Mang về một thứ giả mạo không chỉ xuất phát từ sự bảo vệ đối với cháu gái mình, cũng là một thử thách mà Lý Vạn Sơn dành cho con cái hiện nay. Trừ vợ trước sinh ra con trai chỉ để lại một cháu gái ra, Lý Vạn Sơn và vợ sau còn sinh ra hai trai hai gái, cháu trai cháu gái, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái, hàng con cháu tất cả lớn nhỏ tổng cộng có chín đứa.
Sau khi hai con gái của Lý Vạn Sơn tốt nghiệp đại học sẽ vào làm việc ở tập đoàn tài chính nhà họ Lý, bao gồm hai người chồng của bọn họ cũng đều đảm nhiệm cấp cao ở tập đoàn. Vốn ở cách nhìn của Lý Vạn Sơn, tuy rằng trong ngày thường trên cá tính của mấy đứa con này bị mẹ bọn họ dạy dỗ có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng cũng là con cái ngoan của Lý Vạn Sơn. Nhưng loại mộng đẹp này lại bị lời nói nghe được trong lúc vô tình phá vỡ, ngay cả quyền thừa kế tối thiểu mà hai đứa con gái cũng không tha cho cháu gái của mình, huống chi là con trai của mình.
Mình tay trắng dựng nghiệp, để có dạng sản nghiệp ngày hôm nay, Lý Vạn Sơn đã trả giá bao nhiêu chỉ có một mình ông biết. Tương lai rời nhà tuyệt đối sẽ không chôn vùi như vậy, Lý Vạn Sơn chuẩn bị lợi dụng cháu gái sắp lập tức dẫn về để chọn ra một người thừa kế hợp lệ của nhà họ Lý. Về phần cháu gái này đến nhà họ Lý có thể đối mặt cái gì thì có quan hệ gì với ông. Một đứa bé mồ côi thôi, có thể để cho nó rời khỏi cô nhi viện, cho nó cuộc sống ngay cả nó tưởng tượng cũng không nghĩ ra được đã là ân huệ lớn nhất đối với đứa bé mồ côi này.
"Lý tiên sinh, những đứa bé này của chúng tôi đều rất hiểu chuyện, tuy nói điều kiện nơi này của chúng tôi không phải là tốt lắm, nhưng mấy đứa bé này cũng là tôi và những giáo viên khác hao tốn rất nhiều công sức bồi dưỡng ra được." Viện trưởng ân cần mở miệng với Lý Vạn Sơn, giới thiệu từng đứa mình cho là đứa bé tốt nhất. Ở trên đường tới, trong lòng Lý Vạn Sơn đã có một phạm vi chọn lựa, mắt nhìn cũng không nhìn mấy đứa bé nhỏ tuổi, mà dừng lại đến hai hàng cô bé lớn tuổi hơn phía sau cùng.
"Ồ?" Khi mắt nhìn đến cô bé phía sau nhất kia, Lý Vạn Sơn trợn to hai mắt, trên đời thậm chí có người giống đến như vậy, nếu không phải đã tìm được cháu gái của mình, đã làm kiểm tra DNA, có lẽ Lý Vạn Sơn sẽ nghi ngờ cô gái trước mắt này là cháu gái thất lạc nhiều năm của ông, phải biết vẻ ngoài của cô gái trước mắt này có bảy tám phần tương tự với người phụ nữ trên ảnh trắng đen kia. Ảnh trắng đen đó là tấm hình chung duy nhất của Lý Vạn Sơn và vợ trước, nhiều năm được Lý Vạn Sơn cất giấu kỹ như vậy, lúc tâm trạng buồn bực, Lý Vạn Sơn đều sẽ lấy tấm hình kia ra, yên lặng ngắm nhìn người phụ nữ trong hình.
Nhiều năm như vậy, vẻ ngoài người phụ nữ trong hình đã khắc ở trong lòng Lý Vạn Sơn, lúc xúc động không kịp đề phòng thấy một thiếu nữ giống với trong hình như vậy, lại vào lúc này, Lý Vạn Sơn cảm thấy đây chính là ông trời gợi ý cho ông.
"Cô gái nhỏ, con tên là gì, bao lớn?" Đời này, Mạn Dao không còn khẩn trương như đời trước. Lần này, Mạn Dao chú ý tới lúc Lý Vạn Sơn nhìn lại cô lần nữa, trong ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc và sửng sốt.
"Lý tiên sinh, con bé gọi là Tháng Tư, là lúc Tháng Tư được cô nhi viện chúng tôi nhận nuôi, đứa bé này mệnh rất khổ, vào lúc con bé còn rất nhỏ thì cha mẹ đã không còn, lúc con bé đến đây còn ở trong tã lót, chỉ chớp mắt Tháng Tư đã sinh hoạt ở trong cô nhi viện của chúng tôi mười lăm năm rồi. Tháng Tư, đây là Lý tiên sinh, còn không mau chào người?"
Viện trưởng thấy Lý Vạn Sơn dừng bước lại hỏi thăm Mạn Dao, còn không đợi Mạn Dao mở miệng đã giành trước mở miệng trả lời thay Mạn Dao, chỉ sợ Mạn Dao không biết lễ phép làm mất lòng núi vàng lớn Lý Vạn Sơn này.
"Chào Lý tiên sinh, con tên là Tháng Tư, năm nay mười lăm tuổi."
Bản thân Mạn Dao cũng rất khâm phục vậy mà mình có thể bình tĩnh nói chuyện với người trước mắt. Nếu nói người cô hận nhất trên đời là Lý Như Tuyết, vậy Lý Vạn Sơn trước mắt chính là người tổn thương Mạn Dao sâu nhất. Người này cô vốn cho là người thân duy nhất, cứu giúp trong cuộc đời, lại lừa gạt cô từ đầu đến cuối.
Ở nhà họ nhiều năm như vậy, Lý Mạn Dao đã trải qua cái gì, cô vẫn luôn cho rằng Lý Vạn Sơn cũng không rõ ràng. Còn trẻ hiểu chuyện, cô chưa từng oán trách những thứ này với Lý Vạn Sơn, ngược lại luôn nỗ lực yêu cầu bản thân, tranh thủ làm được càng tốt hơn, không để cho những người đó thấy chuyện cười của cô.
"Viện trưởng, Lý tiên sinh của chúng tôi đã chọn trúng tiểu thư Tháng Tư, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể mau chóng làm xong công việc liên quan tới thủ tục nhận nuôi."
Sau đó lại hỏi thăm mấy vấn đề của Tháng Tư, Lý Vạn Sơn hài lòng gật đầu một cái, cô gái nhỏ này mặc dù nhút nhát nhưng lại có mấy phần lanh lợi, chủ yếu nhất là vẻ ngoài như vậy sẽ không khiến cho người có lòng nghi ngờ, phải biết, tất cả mọi người nhà họ Lý đã xem tấm hình kia rồi, hôm nay dẫn theo Tháng Tư giống nhau đến bảy tám phần với vợ trước, chắc là không có người sẽ chất vấn thân phận của Tháng Tư.
Sau khi có quyết định, Lý Vạn Sơn cũng không muốn làm trễ nãi thời gian ở chỗ này, trực tiếp dặn dò thư ký bên cạnh để đi nói một chút chuyện nhận nuôi với viện trưởng, mà ông cũng nên liên lạc một tý tình thân với Tháng Tư. Dù sao tương lai cô gái này sẽ là cháu gái thất lạc nhiều năm của Lý Vạn Sơn ông. Những đứa bé khác thấy Tháng Tư vậy mà lấy được sự chú ý của vị tốt bụng trước mắt này, trong mắt nhìn Mạn Dao tràn đầy hâm mộ và ghen tỵ, theo bản năng Mạn Dao quay đầu lại, vẻ mặt chị em tốt Mai Lan có cô đơn không nói ra được.
Mạn Dao biết Mai Lan hi vọng rất lớn đối với lần báo nhận nuôi này, những đứa trẻ mồ côi như bọn họ, trừ sau chín năm giáo dục bắt buộc miễn phí thì sẽ không còn cơ hội đi học, dù thành tích của bọn họ như thế nào, cô nhi viện cũng sẽ không gánh vác tiếp học phí của bọn họ. Mai Lan rất thích đi học, Mạn Dao nhớ vừa nhắc tới đi học thì trên mặt Mai Lan đầy hạnh phúc, lần nuôi dưỡng này là cơ hội cuối cùng của Mai Lan, nếu như bỏ lỡ lần này, Mai Lan đã mười lăm tuổi sẽ phải tạm biệt trường học, không còn cơ hội đi học. Đời trước so với Mai Lan, tuy nói Mạn Dao ngóng trông đối với đi học, nhưng cũng không phải là không thể thiếu.
So với đi học, Mạn Dao càng hy vọng có thể lớn lên nhanh một chút làm việc, có thể rời khỏi cô nhi viện này nuôi sống mình. Một lần kia, bản thân bị Lý Vạn Sơn chọn trúng, cô mừng rỡ như điên nhưng cũng không chú ý tới Mai Lan mất mác bên cạnh, trang ## bubble ngoan ngoãn rời đi theo Lý Vạn Sơn. Có lẽ đợi đến lúc mình thuyết phục Lý Vạn Sơn đón Mai Lan từ cô nhi viện ra đó, tình chị em của các cô đã phát sinh biến hóa, không còn thuần túy như trước.
"Tháng Tư, con nhìn cái này một chút?" Trong phòng khách của cô nhi viện, Lý Vạn Sơn ngồi ở trên ghế nhìn cô gái thận trọng đối diện, lấy ra hình và văn kiện mang theo ở trên người.
"Lý tiên sinh, người này là ai, vẻ ngoài của bà ấy và con thật là giống? Chẳng lẽ là bà ấy người thân của con?" Nhìn hình, tài liệu giống với đời trước, Mạn Dao cố gắng nhớ lại phản ứng đời trước, giả bộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Nói đến hình này, trong này còn có một câu chuyện cũ. Đó là xảy ra vào năm mươi năm trước, có một người đàn ông không cam lòng cả đời này đều trôi qua bình thường ở một cái thôn cá nhỏ, ông ta rời khỏi quê nhà, rời khỏi vợ và con trai, một mình đi ra bên ngoài đánh liều cuộc sống. Chỉ chớp mắt rất nhiều năm đã qua, rốt cuộc người đàn ông kia có một sự nghiệp, nhưng không bao giờ tìm được vợ và con trai của ông nữa.
Ông ta không cam lòng phái rất nhiều người đi tìm, tìm rất nhiều địa phương, rốt cuộc tìm được tin tức của bọn họ ở một trấn nhỏ, nhưng thật bất hạnh, từ lúc hai mươi năm trước vợ của ông cũng đã bệnh qua đời, con của ông ta và vợ xảy ra một tai nạn xe cộ, chỉ để lại con gái nhỏ vẫn ở tả lót còn sống ở trên đời này. Mà đứa con gái nhỏ đó bị đưa đến một nhà cô nhi viện duy nhất trong trấn nhỏ, lúc con của ông ta và vợ xảy ra tai nạn xe cộ vừa vặn là Tháng Tư......"
Đời trước chính là chuyện xưa này và nước mắt trên mặt Lý Vạn Sơn khiến Mạn Dao tin ông ta thật lòng và trong lòng áy náy đối với vợ trước, có lẽ những thứ này cũng không phải là giả, có điều tất cả thứ này đều không phải là hướng về phía cô thôi, mà cô lại ngây ngốc bỏ qua tất cả, vì ích lợi của nhà họ Lý gả cho đối thủ của nhà họ Lý, Trương Hạo Đình.
Nghĩ đến Trương Hạo Đình, Mạn Dao nghĩ đến cú điện thoại trước khi chết ở đời trước kia, không biết Trương Hạo Đình nghe được khác thường phía bên cô, có thể nhìn ở trên phần tình vợ chồng của bọn họ phái người đi tìm tung tích của cô, thay cô đòi lại công bằng hay không.
Lấy lại công bằng, làm sao sau khi sống lại mình còn mơ hão, lúc đời trước, mình nghe nói mập mờ giữa Trương Hạo Đình và Lý Như Tuyết bao nhiêu lần, thậm chí thêm một lần chính mắt thấy hai người hôn môi nóng bỏng. Sau chuyện đó, Trương Hạo Đình đến cả mặt cô cũng không nhìn, chỉ phái luật sư bàn bạc thỏa thuận li hôn với cô, mà tất cả tin tức trên báo chí đều đưa tin chuyện tốt sắp tới của anh và Lý Như Tuyết.
Nếu như Trương Hạo Đình thật sự phái người đi điều tra chuyện cô bị bắt cóc chết đi, cho dù ông trời có mắt để anh tra đến trên người của Lý Như Tuyết, chuyện cũng nhất định là không giải quyết được gì, với yêu thích của anh với cô ta, đương nhiên sẽ không vì người vợ trước lòng dạ độc ác làm khó dễ với niềm vui mới điềm đạm đáng yêu tronglòng anh.
"Đây chính là câu chuyện giữa người đàn ông và người phụ nữ, hôm nay người đàn ông này rốt cuộc tìm được cháu gái của ông ta. Tháng Tư, con là cháu gái Lý Vạn Sơn ông, ông là ông nội của con." Lý Vạn Sơn thấy Tháng Tư theo chuyện xưa của ông giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trước tiên biến thành trắng bệch, tiếp đó lại bắt đầu đỏ lên, lúc không kìm lòng được nói ra, nói ra ông, con, Lý Vạn Sơn biết thời cơ đã đến, nên là lúc nói ra chân tướng với cô bé trước mắt.
"Ông nội, ông là ông nội của con, con có ông nội, rốt cuộc con có người thân rồi, ông nội, ông nội." Mạn Dao vùi mặt ở trước ngực Lý Vạn Sơn, không để cho người đối diện thấy căm thù trên mặt cô, biết rất rõ phải giấu giếm cảm xúc, nhưng vào lúc Lý Vạn Sơn nói ra câu nói kia, Mạn Dao thật không cách nào khống chế bản thân, chỉ có thể dùng động tác này để che giấu.