Tô Mạt không ngờ được, quả thật là tên nam nhân khuynh quốc khuynh thành.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Hinh Nhi, : " Tô Mạt, ngươi
lăn ra đây cho ta. Ngươi dám hưởng lây danh tiếng của ta, ngươi muốn rủa ta sao?"
Tô Hinh Nhi cả ngày bị Lý mụ mụ xúi giục, dạy rất nhiều lời thô tục, cứ mở miệng là nói bậy.
Với lại từ nhỏ được chiều quá trở thành tật xấu, ích kỉ không nghĩ cho người khác.
Người khác đối tốt với nàng ta là tất nhiên, đồng thời ai cũng phải đối tốt với nàng ta, không thì đều đáng chết.
Tô Mạt sợ hãi, khắp người co rúm lại. nàng có thể đối mặt trực tiếp với Tô Nhân Vũ vì hắn là người nói đạo lí, Tô Hinh Nhi là loại không nói đạo
lí, làm càn làm bậy.
Thiếu niên đó cảm giác được, hắn chống người lên lạnh lùng nói bên tai nàng : " Nếu ngươi sợ thì kêu ta, ta sẽ giúp
ngươi, nhưng nếu ta giúp ngươi, vẫn sẽ lấy mạng ngươi. Mạng của ngươi là thuộc về ta."
Nàng bị hơi thở ấm áp của hắn làm run rẩy : " Ngươi, ngươi tên là gì?”
Bạc môi thiếu niên đó nhếch lên, nhưng lại không giống nụ cười, chỉ như là bộ dạng lãnh khốc.
“ Ác ma!” Hắn nhè nhẹ phun ra hai từ.
Tô Mạt mí mắt nhảy một cái, lại không nhu nhược “ Hừ, ta còn là ma vương kìa.”
Nàng đứng lên, từ đám cỏ dại đứng dậy. Lúc này cửa bị đạp mở, Tô Hinh Nhi với bộ mặt hống hách đáng ghét, ác độc nhìn nàng.
Tô Mạt vô thức nhìn về hướng đám cỏ, trong đó không bóng người, thiếu niên đó đã biến mất tiêu rồi.
Tô Hinh Nhi đảo mắt, ra dáng chỉ huy quát : " Đánh nó cho ta, nhìn vẻ
mặt nhà quê của nó. Tóc đầy ối bám đầy cỏ như ổ gà. Không xứng làm muội
muội của ta."
Nó dám cùng đi đến Lăng Hư quan, lại dám thân mật với phu nhân.
Hiện tại vì sự có mặt của Tô Mạt, phu nhân đối xử với nàng ngày càng xa lạ
lạnh nhạt, rất nhiều lần đứng trước mặt nàng ta, giáo dục nàng là đứa
trẻ thô lỗ không hiểu chuyện, không bằng tứ tiểu thư ngoan ngoãn hiểu
chuyện,
Được ta muốn xem nàng ta “ hiểu chuyện” thế nào?!
Hiện tại không phải ở trong phủ, không có Vương phu nhân chống lưng, xem nó thoát thân thế nào đây.
Tô Hinh Nhi lại càng thêm phẫn nộ và đắc ý.
Phụ thân là của nàng, người khác đừng mong được chia sẻ.
Vương phu nhân tuy rằng nàng không thèm đến, nhưng cũng chỉ có thể cưng chìu nàng, cấm được đối xử tốt với kẻ khác.
Đặc biệt là đối tốt với Tô Mạt.
Hừ! xem ta trừng trị ngươi không còn răng mà húp cháo.