Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 368: Dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng (8)

Editor: May
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua, chỉ nghe đoạn trước, liền biết là bài hát nào.
Đó là bài《 Nghe nói tình yêu đã trở lại》mà rất nhiều ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đã từng hát qua


"Nghe được từ chỗ bạn bè, người từng cuồng dại em đã trở lại, muốn nhờ anh ta thay tôi ân cần thăm hỏi em, chỉ vì sợ gặp mặt nói không nên lời, em còn có nhiều cảm xúc với quá khứ hay không, em từng khiến cho tôi tan nát cõi lòng, tôi vẫn yêu..."


Mãi cho đến khi Tống Thanh Xuân chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy tiếng hát, Tô Chi Niệm mới ngừng lại ở một ngõ hẻm.


Tống Thanh Xuân buồn bực quay đầu, vừa định hỏi sao Tô Chi Niệm lại không đi? Tuy rằng anh không có tiếp xúc tầm mắt của cô, anh lại giống như cảm giác được cô muốn hỏi anh cái gì, không đợi cô mở miệng, liền ngữ điệu lạnh nhạt cho cô đáp án cô muốn trước: "Đến."


Tống Thanh Xuân liên tục quan sát đủ kiểu biển quảng cáo đèn neon sáng của cửa hàng hai bên ngõ hẻm, có chút không thể tưởng tượng nổi chớp chớp mắt.
Đến?
Nơi Tô Chi Niệm bảo cô theo đến chính là chỗ này?


Dù đã đoán được, Tống Thanh Xuân vẫn nhịn không được thốt ra hỏi thăm: "Nơi anh muốn tới, chính là chỗ này?"
"Ừ." Tô Chi Niệm khẽ lên tiếng, tầm mắt liền rơi vững vàng ở vách tường bên trái đầu hẻm.
Anh giống như là thấy một vật rất thân thiết, ánh mắt dần dần trở nên hơi dịu dàng.


"Nơi này là nơi nào?" Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đường cong gò má nhu hòa của Tô Chi Niệm, thất thần một lúc, hỏi.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô phát hiện lúc mình hỏi xong câu này, đáy mắt anh nhìn chăm chú vào vách tường chợt lóe lên một chút đau đớn kịch liệt.


"... Nghe nói từ chỗ người bại, người cuồng dại em từng tìm tôi, tôi muốn anh ta giúp tôi đối giấu giếm em, chỉ sợ gặp mặt sẽ càng khổ sở, cảm xúc của tôi với quá khứ còn nhiều như vậy, em từng cho tôi hạnh phúc, tôi vẫn yêu thật sâu..."


Nơi quán thịt nướng vỉa hè không xa, tiếng hát của bà chủ còn đang quẩn quanh.
Tống Thanh Xuân nghe một trận, nhịn không được lại hỏi: "Nơi này đối với anh mà nói, có ý nghĩa gì à?"
"Tại sao anh không nói chuyện?"


Tống Thanh Xuân hỏi mấy câu, Tô Chi Niệm đều là một bộ dáng không nói một lời, giống như là nhớ lại chuyện gì sự, vẻ mặt đặc biệt chuyên chú tập trung.
Tống Thanh Xuân thấy anh không có ý muốn quan tâm, cô liền không hỏi nữa, chỉ là đứng an tĩnh ở một bên, yên lặng theo anh.


"Có một loại đau xót muốn gặp không dám gặp, có một thứ tình yêu còn chôn dấu ở trong lòng tôi, tôi chỉ có thể để em ở trong lòng tôi."
Tiếng hát theo gió lạnh, khi thì lớn, khi thì nhỏ.


Tống Thanh Xuân không biết anh và cô đứng không nói chuyện như vậy bao lâu, về sau, hai chân cô đều đông lạnh đến lạnh buốt, bộ dáng anh vẫn trầm mặc không nói như thế, giống như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích giữ nguyên tư thế đứng lại ban đầu, mí mắt cũng không nháy mắt nhìn chăm chú đầu hẻm đó.


Tống Thanh Xuân có chút chịu đựng không nổi lạnh lẽo như vậy, nhịn không được giậm chân, anh giống như là nhận biết được, xoay đầu một chút, nhìn chằm chằm cô một lúc, liền cởi áo khoác trên người xuống, đi đến trước mặt cô, đưa cho cô.


Tống Thanh Xuân thấy anh chỉ mặc một áo sơ mi đơn bạc, bất giác xua tay cự tuyệt: "Không cần ..."
Anh không đợi cô nói xong, liền tự ý phủ áo khoác lên trên người cô, sau đó tiếp tục quay đầu, nhìn về phía đầu hẻm.


Lại là đứng yên một thời gian rất dài, thẳng đến khi quán thịt nướng vỉa hè nơi xa đều đóng cửa, Tô Chi Niệm mới thu tầm mắt trở về, nhìn Tống Thanh Xuân một cái, lãnh đạm nói: "Đi thôi."