Bồ Thần không ngờ tối nay ông bà ngoại đã đến Tô Thành, phần giới thiệu du lịch của cô cũng xem như đến kịp thời.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Càng bất ngờ hơn là Tần Dữ có thể ở đây một ngày với cô.
Tần Dữ mang một chiếc ghế đến, ngồi sát bên cạnh cô, tay trái của anh vòng qua sau người cô, tự nhiên tạo thành một tư thế bảo về, đề phòng người đi bên cạnh không cẩn thận va trúng cô.
Anh nhìn cánh gà nướng trước khay cô có bỏ ớt, “Không phải em không ăn cay được sao?”
Bồ Thần không biết Ân Hạo lại phát minh ra cách ăn mới gì rồi, cho cô một xiên nướng có một cánh cay một cánh không cay, cô nói: [Ân Hạo làm cho em, có thể cậu ấy cảm thấy ăn như thế ngon hơn.]
“Phần cay để dành cho anh ăn.” Tần Dữ hỏi cô và Trần Viễn Hề muốn uống gì, anh sẽ đi mua, sẵn tiện mua cho Ân Hạo và bạn của Ân Hạo một phần.
Trần Viễn Hề lắc lắc chiếc cốc trà hoa quả của mình: “Cốc này đủ uống rồi.”
Bồ Thần không biết muốn uống gì, cô nhìn Tần Dữ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhiều năm bên nhau, Tần Dữ liền hiểu ý, động tác này của cô chính là bảo anh quyết định giúp cô.
Anh đưa tay xoa sau gáy cô, “Vậy em uống giống anh.”
Tần Dữ rời đi, Bồ Thần trò chuyện với Trần Viễn Hề.
Trần Viễn Hề đoán được Tần Dữ cố tình mượn cớ mua nước để cô ấy và Bồ Thần có thời gian trò chuyện, cô ấy trực tiếp hỏi: “Chị và Trác Huyên còn liên lạc chứ?”
Bồ Thần gật đầu, bây giờ Trác Huyên đang ở tỉnh lị quê nhà, công việc cũng thuận lợi, từ cuộc trò chuyện của hai người cô cảm thấy Trác Huyên không vui vẻ, cũng không cam lòng.
Cô ấy vốn dĩ muốn ở lại Bắc Kinh, sau đó lại vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn phải quay về, tỉnh lị cách nhà cô ấy rất gần.
“Anh trai em vẫn chưa có bạn gái sao?” Cô hỏi Trần Viễn Hề.
Trần Viễn Hề: “Chưa có. Có thể vẫn chưa gặp được cô gái thích hợp.” Cũng có thể là chưa quên được Trác Huyên, giống như cô gái xinh đẹp lại kiên cường như Trác Huyên, có thể gặp được nhưng không cầu được.
Mấy năm nay không phải không có người theo đuổi anh họ, nhưng anh họ đều khéo léo từ chối.
Trần Viễn Hề khuấy nước hoa quả trong tay mình, muốn hỏi Trác Huyên vẫn còn độc thân không, lại không dám hỏi.
Hóa ra cũng có chuyện mà mình sợ hãi, cô ấy lo Trác Huyên đã có bạn trai, hoặc đã bàn đến chuyện cưới hỏi.
Vậy thì anh họ không còn chút hy vọng nào cả.
Bồ Thần nhìn ra nỗi lo lắng bất an của Trần Viễn Hề, cô nói: “Tuần trước chị và Trác Huyên có trò chuyện vài phút, cô ấy vẫn chưa có bạn trai, nghe bảo có khách hàng giới thiệu cho cô ấy nhưng cô ấy vẫn không có thời gian đi xem mắt.”
Có lẽ là vì trong lòng bài xích, nên cố ý tìm cớ không đi xem mắt.
Đến tận bây giờ cô ấy có còn độc thân hay không, cô cũng không cách nào đảm bảo được.
Trần Viễn Hề gật đầu, “Cảm ơn.”
Cô ấy vì mục đích không đơn thuần của chuyến đi này mà khinh thường chính mình: “Tôi đến đây thật ra không phải vì thăm chị, xin lỗi.”
Bồ Thần mỉm cười: “Không sao, trước đây lúc đi học anh trai em rất quan tâm chị, em căn bản không cần đến đây một chuyến, hỏi chị ở wechat thì chị cũng sẽ nói cho em biết. Chỉ là anh trai em vẫn còn cơ hội hay không thì chị không biết, Trác Huyên từng từ chối cậu ấy.”
Nhưng có thể thử lần nữa.
Trần Viễn Hề hỏi về địa chỉ công ty bây giờ của Trác Huyên, đến cả tình hình cá nhân của Trác Huyên cũng gửi cho Trần Viễn Dương.
[Anh, nếu như thích cô ấy thì hãy cố gắng thêm lần nữa, bây giờ em rất ổn, sau này cũng thế, không cần anh tốn thời gian để chăm sóc đâu. Anh nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn, bà ngoại nói muốn nhìn thấy anh dẫn theo cô gái anh thích đến Tô Thành thăm bà ấy.]
Trần Viễn Dương đang ở nước ngoài, anh ấy nhanh chóng trả lời cô ấy: [Cảm ơn em và Bồ Thần.]
Trần Viễn Hề thở phào một hơi, cô ấy xoay người nói với Ân Hạo: “Ông chủ, cho một xiên cánh gà nướng nữa.”
Ân Hạo nâng mắt: “Vẫn là một cay một không cay?”
Trần Viễn Hề cảm thấy cánh gà của họ cay hơn những nhà khác, cô ấy nghĩ ngợi: “Nửa cái cay, một cái rưỡi không cay.”
Ân Hạo: “...”
Sao cô không nói là 1/ cay, 2/ không cay!!!
Trong lòng mắng chửi một lượt nhưng từ đầu chí cuối cậu ấy vẫn mỉm cười: “Được, cô đợi chút nhé.”
Bồ Thần chống cằm nhìn Ân Hạo, gặp được vị khách như Trần Viễn Hề mà vẫn tốt tính như thế.
Trần Viễn Hề khuấy trà hoa quả để giết thời gian, chuyện của anh họ nói xong rồi, cô ấy và Bồ Thần cũng không tìm được chuyện để nói nữa.
Sau vài phút im lặng, cô ấy đột nhiên nhớ ra: “Tình hình cổ họng của chị, sau này có hi vọng chữa trị.”
“Thật sao?” Mắt của Bồ Thần liền sáng lên.
Trần Viễn Hề hất cằm chỉ về hướng di động cô: “Mười năm trước chị có thể nghĩ đến một ngày có thể có ứng dụng âm thanh như thế này không? Cũng có dám nghĩ bây giờ chị còn có cơ hội làm luật sư đâu.”
Bồ Thần chậm rãi gật đầu, khi đó cô còn cho rằng người câm điếc không thể nào tham gia cuộc thi tư pháp.
Chuyện trước đây cô cảm thấy bi quan, bây giờ lại trở nên tốt đẹp như thế.
“Vật còn em thì sao? Đợi sau khi anh em yêu đương, em có suy nghĩ đến việc tìm bạn trai không? Em xem chị cũng đã yêu đương rồi, điều kiện của em tốt hơn chị gấp trăm lần.”
Trần Viễn Hề thoáng im lặng, ánh mắt tuyệt vọng: “Tôi nào tốt hơn chị chứ, mẹ tôi còn đang ngồi tù, tôi không muốn liên lụy đến bạn trai sau này bị người ta nói ra nói vào, một mình cũng không có gì không tốt.”
Bồ Thần an ủi cô ấy: “Bất kể thế nào đi nữa, em vẫn còn có mẹ em quan tâm đến em.”
Ân Hạo đang mang xiên cánh gà nướng đã nướng xong qua đây, cậu ấy xin lỗi: “Không phải là tôi cố ý nghe trộm.”
Trần Viễn Hề nhìn cậu ấy nửa ngày, “Tần Dữ là bị mẹ tôi đâm bị thương, xuýt nữa mất mạng, vậy nên anh ấy mới chuyển đến Tô Thành.” Không ngờ rằng mình lại nói chuyện xấu trong nhà mình cho một người lạ mới gặp một lần nghe.
Ân Hạo nhẹ nhàng đặt đĩa cánh gà xuống trước mặt cô ấy: “Chuyện của anh Dữ tôi biết, bây giờ đều đã qua rồi, giống như Thần Thần chúng tôi nói, bất kể thế nào, cô còn có mẹ, hãy nghĩ theo hướng tốt hơn.”
Trần Viễn Hề lại nhìn Bồ Thần, nghe nói lúc học tiểu học cô đã không có mẹ.
Rốt cuộc là ai may mắn hơn ai đây.
Lúc này Tần Dữ cầm bốn ly nước về, cuộc trò chuyện của bọn họ cũng bị cắt ngang.
Mọi người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác sắp đến chín giờ rưỡi rồi.
Bồ Thần hỏi Trần Viễn Hề tối nay ở đâu, “Chị đặt khách sạn ở gần nhà chị cho em nhé.”
Trần Viễn Hề: “Tôi về nhà bà ngoại của anh tôi, bầu bạn với bà ấy.”
Ăn xong xiên nướng cuối cùng, họ chuẩn bị ra về. Bồ Thần vừa nhắn tin cho bố, hỏi bố bận đến mấy giờ mới xong, cô đi đón ông.
Hôm nay là thứ bảy, bố cô đến xưởng của Ân Hạo từ sáng, bảo rằng tối nay sẽ tăng ca, có lẽ sẽ về rất muộn.
Bồ Vạn Lý trả lời: [Có lẽ bố bận đến mười một giờ lận, con không cần đến đón, trong xưởng có sắp xếp xe đưa bố về, nếu con về nhà đói rồi thì nấu chút hoành thánh ăn.]
“Bố em bận đến mười một giờ lận.” Cô nói với Tần Dữ.
Tần Dữ: “Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, hay đến xưởng xem thử, vừa hay có thể đón chú Bồ về.”
Ân Hạo nghe thấy Tần Dữ và Bồ Thần nói muốn đến xưởng, anh liền gỡ tạp dề trắng xuống, để lại sạp đồ nướng cho bạn mình: “Tớ đi với các cậu.”
Bồ Thần gõ chữ cho cô xem: [Sạp đồ nướng là cậu và bạn cậu hùn vốn, cậu cứ hở cái lại bỏ sạp như vậy không tốt lắm. Không cần đi cùng bọn tớ, đến đó tớ bảo bố đưa bọn tớ đi tham quan.]
Ân Hạo cười nói: “Cậu không biết rồi.” Cậu ấy chỉ bạn học đang bận rộn ở xe đồ nướng bảo: “Cổ đông khác của công ty bọn tớ chính là cậu ấy.”
Hai người cùng mở sạp, cùng nhau khởi nghiệp, cùng chịu khổ, lúc cậu ấy bận chuyện trong xưởng sẽ giao tiệm đồ nướng lại cho bạn mình.
Ân Hạo lại quay đầu nói với Trần Viễn Hề: “Đi thôi, dẫn cô đi tham quan xưởng của tôi.”
Trần Viễn Hề cho rằng cậu ấy cố tình làm màu, không để ý nói: “Có gì đáng xem?”
Ân Hạo: “Để cô nhìn xem cô không chỉ là người duy nhất bị thế giới này vứt bỏ, cô vẫn còn rất may mắn.”
Trần Viễn Hề không hiểu ý cậu ấy, nhưng có thể khiến cho Tần Dữ cũng muốn tham quan, có lẽ có gì đó đặc biệt chăng.
Sau khi do dự, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý đi cùng.
Bốn người chạy hai chiếc xe.
Trần Viễn Hề thức thời ngồi trên xe của Ân Hạo, không muốn làm bóng đèn của Tần Dữ và Bồ Thần.
Ô tô chậm rãi lăn bánh, Trần Viễn Hề dựa bên cửa xe ngắm nhìn cảnh đêm của Tô Thành.
“Cô biết tại sao tôi muốn dẫn cô đến, muốn kéo cô dậy không?” Ân Hạo phá vỡ không khí im lặng.
Trần Viễn Hề cũng không quay đầu, “Ừ, tại sao?”
Ân Hạo: “Sau khi mẹ cô vào tù, mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi cùng bàn với anh Dữ ăn đồ nướng. Chứng tỏ cô làm một người yêu hận phân rõ, không phải ai cũng làm được điều này.”
Trần Viễn Hề muốn quay đầu nhưng lại khống chế bản thân.
Không ngờ cậu ấy vẫn có thể nghiêm túc nói ra lời nói có chút nội hàm như thế.
Ân Hạo thì thầm: “Ai đối xử tốt với Bồ Thần và anh Dữ, tôi cũng sẽ đối tốt với người đó.”
Trần Viễn Hề không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến một người đàn ông hy sinh vô điều kiện như thế, có lẽ cũng giống với người bố đa tình của cô ấy, thoát không khỏi một chữ tình chăng.
Cô ấy hỏi thẳng: “Anh thích Bồ Thần sao?”
Sau đó yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cũng đối xử tốt với Tần Dữ?
Ân Hạo bật cười: “Cái đầu này cô khá thú vị đấy.”
Cậu ấy nhìn cô, nhìn nhìn thấy sau gáy cô ấy, cậu ấy rời mắt tập trung nhìn đường: “Tôi đối xử tốt với Bồ Thần là vì cô ấy khiến tôi hiểu được giới hạn của một người có thể đến đâu. Còn về phần anh Dữ, lúc tôi mở công xưởng này, khi ấy vô cùng khó khăn, bố mẹ tôi vốn dĩ không hề ủng hộ tôi, dựa vào bày sạp đồ nước kiếm được chút tiền chỉ như muối bỏ biển, là thầy Lục cho tôi mượn mười triệu, anh Dữ cho tôi mượn hai mươi triệu, tôi biết ở thời buổi này có người đồng ý cho tôi mượn tiền, tuyệt đối là ân nhân của tôi, huống hồ còn là số tiền lớn như vậy.”
“Đã trả hết nợ chưa?”
“Trả gần hết rồi, tháng sáu năm nay là trả hết. Thật ra năm thứ hai tôi mượn tiền, bố mẹ tôi thấy tôi thật sự có thể mở được xưởng, họ đã mềm lòng rồi, cho tôi tiền bảo tôi trả nợ nhưng tôi không nhận. Những món nợ khác đều là vay từ vốn ngân hàng, cái đó không vội, có thể từ từ trả được.”
“Vậy sao anh không đàng hoàng đi kinh doanh xưởng mình đi, mà ngày ngày bày sạp.”
Ân Hạo cười: “Bày sạp không cần tốn chất xám, cô không thấy tóc tôi vừa đen vừa dày sao?”
Trần Viễn Hề: “...”
Lúc này di động cô ấy có cuộc gọi đến, là bố cô ấy.
Cô ấy đang muốn nghe, lại bài xích do dự.
Cho đến khi tiếng chuông lần nữa vang lên, Trần Viễn Hề mới nghe máy.
Trần Trí Luân hỏi: “Tiểu Hề, đã muộn như vậy rồi, con còn ở công ty tăng ca sao?”
Nghe giọng ông, có lẽ bố cô đang ở nhà bên Thượng Hải của cô ấy.
“Không, con đang ở Tô Thành.”
“Lại đi thăm bà ngoại của Viễn Dương à?”
“Vâng.”
Ngừng lại vài giây, cô ấy nói: “Bây giờ con đang ở cùng với Tần Dữ và Bồ Thần, trò chuyện cả buổi tối, buổi sáng con có gặp luật sư Tần, có chào hỏi cô ấy, tình trạng bây giờ của cô ấy vẫn ổn lắm.”
Đầu dây bên kia, Trần Trí Luân ngạc nhiên đến nỗi không biết phải nói từ đâu.
Trần Viễn Hề tiếp: “Sau này không cần bố cứ mỗi thứ bảy đến thăm con, cứ làm chuyện bố cảm thấy vui vẻ. Con cũng thế. Hi vọng sau này hai ta đều có thể vui vẻ.”
“Tiểu Hề, cho dù con có tin hay không, thì bố vẫn yêu con.”
Nước mắt của Trần Viễn Hề lặng lẽ rơi xuống.
- -
Một tiếng sau, ô tô lần lượt chạy vào trong công xưởng.
Bồ Vạn Lý biết con gái muốn đến nên đợi ở bãi giữ xe.
Đậu xe xong, Bồ Thần vội mở cửa xe bước xuống.
Cô đứng trước cửa xe, nhìn thấy cách ăn mặc bây giờ của bố, liền vui vẻ phì cười.
Cô đi đến trước mặt bố, khẽ ôm bố, nói với bố: [Cố vấn Bồ cực khổ rồi.]
Bồ Vạn Lý nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của cô, liền vuốt ve đầu cô.
Ông dẫn bọn họ đến tham quan ở gian xe.
Tuy rằng Ân Hạo là chủ, nhưng bây giờ cũng không quen thuộc gian xe như Bồ Vạn Lý.
Lúc họ đi đến gia thứ ba, công nhân ở dây chuyền sản xuất không ai chào hỏi họ cả, bất kể họ đang nói gì, những công nhân kia cũng không quay đầu, ai nấy đều vùi đầu làm việc.
Ân Hạo nói với Trần Viễn Hề: “Họ cũng giống như chú Bồ vậy, không nghe thấy cũng không nói được.”
Trần Viễn Hề đứng yên ở đó rất lâu.
Bồ Thần nắm tay Tần Dữ, đi theo sau bố, thời gian không có tiếng động này cũng đi thật lâu thật lâu.
- -
Về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm, trên mặt Bồ Vạn Lý vẫn không hề có chút mệt mỏi nào, khóe môi từ đầu chí cuối đều mang theo nụ cười ấm áp, trên đường về nhà một mình ông ngồi ở hàng ghế sau, viết tổng kết công việc hôm nay trên laptop.
Tần Dữ chạy xe vào hẻm, dừng ở dưới nhà.
Bồ Thần tiễn bố đến trước cửa tòa nhà, tối nay cô sẽ cùng Tần Dữ về chung cư của họ, cô lại dặn dò bố: [Về nhà bố ngủ sớm nhớ, không được lại thức khuya tăng ca.]
Bồ Vạn Lý mỉm cười đồng ý với con gái: [Yên tâm, về nhà bố sẽ ngủ liền.]
Bồ Thần vẫy tay với bố, nhìn thấy bố bước vào tòa nhà, cô bước vào trong xe.
Con hẻm nhỏ này của Bồ Thần vẫn yên tĩnh như lúc sáu giờ sáng của mười năm trước.
Tần Dữ nghiêng người, hôn lên môi Bồ Thần vài cái, lúc này mới bắt đầu khởi động xe.
Tối nay chỉ để ý đến chuyện của Trần Viễn Hề và Trác Huyên, sau đó lại trò chuyện về ông bà ngoại, hai người vẫn chưa tâm tình với nhau.
Kỳ nghỉ quốc khánh hai người đã quấn quýt bên nhau bảy ngày, một khắc không rời, đặc biệt là lúc về đêm.
Bồ Thần cho rằng tháng này anh sẽ không nghỉ phép, nào ngờ mới qua một tuần, anh lại đến Tô Thành.
“Anh không bận sao?”
Tần dữ trả lời: “Bé con, em không nhớ anh à?”
Hai người về chung cư, lại như củi khô gặp lửa lớn, từ ở ngoài cửa hôn đến vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Bồ Thần tùy ý quấn khăn tắm lên người, còn chưa đợi cô quấn xong, Tần Dữ ôm cô đặt vào bồn rửa tay, sợ mặt bồn lạnh, anh còn kéo khăn tắm của cô trải lên mặt bồn.
Trọng tâm của Bồ Thần không vững, cô vội vàng ôm lấy cổ anh, ngón tay của cô chọc vào cổ anh, ý hỏi không thể quay về phòng ngủ sao.
Bồ Thần trả lời: “Dù sao đi nữa lát cũng phải tắm lại, đi qua đi lại phiền lắm.” Một tay anh vòng qua eo cô, cúi đầu hôn xuống.
Cả người anh khom xuống, Bồ Thần không nhìn rõ mặt anh, không cách nào ôm cổ anh, cô chỉ có thể trở tay vịn vào bồn rửa tay, để người mình không dựa vào chiếc gương ở sau lưng.
Lúc anh hôn cô, vẫn còn gọi cô: “Bé con.”
Bồ Thần liền cảm nhận được cả người tê dại, bất giác mở vòi nước bên cạnh, nghe thấy tiếng nước chảy “róc rách”.