Vài đứa tiểu nha đầu tầm 7, 8 tuổi xông lên đánh, nhắm thẳng Tô Mạt mà đánh.
Tô Mạt bèn đẩy bọn chúng rồi trốn, lại bị đứa khác bắt được, la hét tóm ra.
Tô Hinh Nhi lập tức kêu người đóng cửa, đem mấy người vừa mới tới là Trương mụ mụ, Hạ Vũ, Hoàng Oanh…khóa ngoài cửa.
Cửa sổ là loại có song ô vuông nhỏ, không trèo vào được, hôm nay bọn muốn trừng trị bằng được nàng đây.
Tô Mạt bị đè xuống đất, quyền cước như mưa rơi trên người nàng, nàng nghe
thấy thanh âm của tên thiếu niên vừa nãy : " Cầu xin ta đi, ta sẽ cứu
ngươi."
Tô Hinh Nhi chống tay cạnh sườn, cười đắc ý “ Đánh nó, đạp vào bụng nó, đá vào đầu nó…..”
Tô Mạt cắn chặt răng, không tỏ ra yếu đuối, cố chống chọi.
Nàng đã từng ở trong đội đặc công, từng làm bác sĩ, tự nhiên sẽ biết bảo vệ chỗ hiểm trên thân mình.
Cho dù hiện tại yếu đuối, bọn nha đầu này cũng không quá lợi hại, đánh nàng cũng chỉ cảm thấy đau mà thôi.
Nhưng nàng muốn Tô Hinh Nhi phải trả giá vô cùng thảm thiết cho việc này.
Tô Hinh Nhi cứ chống tay cười xem náo nhiệt, không ngờ bị người khác
đạp cửa xông vô, bất ngờ không phòng ngừa, bất ngờ bị té văng. Đằng sau
nàng ta là nhưng thanh gỗ ngang lộn xộn, nhọn sắc như lưỡi dao, vì bị
hỏng không dùng nữa nên tùy tiện vất.
Nàng ta ngã bất ngờ, sau ót ngã đập vào chỗ sắc nhọn của thanh gỗ, lúc đó máu tươi chảy lênh láng, ngất xỉu.
Có tiểu nha đầu nhìn thấy sợ chết khiếp, bỏ qua Mạt Mạt, hoảng hốt chạy
qua đỡ Tô Hinh Nhi, bọn chúng lóng nga lóng ngóng mở cửa, cõng Tô Hinh
Nhi la khóc ầm ĩ chạy đi.
Tô Mạt bị đánh đến sưng bầm mặt mũi,
cũng không còn sức lực, chỉ cảm thấy toàn thân bị người ta giày xéo đau
đớn, không biết xương sườn có bị người ta đá gãy hay không?!
Nàng sờ xuống, may là không sao, chỉ bị thương ngoài da.
Nàng nhìn thấy Trương mụ mụ xông vào, không thể kiên cường thêm nữa, liền hôn mê đi.
Dù sao thân thể cũng quá yếu ớt, dinh dưỡng không đủ chất.
Trương mụ mụ bế nàng lên, để Hạ Vũ đi bẩm báo lão gia mời đại phu.