Editor: May
Trái tim cô gần như ở trạng thái sẽ nổ sập kéo căng vào bất cứ lúc nào.
Cô không biết rốt cuộc xe lái bao lâu, cũng không biết rốt cuộc tốc độ xe nhanh bao nhiêu, cô cách cửa sổ xe, chỉ có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài càng lúc càng hoang vắng.
Từ ban đầu cách rất lâu thì có thể thấy một chiếc xe, đến hiện tại phóng tầm mắt nhìn trống trải, không một bóng người.
Hôm nay sương mù rất dày đặc, nhưng tầm nhìn chỉ có năm mươi mét, trời hơi âm u, ánh sáng dần dần tối đi, chạy quốc lộ bởi vì quá mức hẻo lánh, hai bên không có đèn đường, chỉ có ánh sáng từ trước đèn xe tải, khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách đi ở bên bờ tử vong.
Không biết lại trải qua bao lâu, con đường trở nên hơi hẹp, mặt đất không bằng phẳng, xe lái có rung xóc, tốc độ dần dần chậm lại.
Thật vất vả đi qua một đoạn đường không tốt nhất, người đàn ông vết sẹo lái xe giẫm ga, đang chuẩn bị tăng tốc, đột nhiên phía trước có một ánh đèn mãnh liệt xuyên qua sương mù chiếu tới, chói đến mức khiến mắt người ta đều không mở ra được, người đàn ông vết sẹo mắng một câu "MD", vừa mới chuẩn bị ấn còi ô tô, xe chạy ngược chiều, tốc độ xe cực nhanh liền đụng lên chiếc xe tải này, phát ra một tiếng vang "ầm", sau đó Tống Thanh Xuân liền cảm giác được chiếc xe mình ngồi rung động dữ dội một chút, sau đó liền tắt lửa.
Trên xe có lẽ an tĩnh nửa phút, người ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân mắng một câu thô tục, sau đó liền hạ cửa sổ xe xuống, cuồng bạo nóng nảy hô một câu ra bên ngoài: "TMD có biết lái xe hay không!"
Không có người đáp lại.
"Thật TM tà khí, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta có chính sự phải làm, đi." Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở phía trước Tống Thanh Xuân mở miệng nói.
Người lái xe nghe được lời nói của hắn, lập tức lần nữa bắt đầu khởi động xe.
Mà chiếc xe dừng ở trước xe tải kia, đột nhiên lui về phía sau, sau đó chính là một tiếng vang nhấn chân ga thật dài, sau đó chiếc xe kia cũng không đợi chiếc xe Tống Thanh Xuân đang ngồi chiếc xe chạy đi, lại lần nữa hung hăng đụng vào.
Xe tải bị va vào tắt lửa lần nữa.
Miệng tài xế vừa chửi mắng trách móc thô tục, vừa tiếp tục khởi động xe, mà xe làm thế nào cũng không đánh ra lửa.
Chiếc xe đối diện kia, đầu xe đều bị va đến biến dạng, đèn xe chỉ còn sáng một bên, khiến cho Tống Thanh Xuân mơ hồ cảm giác được chiếc xe kia rất quen thuộc.
Cô còn không phân biệt nhận ra được là xe của ai, cửa xe liền bị đẩy ra, từ bên trong đi xuống một người.
Bởi vì sương mù quá dày đặc, ánh sáng bên ngoài quá mờ, mà người đó đúng lúc lại đứng ở nơi ngược sáng, Tống Thanh Xuân thấy không rõ dung mạo lắm.
Người kia đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm xe tải khoảng ba mươi giây, ngược lại đi lui về sau, đi vòng qua cóp sau, mở ra, lấy từ bên trong ra một cái gì đó tương tự gậy sắt, mới bước bước chân lần nữa, đi tới đối diện xe tải.
"Dựa vào, đây là xảy ra chuyện gì?" Tài xế gọi một câu, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân: "Sẽ không phải tới vì con nhóc này chứ?"
"Cô quen không?" Người đàn ông béo ngồi bên cạnh Tống Thanh Xuân hung ác quay đầu, trừng Tống Thanh Xuân hỏi.
"Đừng TM phí lời nhiều như vậy, hắn ta chỉ có một người, chúng ta có ba người, sợ cái gì?" Mỗi một lần đều là người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía trước Tống Thanh Xuân mở miệng hạ quyết định, lần này cũng không ngoại lệ, hắn ta hơi tạm dừng một lúc, liền quay đầu nói với người đàn ông béo bên cạnh Tống Thanh Xuân: "Tao và mày đi xuống."
Theo sau lại chỉ chỉ Tống Thanh Xuân, nói với tài xế: "Mày ở trên trông chừng tốt cô ta."