên Ngọc.


Dùng lời của sếp m-global thì, Túc Trung hiện tại là “sỉ nhục của đàn ông, người hầu tận tụy của vợ.”
Thomas thì nói: “Nhưng Túc Trung hiện tại rất vui vẻ! Vui vẻ là được mà?”
Sếp lớn lại nói: “Cậu xem chó nhà cậu cũng rất vui vẻ! Nó rất vui sướng, nhưng cũng thực sự là chó!”


Hôm nay, trong phòng làm việc của m-global, Túc Trung mặc áo khoác mang theo cặp tài liệu đi ra ngoài, đúng lúc gặp sếp lớn vừa từ bên ngoài trở về.
Sếp lớn vừa nhìn tư thế này của Túc Trung, biết anh sắp ra ngoài, bèn tiện mồm hỏi: “Ra ngoài gặp khách hàng à?”


“Không phải.” Túc Trung nói, “Ra sân bay đón người.”
“Oh wow,” Sếp lớn tỏ vẻ khoa trương, “Là đại nhân vật nào có thể khiến cậu tự đi đón người?”
“Mẹ tôi.” Túc Trung trả lời.
Sếp lớn nuốt nước miếng, nói: “… Giúp tôi chuyển lời hỏi thăm bà ấy nhé.”


“Bà ấy cũng đâu biết ông.”
“…”
Túc Trung phân rõ ranh giới giữa công việc và cuộc sống riêng, khi đi đón Lâm Xuân Hồng anh cũng không dẫn theo trợ lý, chỉ đi một mình.
Lâm Xuân Hồng xuống máy bay thấy chỉ có mình Túc Trung, không hài lòng, nói: “Chỉ mình con?”


Túc Trung nói: “Con không để trợ lý và thư ký làm việc tư.”
Lâm Xuân Hồng tức giận nói: “Không phải mẹ nói trợ lý và thư ký của con! Mẹ nói là… Tân Thiên Ngọc! Sao nó không tới đón máy bay?”
Túc Trung khó hiểu: “Mẹ cũng đâu nói em ấy tới.”


“Mẹ… Mẹ không nói thì nó không tới sao?” Lâm Xuân Hồng càng tức hơn.
“Mẹ không nói sao em ấy phải tới?” Túc Trung nghi hoặc.


Lâm Xuân Hồng tức giận đến giậm chân: “Nó, hiện tại nó cũng coi như một nửa ‘người thân’ của mẹ…” Hai từ “người thân” này Lâm Xuân Hồng nói rất không bằng lòng. Nhưng hiện tại bà đã chấp nhận thực tế. Hai năm qua Túc Trung không về nhà, đã khiến Lâm Xuân Hồng luống cuống. Bà cũng không dám bắt Túc Trung tìm phụ nữ kết hôn các thứ nữa, chỉ đành chấp nhận “con rể” Tân Thiên Ngọc.


“Mẹ không nói, sao em ấy phải tới đón? Đừng nói là em ấy, ngay cả con, nếu không phải mẹ chủ động yêu cầu, con cũng sẽ không tới đón.” Túc Trung trả lời.
“…” Lâm Xuân Hồng cảm giác mình sắp trụy tim.


Túc Trung dẫn bà tới khách sạn, đặt cho bà một phòng. Lâm Xuân Hồng không hài lòng: “Sao không dẫn mẹ tới ở nhà các con?”
“Lúc trước cũng đâu để mẹ tới ở nhà bọn con?” Túc Trung trả lời rất kiên quyết.


Lâm Xuân Hồng nuốt nước miếng, quả thực là vậy. Lúc trước Túc Trung và Tân Thiên Ngọc sống chung, cũng không để bà tới ở. Nhưng Lâm Xuân Hồng ăn vạ tới đó nhiều lần, Túc Trung cũng không mấy hoan nghênh.


Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Lâm Xuân Hồng mới xem như thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, bắt đầu cẩn thận quan sát Túc Trung. Mấy năm không gặp, Túc Trung trông càng thêm trưởng thành thận trọng, mặc đồ tây thẳng thớm, giống như nhân sĩ thành công trong tạp chí – À, không phải, không phải “giống như”, Túc Trung hiện tại chính là nhân sĩ thành công trong tạp chí.


Lâm Xuân Hồng bỗng có cảm giác hư không.
Cho tới bây giờ, bà chưa từng nghĩ con trai của mình có thể thành công đến thế, thành công đến mức bà không với tới được.


Nhớ tới sự lạnh nhạt mấy năm nay của Túc Trung, bà càng thêm khủng hoảng, sợ mình không giữ được con – tựa như năm đó bà không giữ được chồng.
Bà kéo Túc Trung, than thở khóc lóc kể lể mấy năm qua bao nhiêu lần nhớ mong anh, đồng thời oán giận anh sao nhẫn tâm như thế.


Trong đời Túc Trung rất hiếm khi có giây phút như thế — giây phút cảm thấy lúng túng.
Là người thiếu nhạy bén trong tình cảm, Túc Trung ít khi cảm thấy lúng túng, nhưng giờ khắc này, dường như anh cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của hai từ “xấu hổ”.


Lâm Xuân Hồng rơi nước mắt oán giận, đánh bài tình cảm, cánh tay gầy gò giữ chặt tay áo trắng tinh của Túc Trung, giống như thần giữ của giữ tiền.
Túc Trung hắng giọng một cái – giờ phút này anh bỗng hiểu, thảo nào có nhiều người khi ở cạnh anh thường mất tự nhiên hắng giọng như vậy, hóa ra là vì xấu hổ!


“Mẹ,” Túc Trung hắng giọng xong thì nói, “Con hiểu ý mẹ.”
Lâm Xuân Hồng ngẩng gương mặt giàn giụa nước mắt: “Con hiểu? Vậy con nói xem ý mẹ là gì?”
Túc Trung nói: “Mẹ hy vọng con gặp mẹ nhiều hơn, đúng không?”
Lâm Xuân Hồng vui sướng gật đầu: “Đúng, là ý này!”


Túc Trung nói: “Con hiểu.”
Nói xong, thừa dịp Lâm Xuân Hồng hốt hoảng, Túc Trung không dấu vết rút tay áo về.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Lâm Xuân Hồng, Túc Trung bèn đi tìm Tân Thiên Ngọc.
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc cũng ở khách sạn này, không chỉ vậy, Túc Trung cũng ở khách sạn này.


Rõ ràng là người một nhà mà lại ở ba phòng khác nhau trong một khách sạn, có thể thấy quan hệ này đúng là rắc rối phức tạp.
Sau khi Túc Trung vào phòng, thấy Tân Thiên Ngọc theo thường lệ giúp mình pha trà.


Mỗi lần đón anh vào phòng, cậu đều sẽ tới minibar pha trà. Kỳ thực đây không phải là “đạo đãi khách” của Tân Thiên Ngọc, mà là “kế tạm thời thích nghi” của cậu. Mỗi lần mở cửa, Tân Thiên Ngọc đều cần một khoảng thời gian để ổn định tâm trạng.


Cậu vừa pha trà vừa nghĩ: Đồ ngốc Túc Trung này có độc, cho dù thấy anh bao nhiêu lần vẫn cảm thấy anh quá đẹp…
Túc Trung ngồi trên ghế sofa, chờ Tân Thiên Ngọc rót trà rồi đưa tay nhận lấy, nói: “Mẹ anh đã tới, anh sắp xếp phòng cho mẹ ở bên này.”


“Vâng.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt đáp lại, “Vậy tối nay thừa dịp gặp mặt. Nếu chúng ta đã kết hôn, cũng nên nói với cha mẹ hai bên.”
Túc Trung gật đầu: “Anh nghĩ, trong mắt bà chúng ta vẫn như trước.”


Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói: “Vâng, em biết. Mẹ anh là phái bảo thủ, nếu nói với bà hôn nhân của chúng ta chỉ là sự cố, chắc bà cũng không chịu nổi.”
Túc Trung lại nói: “Em nói như thế, anh cũng không chịu nổi.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn ra: “Gì cơ?”


“Em nói hôn nhân của chúng ta là sự cố.” Túc Trung nói, “Trong mắt anh, đây là duyên phận.”
Tân Thiên Ngọc có chút lúng túng nhếch môi, thành một nụ cười: “Duyên phận gì chứ, thật đúng là không giống lời từ miệng anh. Không phải anh không tin mấy thứ huyễn hoặc này sao?”


“Anh không cảm thấy đây là huyễn hoặc, anh cảm thấy đây là vấn đề xác suất.” Túc Trung nói, “Trên thế giới có sáu tỉ người, giả thiết tuổi thọ trung bình của chúng ta là…”


“Dừng lại!” Tân Thiên Ngọc phát hiện hình như Túc Trung muốn nói mấy câu yêu đương cổ lỗ sĩ, mau chóng phòng bị, “Có phải anh muốn nói với em xác suất yêu một người?”
“Gì cơ?” Túc Trung ngây người.


Tân Thiên Ngọc mở di động tìm kiếm một hồi, đọc trên màn hình: “Khi còn sống, con người sẽ gặp được 29.2 triệu người, cho nên xác suất hai người se duyên cũng chỉ có 0.000049…”
Túc Trung hoàn toàn không thấy sự lãng mạn ẩn chứa tình cảm trong đó, nhíu mày hỏi: “29.2 triệu là tính như thế nào?”


Tân Thiên Ngọc ngây người, lướt màn hình, đọc lên: “Hiện tại nhân khẩu thế giới là hơn 6 tỉ người, tuổi thọ trung bình là 80 tuổi. Nghĩa là, trọn đời chúng ta có 80 * 365 = 29,200 ngày. Mỗi ngày chúng ta có thể gặp được khoảng 1,000 người. Cho nên cả đời gặp được tổng số: 29,200 * 1,000 = 29.2 triệu (người)…”


“Hiển nhiên không đúng.” Túc Trung nói, “Tuổi thọ trung bình của dân số thế giới còn khuya mới được 80 tuổi, ngay từ đầu đã không thỏa đáng. Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự là 80 tuổi, cũng không thể coi là 80 năm, bởi vì thời thơ ấu của chúng ta rất ít có cơ hội nhận thức người khác, trừ đi 3 đến 5 năm là hợp lý. Ngoài ra, dùng 365 ngày để tính toán cũng không chặt chẽ, bởi chưa tính tới năm nhuận. Tính cả năm nhuận, số ngày bình quân năm khoảng 365.24…”


Tân Thiên Ngọc cầm di động, ngẩn người: “… Em hiểu rồi.”
“Em hiểu gì?” Túc Trung tò mò hỏi.
Tân Thiên Ngọc nói: “Thanh niên văn nghệ đừng đụng vào toán học, thanh niên toán học đừng đụng vào văn nghệ.”
Đến giờ cơm tối, Tân Thiên Ngọc, Túc Trung cùng dẫn Lâm Xuân Hồng tới nhà hàng.


Khi Lâm Xuân Hồng gặp lại Tân Thiên Ngọc, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.


Tuy bà đã nghe nói cậu là công tử của tập đoàn Ngọc Trác, nhưng vì đã lâu không gặp, Tân Thiên Ngọc trong mắt bà vẫn dừng lại ở hình tượng thầy giáo hèn mọn dịu hiền. Bây giờ gặp lại, phát hiện dung mạo cậu vẫn như trước, nhưng khí chất bất phàm, theo bản năng bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


Nhưng, bà rụt người lại, không nói nhiều. Tin tức Ngọc Trác bà vẫn quan tâm, nghe thấy phân tích, trước khi Ngọc Trác lên sàn chứng khoán gặp phải khủng hoảng tài chính, nhờ Túc Trung ra tay mới có thể giúp tập đoàn chuyển nguy thành an. Hơn nữa, giá trị con người của Túc Trung bỏ xa Tân Thiên Ngọc, hai người kết hôn, là cậu được hời.


Sau khi nhớ ra những phân tích này, Lâm Xuân Hồng lại thẳng lưng, thầm nghĩ: Tân Thiên Ngọc dù trâu bò ra sao, cũng đâu thể vượt qua được con ta?
Ba người yên vị trong ghế lô, Tân Thiên Ngọc khách sáo hỏi: “Bác gái ngồi máy bay lâu như vậy tới đây chắc rất vất vả?”


Lâm Xuân Hồng cười nói: “Còn gọi bác à? Nên gọi mẹ!”
Tân Thiên Ngọc nói: “Nhà cháu không có thói quen này.”
Lâm Xuân Hồng sượng mặt.
Tân Thiên Ngọc nói tiếp: “Anh Trung cũng không nhận mẹ cháu là mẹ.”


Lâm Xuân Hồng lập tức không vui, thầm nghĩ: Trước kia mình nói gì, Tân Thiên Ngọc cũng không dám phản bác một câu, hiện tại cánh cứng rồi, dám thẳng lưng với bà đây?
Túc Trung cũng không cảm thấy gì, chỉ nói: “Đúng vậy, bọn con chỉ kết hôn, không phải nhận nuôi.”


“…” Thấy con trai cũng không đứng về phía mình, Lâm Xuân Hồng suýt trụy tim, bèn đổi chủ đề, “Ừ, được rồi, hôm nay Túc Trung tới đón máy bay, sao Tiểu Ngọc không tới? Bác cứ nghĩ mãi sao cháu không đến, bác rất nhớ cháu.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Vâng, công việc bận rộn, không tới.”


“Cũng không phải là bác nói cháu đâu nhé, Tiểu Ngọc…” Lâm Xuân Hồng ưỡn lưng, bắt đầu giở giọng bề trên.


Nhưng, Lâm Xuân Hồng còn chưa dứt lời, đã thấy cửa ghế lô mở ra, một quý phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cười khanh khách đi tới, tiếng cười trong miệng vang lên như chuông gió, che miệng nói: “Ôi chao, có phải tôi tới muộn rồi không?”