Editor: May
Sau đó bên tai cô liền nghe thấy một tiếng vang giòn, ngay sau đó cần cổ liền bị một vũ khí sắc bén lạnh như băng chống đỡ, sau đó người đàn ông kia dán lên bên tai cô, tận lực nhỏ giọng: "Nếu như không muốn dao trong tay của tôi cắt qua cổ họng của cô, từ giờ trở đi, làm theo tôi nói."
Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, hắn ném cái túi cầm trong tay xuống đất, sau đó dùng sức kéo Tống Thanh Xuân một cái, lấy dao, để ở cần cổ cô, đá đá cái túi trên đất, lại mang theo cảnh cáo mở miệng nói lần nữa: "Lấy quần áo lao động trong túi ra, thay đổi."
Người đàn ông kia hiển nhiên là sợ bị người phát hiện, không có quá nhiều tính kiên nhẫn, thấy Tống Thanh Xuân chần chờ ba giây không động, liền càng thêm dùng sức chống đỡ dao trong tay về phía cổ họng của cô: "Mau chút!"
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được cần cổ mình truyền tới một chút đau đớn, có chất lỏng sềnh sệch chậm rãi chảy xuống, cô cũng không dám có một chút do dự nữa, nhanh chóng khom người, cầm quần áo bên trong lên, bọc bên ngoài lễ phục của mình.
Trong quá trình cô mặc quần áo, lấy xuống hết trang sức đeo trên người, lặng lẽ nhét vào trong túi quần áo lao động.
Vừa thay xong quần áo, người đàn ông kia lập tức bắt đầu thúc giục Tống Thanh Xuân đi với hắn, Tống Thanh Xuân sợ hắn phát hiện mình để sót túi xách ở trên bồn rửa tay, không có bất kỳ phản kháng nào, rất dịu ngoan dựa theo chỉ thị của hắn, tùy ý hắn nhìn như rất thân mật ôm eo của mình, thực ra lấy dao thấp bên hông của mình, cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Ở trước lối vào khẩn cấp, Tống Thanh Xuân lặng yên không một tiếng động lấy từ trong túi áo ra một cái lắc tay, ném xuống đất.
Nếu như cô chậm chạp không trở về hiện trường, khẳng định sẽ có người tìm cô, nếu cô bỏ lại những ký hiệu này, có thể sẽ được người phát hiện, nhưng nếu như cô không ném, khẳng định liền sẽ không có bất kỳ hy vọng chạy trốn nào...
Ngoại trừ túi xách, cô chỉ thừa lại bốn đồ trang sức, cho nên chỉ có thể làm bốn cái ký hiệu...
Thật ra đáy lòng Tống Thanh Xuân rất khẩn trương, nhưng vẫn cưỡng bức chính mình trấn định, suy nghĩ để bốn cái ký hiệu này như thế nào để khiến cho người ta phát hiện, vừa xem liền hiểu ngay hướng đi của cô.
Ở bãi đỗ xe dưới đất, Tống Thanh Xuân ném dây chuyền cuối cùng có thể ném từ trên người ở cửa xe Bulck màu vàng, liền bị người uy hϊế͙p͙ leo lên xe.
Cửa sổ xe dán màng màu đen, bên ngoài hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong, cô vừa lên xe, miệng lập tức bị người vốn ngồi trên xe dán băng dính, sau đó hai tay liền bị bẻ ngược đến phía sau trói chặt.
Trên xe ngoại trừ cô, tổng cộng có ba người đàn ông, một người trong đó thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tuổi không nhỏ hơn cô, ngồi ở trước mặt cô.
Người ngồi ở bên cạnh cô, lớn lên rất béo, bởi vì trong xe mở hơi ấm, chỉ mặc một áo ngắn tay, trên cánh tay lộ ra miêu tả hình xăm hình rồng.
Lái xe là một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo rất dài.
Xe tải lái ra hội sở, quẹo sang bên phải, nhanh chóng lái lên đường cao tốc.
Ba người đều rất trầm mặc, không có bất kỳ trò chuyện gì với nhau, bên trong xe rất an tĩnh, một động tĩnh duy nhất, là một cú điện thoại người trẻ tuổi nhất ngồi ở trước mặt cô nhận được, rất dứt khoát nói hai chữ "Làm xong", liền cúp điện thoại.
Gần đây Tống Thanh Xuân đã trải qua không ít nguy hiểm suýt chết, nhưng chuyện như vậy không phải trải qua nhiều, liền sẽ trở thành có kinh nghiệm, liền sẽ không sợ hãi.
Ngược lại, trơ mắt nhìn chính mình rơi vào nguy hiểm như vậy, rồi lại vô kế khả thi, càng khiến cho cô tuyệt vọng khủng hoảng.