Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 367: Dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng (7)

Editor: May
Tô Chi Niệm vẫn vẫn ngồi không nhúc nhích.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị nhắc nhở lần thứ ba, Tô Chi Niệm bỗng nhiên mở miệng, gọi tên cô: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân nuốt lời nói tới bờ môi xuống, nhìn chằm chằm anh nghi ngờ "Hở?" một tiếng.


Tô Chi Niệm tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới chậm rãi chuyển tầm mắt đến trên người cô: "Theo tôi đi đến một nơi."
"Hả?" Tống Thanh Xuân trước là kinh ngạc hỏi ngược một câu, ngay sau đó lại buột miệng hỏi: "Bây giờ?"
"Ừ." Tô Chi Niệm gật đầu, lặp lại một lần: "Bây giờ."


Đêm hôm khuya khoắc, anh muốn đi nơi nào?
Tống Thanh Xuân vừa muốn tiếp tục truy hỏi, Tô Chi Niệm liền đứng lên từ trên ghế: "Tôi về phòng thay quần áo trước, lát nữa chờ em ở dưới lầu."
Khi anh đi qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, bước chân hơi dừng một chút: "Bên ngoài lạnh, mặc dày một chút."


Sau đó liền đi ra phòng ngủ của cô, còn tiện thể đóng cửa lại giúp cô.
-
Tống Thanh Xuân mặc xong quần áo, thời điểm xuống lầu đi ra từ trong nhà, Tô Chi Niệm đã khởi động xe xong.


Thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương, anh lại không chờ ở trong xe, mà là hình ảnh giống như rất nhiều lần anh đón cô vào lúc tan tầm, lúc cô đi ra từ trong công ty, sẽ thấy anh đứng dựa vào xe.


Anh chờ đến khi cô sắp đi đến bên cạnh xe, liền đi vòng tới trước cửa xe lái phụ, mở cửa xe giúp cô, sau khi chờ cô ngồi xong, cài dây an toàn cho cô.


Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm dây an toàn cài tốt, dưới đáy lòng hậu tri hậu giác nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần cô ngồi xe anh, anh đều sẽ cài chặt dây an toàn cho cô trước?


Có lẽ Tô Chi Niệm sợ cô lạnh, trước chỉnh nhiệt độ bên trong xe hơi cao lên một chút, mới khởi động động cơ, thông thạo chuyển tay lái, lái ra biệt thự.
Ngã tư đường Bắc Kinh vào hơn bốn giờ rạng sáng, trống trải an tĩnh gần như không có một chiếc xe, tốc độ xe ổn định tiến về phía trước.


Lúc đang đợi đèn xanh đầu tiền, Tô Chi Niệm giống như phát hiện được không khí quá an tĩnh, sợ Tống Thanh Xuân nhàm chán, mở nhạc trong xe.
Bên trong đều là bài hát xưa kinh điển, vui vẻ quen thuộc, nghe khiến người ta rất thoải mái.
Xe chạy khoảng nửa tiếng, dừng lại ở ven đường.


Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ngoài cửa sổ, là từng dãy nhà điện tử an tĩnh, cô bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không dám tin tưởng quay đầu, hỏi: "Đến?"
"Ừ, đến." Tô Chi Niệm tắt máy, dẫn đầu xuống xe trước, sau đó đi vòng đến bên ghế lái phụ, lại thay Tống Thanh Xuân mở cửa xe.


Tô Chi Niệm chờ Tống Thanh Xuân đứng vững ở trên mặt đất, mới khóa xe, sau đó chỉ chỉ một hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà điện tử, nói: "Đi thôi."
Tống Thanh Xuân không khỏi nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, thấy anh từ đầu đến cuối đều không có ý tứ mở miệng giải thích, chỉ đành phải cất bước đi theo anh.


Trên đường đi, hai người không có bất kỳ trò chuyện gì, anh đi ở bên trái cách cô khoảng nửa mét.


Vào ngõ hẻm, ánh sáng bên trong rất tối, lúc cô ra cửa gấp gáp, mang đôi giày cao gót đi làm vào ban ngày, một lần không cẩn thận giẫm một bình đồ uống, suýt nữa té ngã trên đất, là anh đúng lúc đưa tay vịn chặt cô.


Ngõ hẻm không dài, có lẽ hai trăm mét, sau khi ra ngoài, có một con đường một chiều, anh mang theo cô quẹo trái, một đường hướng đông.
Trên đường đi qua một khu chợ đêm, làm thịt nướng, khói mù lượn lờ.


Có người phụ nữ trung niên, hẳn là bà chủ, ngồi ở trước lò lửa, vừa sưởi ấm, còn vừa dùng điện thoại di động nghe nhạc.
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua, chỉ nghe đoạn trước, liền biết là bài hát nào.