Lý Kính Đào, cha của anh họ Thôi, theo lẽ thường mà nói anh phải gọi là Thôi Kính Đào, nhưng bởi vì mẹ là con gái của Lý Vạn Sơn, đứa cháu ngoại như anh cũng chỉ có thể theo họ Lý, bị mẹ yêu cầu cùng tranh đoạt tất cả nhà họ Lý với cháu trai thật sự của ông ngoại.
Đó cũng không phải cuộc sống anh muốn, tất cả người trong nhà đều khiến anh cảm thấy nặng nề nghẹt thở, nụ cười giả dối trên mặt những người này khiến anh chán ghét, không thấy được một chút ánh mặt trời. Nếu không phải là yêu cầu của mẹ, hôm nay anh sẽ không đến nhà lớn họ Lý, có điều không ngờ lại chỉ đụng phải người em họ chỉ gặp qua vài lần. Đối với người em họ gọi là Lý Mạn Dao này, Lý Kính Đào cũng không để ở trong lòng, cho dù vào lúc Tĩnh Xu đi cố ý dặn dò bọn họ phải cẩn thận Lý Mạn Dao thủ đoạn này, nhưng những chuyện này có quan hệ gì với anh.
Tất cả đều là chuyện tranh thủ tình cảm giữa cô gái nhỏ, làm sao một cô bé mồ côi tới từ trấn nhỏ xa xôi có thể đấu thắng Tĩnh Xu được cưng chiều nhất, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Lý. Nhìn bóng dáng mặc váy dài trắng lười biếng dựa vào ghế sa lon, trước mắt Lý Kính Đào xuất hiện một khuôn mặt khác. Cùng là váy dài màu trắng, tóc dài sõa vai, trên mặt lớn chừng bàn tay chảy xuống nước mắt y hệt trân châu.
"Hôm nay thật sự tà môn rồi, trận đấu này lại sẽ như vậy!" Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Lý Kính Đào nghĩ đến một chuyện, mở miệng cố ý tán gẫu với Mạn Dao.
"Mạn Dao, đến cấp ba cảm thấy quen thuộc không, trong trường bạn học chung sống có hoà hợp không?"
Mạn Dao nghe được Lý Kính Đào vậy mà mở miệng hỏi chuyện trường học cô, bỏ gối ôm qua một bên, "Còn tốt, em và bạn học cấp hai cùng một lớp, bạn học trong lớp ở chung cũng rất tốt. Cám ơn anh Kính Đào quan tâm."
"Anh vốn cũng là tốt nghiệp trường của các em, nên cũng có thể nói là học trưởng của các em. Lúc học sinh mới các em khai giảng, anh mới trở về một lần. Vốn là muốn đi xem em, nhưng mà sắp xếp thời gian quá eo hẹp mới không nhín chút thời gian, hội trưởng hội học sinh của các em là học đệ trước kia của anh, anh sẽ chào hỏi với cậu ấy, để cậu ấy chăm sóc em."
Sau khi tự làm nền trước, Lý Kính Đào chuẩn bị đi vào chủ đề, ngày đó cô gái một thoáng kinh hồng chỉ biết là Lý Như Tuyết, những thứ khác đều không rõ ràng lắm. Mạn Dao và cô ấy cùng một trường, vừa vặn có thể biết một chút cô gái kia từ chỗ Mạn Dao. Lý Như Tuyết là loại hình Lý Kính Đào chưa từng gặp. Ngày đó đến trường học của bọn họ hướng dẫn đội tuyển bóng đá, trong lúc lơ đãng trái banh đó từ dưới chân anh bay đi, vừa vặn đập trúng quần áo trên người Lý Như Tuyết ôm quyển sách từ nơi đó đi qua.
Đập trúng người, kẻ cầm đầu là anh đương nhiên phải tiến lên đi hỏi tình huống, nhìn cô gái bởi vì đau đớn sắc mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt, cắn đôi môi thật chặt, lại cố ý giả vờ bộ dáng kiên cường, lời nhỏ nhẹ dịu dàng nói không sao, từ chối anh đỡ. Hai hàng lông mày nhíu chặt, nhặt lên từng quyển sách từ trên mặt đất, tiếp theo biến mất ở trong tầm mắt của anh. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Lý Kính Đào không thiếu đủ loại nữ sinh, nhưng cô bé này quả thật là loại hình Lý Kính Đào hoàn toàn chưa từng thấy. Không giống với những tiểu thư làm bộ làm tịch môn đăng hộ đối kia, cô bé này giống như là đóa hoa sen mới nở lại biến mất ở trong thời gian anh nháy mắt, bản thân cảm thấy tim đập rộn lên trước nay chưa có, anh biết mình hoàn toàn bị cô gái này bắt làm tù binh rồi.
Lý Như Tuyết, thấy được cái tên này từ trên sách vở dưới đất, Lý Kính Đào ghi nhớ ở trong đầu anh. Vốn cho rằng sau lần gặp mặt này, không còn cùng xuất hiện nữa mình cũng sẽ từ từ quên lãng cô, nhưng không biết là tại sao, nhìn tới nữ sinh xoay quanh đối với mình trong đại học, anh luôn không nhịn được so sánh với Lý Như Tuyết.
"Anh họ Kính Đào, không cần làm phiền. Học trưởng bọn họ ở lớp mười hai nên lấy việc học làm trọng, chỗ em tất cả đều rất tốt, cũng không cần phiền học trưởng bọn họ chăm sóc." Lời của Lý Kính Đào khiến trong mắt Mạn Dao lóe lên kinh ngạc một lần. Thời gian đời trước, Lý Kính Đào chưa từng chủ động lấy lòng đối với cô, lần này đột nhiên hỏi cô chuyện ở trường học, có phải trong đó có gì kỳ lạ hay không.
Không phải Mạn Dao quá nhạy cảm, mà là trong lời nói của Lý Kính Đào quá nhiều chỗ sơ hở, nếu quả thật để cô em họ này của mình ở trong lòng, lúc đến trường học mình, cho dù không có thời gian, cũng có thể sớm chào hỏi với mình, mà không phải lại nhắc đến việc này vào lúc chuyện đã qua hơn một tháng. "Trong học sinh mới các em có phải có một người gọi là Lý Như Tuyết hay không? Lần trước lúc anh đến trường học các em, không cẩn thận còn đá bóng vào trên người của cô ấy, lúc ấy đi quá vội vàng, cũng không biết rốt cuộc cô ấy có bị thương không?" Đối với sự từ chối của Mạn Dao, Lý Kính Đào không để ý lắm, vốn là lời khách sáo mà thôi.
"Lý Như Tuyết, người này hình như em chưa từng nghe nói, chắc không phải là lớp chúng em. Khóa này, học sinh mới chúng em số người quá nhiều, hầu hết thời gian em đều ở chung một chỗ với bạn học, cũng không rõ ràng lắm đối với học sinh các lớp khác." dieenddafnleequysddoon Mạn Dao nghe được tên Lý Như Tuyết, cố ý suy nghĩ một chút, tiếp đó lắc đầu bày tỏ mình không có ấn tượng gì.
"À, vậy coi như xong. Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là còn quên nói tiếng xin lỗi với cô ấy. Mạn Dao, không bằng chờ lúc em đi học, giúp anh hỏi thăm một chút, nói cho cùng lúc đầu là anh không cẩn thận mới xảy ra tai nạn."
Mặc dù Lý Kính Đào nói như là chẳng hề để ý, nhưng Mạn Dao lại biết lúc này Lý Kính Đào đã đặt Lý Như Tuyết ở trong lòng. Thời gian đời trước, Mạn Dao cũng không rõ ràng làm sao mà bọn họ quen biết, Mạn Dao là vào lúc Lý Như Tuyết cố ý hãm hại cô mà Lý Kính Đào không hỏi đúng sai phải trái đã đứng ở bên cạnh Lý Như Tuyết, mới biết bọn họ đã sớm quen biết. "Ừm, anh Kính Đào, em biết rồi, em sẽ giúp anh lưu ý."
"Đám mê trai này." Lâm Tử Tô nhìn nữ sinh trong lớp đang ở đó thảo luận nam sinh mới vừa chuyển trường tới, khinh bỉ giật giật miệng, một cái gối thêu hoa đáng để những người này thét chói tai vì cậu ta. Âu Dương Vũ mới chuyển trường.
"Mạn Dao, có phải cậu có lời muốn nói với tớ hay không?" Chàng trai mặc đồng phục học sinh ở bờ hồ nhìn nữ sinh mặt thẹn thùng bên cạnh, hơi cúi thấp đầu xuống, mắt nhìn chăm chú ánh mắt của đối phương. Nữ sinh trong ngày thường to gan bị nam sinh mình thích sâu sắc nhìn chăm chú thâm tình như vậy, trên mặt đỏ bừng một loạt, ngượng ngùng dời đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt với nam sinh.
"Tớ, tớ," Vốn đã thì thầm vô số lần lời nói ở trong lòng, nhìn 999 ngôi sao bị ôm vào trong ngực, nữ sinh rốt cuộc lấy hết can đảm. Âu Dương Vũ chắc cũng thích mình, ở trong trường học này có nhiều nữ sinh si mê anh như vậy, nhưng anh vẫn một mình chú ý tới bản thân không hề bắt mắt chút nào, kiên nhẫn nói chuyện với cô, cùng dùng cơm với cô, dù cô nói gì, làm gì, vĩnh viễn đều dịu dàng cười về phía cô.
Âu Dương Vũ là người đầu tiên ngoại trừ ông nội đối với cô tốt như vậy ở đời này của nữ sinh, ông nội có quá nhiều công việc bận rộn, không cách nào rút ra quá nhiều tinh lực đặt ở trên người của cô. Mình cũng không hy vọng bị ông nội xem thường, khiến ông nội lo lắng cho mình, chỉ có thể giấu tất cả những uất ức này ở trong lòng. Mà Âu Dương Vũ là người đầu tiên kiên nhẫn nói chuyện với cô, vào lúc cô xấu mặt giải vây cho cô, nghe cô nói hết bí mật của mình mở miệng an ủi cô là giỏi nhất. Khương Lạc cũng nói cậu ấy nhất định là thích mình.
Mình tự tay gấp cho cậu nhiều sao như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, chính là hi vọng vào ngày sinh nhật đó của cô thổ lộ với cậu, xem như quà sinh nhật tốt nhất.
"Âu Dương Vũ, bắt đầu từ ngày đầu tiên biết cậu tớ đã thích cậu, hôm nay là sinh nhật của tớ, tớ hi vọng cậu có thể nhận lấy ngôi sao tớ tự tay gấp cho cậu, đồng thời tiếp nhận tấm lòng của tớ, để tớ làm bạn gái của cậu."
Cô gái lấy gan cảm duỗi hai tay ra nâng bình thủy tinh ở trên tay. Ngay lúc nói ra câu nói này, cô gái nhút nhát nhắm hai mắt lại, không để ý đến vào trước khi cô gái mở miệng trong khu rừng phía sau ló ra năm sáu cái đầu, khuôn mặt giễu cợt và hả hê ở đó.
"Ha ha, Vũ, cậu thật là khá lắm, mới không tới thời gian hai tháng mà đã bắt tiểu thư nhà họ Lý lại rồi. Vũ, nhiều sao như vậy lại đều là tấm lòng của tiểu thư nhà họ Lý, cậu cũng đừng lãng phí." Vào sau khi thổ lộ, cô gái khẩn trương mong đợi kết quả nhưng cũng chỉ nghe được bộp một tiếng, nam sinh đối diện chợt vung mở cánh tay cô gái, bình thủy tinh trên tay cô gái theo tiếng rơi trên mặt đất, rơi thành mảnh vụn. Trong bình tràn đầy ngôi sao cũng rơi xuống đất như vậy, giống như lòng của cô bé.
"Lý Mạn Dao, không phải là cậu thật sự cho là tớ thích cậu, sao tớ có thể vừa ý cậu. Cậu ngoại trừ là tiểu thư nhà họ Lý, chỗ nào hơn được Tĩnh Xu, tớ thích chính là nữ sinh nhân phẩm học vấn đều ưu tú như Tĩnh Xu vậy, làm sao có thể để ý đồ thiểu năng như cậu. Tớ là xem ở mặt mũi của Tĩnh Xu, mới thỉnh thoảng nói thêm mấy câu với cậu, không ngờ cậu lại cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy mà cho rằng tớ sẽ thích cậu. Đầu cậu có phải bị bệnh hay không, tớ có thể lấy tiền cho cậu đi bệnh viện tâm thần khám một chút."
Bộp một cái 100 đồng lại là tiền mặt trực tiếp từ trên người nữ sinh, làm nam nam nữ nữ bên cạnh cười vang. "Mạn Dao, Tĩnh Xu vẫn coi cậu là chị họ tốt, không ngờ cậu lại làm ra chuyện thật có lỗi với cậu ấy. Cái trường học này, người nào không biết Tĩnh Xu và Âu Dương Vũ là một đôi, cậu là chị họ của Tĩnh Xu vậy mà đi qua quyến rũ em rể của mình, thật là quá không biết liêm sỉ, làm sao cậu xứng đáng với Tĩnh Xu." Mạn Dao giống như nghe được tiếng Khương Lạc, kế tiếp một cái tát bốp đánh vào trên mặt của cô.
"Bạt tai này là tớ đánh thay Tĩnh Xu, bạt tai này là tớ đánh cho mình, tớ cũng không có người bạn như cậu vậy, sau này chúng ta cắt đứt." Bôm bốp một trái một phải hai cái bạt tai đánh vào trên mặt nữ sinh.
Nữ sinh sững sờ che hai mặt, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, giống như hoàn toàn không làm rõ được tại sao chuyện lại phát triển thành bộ dáng này, tất cả đều là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh mộng tất cả đều sẽ đi qua. Khương Lạc, rõ ràng là cô ấy khích lệ mình để mình thổ lộ với Âu Dương Vũ, cũng là cô ấy dạy mình gấp sao, sao hôm nay trong miệng cô ấy Tĩnh Xu lại là bạn gái của Âu Dương Vũ, vậy trước kia Khương Lạc nói với mình lại đều là cái gì......