Ở nhà bà ngoại vui vẻ một ngày, cho đến chạng vạng họ mới ra về.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ô tô chạy ra khỏi viện, Tần Dữ dừng xe bên đường, anh gỡ dây an toàn, ôm Bồ Thần vào lòng.
Bồ Thần vỗ nhẹ lưng anh, muốn hỏi anh sao thế, di động lại nằm trong túi.
Nếu nói lời cảm ơn thì có phần xa lạ, Tần Dữ chỉ đành dùng sức ôm lấy cô, để cô cảm nhận được tâm trạng giờ đây của anh.
Hôm nay bất kể là vào bếp phụ một tay hay là sau khi ăn cơm cả nhà cùng chơi bài, trong cả quá trình Bồ Thần đều tích cực tham gia, cố gắng thích nghi với gia đình anh.
Bước đầu khó khăn nhất, cô đã ép mình bước vào.
Cô sẽ không còn là cô gái nhỏ của mười năm trước vừa gặp chuyện liền hoang mang, lúng túng nữa.
“Thần, đợi công việc bên anh ổn định, cầm được nguồn án tốt hơn mẹ anh, em đến Bắc Kinh đi, chúng ta làm cùng nhau.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bồ Thần đẩy nhẹ anh ra, từ trong túi lấy di động ra trả lời: “Đợi em học hỏi thêm ở chỗ luật sư Tần thêm một thời gian nữa.”
Cô nói đùa với anh: “Nếu làm việc với anh, em có thể lấy được tiền thưởng nhiều như trước đây không?”
Tần Dữ cười: “Bé Thần nhà chúng ta là một bé con thấy tiền sáng mắt. Vậy nên anh nói, đợi khi nào anh có nguồn án tốt hơn mẹ anh, em hẵng đến đây, không bảo bây giờ em đến.”
Anh biết cô không yên tâm chú Bồ, “Chúng ta có thời gian sẽ về Tô Thành thăm chú Bồ và mẹ anh, còn có thầy Lục và cô đều ở Tô Thành, họ sẽ chăm sóc cho chú Bồ thật tốt, nếu như chú Bồ nhớ em, chú ấy có thể thoải mái đến Bắc Kinh ở một thời gian.”
Trước đây anh từng suy nghĩ đến việc có nên để chú Bồ dọn đến Bắc Kinh sống cùng với họ không, cuối cùng lại phủ định đi suy nghĩ này, chú Bồ sớm đã quen với con hẻm nhỏ ấy, cũng đã quen với căn nhà cũ kia, nếu để chú ấy thích nghi với hoàn cảnh mới thêm lần nữa, có lẽ không quá thực tế.
Chỉ là đến đây ở tạm một thời gian thì cũng không có vấn đề gì.
Bồ Thần nói: “Anh không cần lo lắng cho bố em, bây giờ bố bận rộn lắm.”
Bố cô ban ngày sửa xe, tối đến về nhà nghiên cứu quản lý tài chính gì đó, bây giờ bố còn có thể làm cố vấn hậu cần cho công xưởng của Ân Hạo, bận đến không có thời gian để ý cô.
Ân Hạo đích thân đến tiệm sửa xe để tìm ông để bàn bạc, nói rằng có một bộ phận công nhân đặc biệt trong xưởng, cần người tinh thông thủ ngữ như bố, lại có chủ trương và suy nghĩ của riêng mình, còn phải biết chữ để giao lưu với cấp quản lý của bọn họ.
Vì lượng công việc không lớn, cũng không cần tìm cố vấn thủ ngữ làm toàn thời gian, với kiến thức của bố có lẽ là người phù hợp nhất.
Công việc này không phức tạp, mỗi thứ bảy đến công xưởng đi làm một ngày, sau khi hỗ trợ chủ quản Trình xử lý toàn bộ công việc cuộc sống mà công nhân câm điếc gặp phải, định kỳ triển khai hoạt động team building, hoạt động này cũng là do bố cô tổ chức.
Ân Hạo cho bố lương tháng ba nghìn tệ, ngoài ra còn thêm phụ cấp đi lại.
Bây giờ cứ mỗi thứ bảy hằng tuần bố cô sẽ đóng cửa tiệm sửa xe một ngày, trời chưa sáng đã ngồi xe đi đến công xưởng, mỗi lần đều bận đến rất khuya mới về nhà, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.
Trong máy tính của bố còn có thư mục ghi chú rõ ràng tình hình mỗi lần ông đi làm, còn có báo cáo công việc hôm đó.
Thực ra ban đầu bố cô do dự rốt cuộc có nên đi không, sau này vì muốn làm gương cho cô, nên ông kiềm chế đủ loại lo lắng cùng sợ hãi trong lòng, chấp nhận công việc bán thời gian này.
Từ đó cũng tìm được niềm vui đi làm.
Nhóc Đông Đông bảo: Cậu, đợi cháu có tay nghề sửa xe, mỗi thứ bảy cháu sẽ mở tiệm sửa xe giúp cậu, cậu cứ yên tâm đi làm kiếm tiền.
Bồ Thần nói với Tần Dữ: “Bố em cuối cùng cũng vì mình mà vui vẻ một lần rồi.” Trước đây bố đều là sống vì cô, vui vì cô.
Tần Dữ lại ôm cô vào lòng, nói: “Trông chú Bồ một tháng chỉ cần đi làm bốn năm ngày, thật ra trước và sau khi đi làm, hai ngày đó chú đều bận cả, đợi chúng ta quay về lại hỏi Ân Hạo tăng thêm chút tiền lương.”
Bồ Thần cười: “Anh còn nói em thấy tiền sáng mắt. Đúng rồi, bây giờ bố còn biết deal lương với Ân Hạo đấy nhé, ban đầu Ân Hạo bảo 2800, bố nói có thể tăng thêm 200 để tròn số không. Sau đó bố thường xuyên đến sạp đồ nướng của cậu ấy ủng hộ, khi đó hai người trò chuyện vui vẻ lắm.”
Không biết bao lâu sau, Tần Dữ buông Bồ Thần ra, thắt dây an toàn giúp cô sau đó khởi động xe.
Bồ Thần hỏi anh, tiếp theo sẽ đi đâu.
Tần Dữ: “Đi dạo phố.”
Dỗ mãi cô mới chịu đo thử độ rộng ngón áp út của cô là bao nhiêu.
- -
Kỳ nghỉ quốc khánh dẫu không nỡ thế nào thì cũng trôi đi, Bồ Thần lại đón nhận vòng bận rộn mới.
Thứ bảy sau tuần quốc khánh cô vẫn tăng ca như thường lệ.
Đêm hôm trước một giờ hơn cô mới ngủ, tăng ca làm xong toàn bộ giới thiệu về du lịch Tô Thành mà bà ngoại cần. Phần tài liệu này dài bốn mươi hai trang, kèm hình ảnh và thuyết minh bên trên.
Phần giới thiệu này có thể để bà ngoại ở đây hai tuần đủ để sử dụng, lịch trình mỗi ngày sắp xếp đều khác nhau.
Sáng hôm nay đi làm, cô gửi phần giới thiệu cho bà ngoại, không biết hôm nào bà ấy sẽ đến Tô Thành chơi.
Tần Minh Nghệ cầm một túi tài liệu đến tìm cô, đưa cho cô tài liệu công ty khách hàng.
Bà nhìn Bồ Thần: “Sao quầng thâm mắt lại đen như thế?”
Bồ Thần: “Vâng, tối qua cháu ngủ hơi muộn.”
Cô vội thu dọn đồ đạc, cầm tài liệu và chìa khóa xe xuống lầu.
Sau khi cô rời đi mười mấy phút, có người đến công ty tìm cô.
Tìm một phòng không thấy ai cả, Trần Viễn Hề hỏi những luật sư khác, Bồ Thần đang ở phòng làm việc nào.
Đồng nghiệp Kiều Tĩnh nói: “À, luật sư Bồ ra ngoài rồi, có lẽ sẽ không về sớm đâu, nếu như chị có chuyện gấp có thể gọi cho cô ấy.”
Trần Viễn Hề gật đầu, sau khi cảm ơn liền xoay người bước ra cổng phòng luật sư.
Cô ấy nhắn tin cho Bồ Thần: [Hôm nay tôi đến Tô Thành để thăm bà ngoại của anh họ tôi, sẵn tiện đến văn phòng luật của các chị ngồi một lúc, chị không ở đây. Tối nay chị có thời gian không? Tôi mời chị uống cà phê.]
Bồ Thần đang lái xe nên không trả lời lại.
Lúc Trần Viễn Hề ngẩng đầu thì ngây người, cô ấy nhìn chằm chằm Tần Minh Nghệ, xác định mình không nhớ lầm, người trước mắt chính là nốt chu sa trong lòng bố.
Tần Minh Nghệ dường như không hề chần chừ, vừa nhìn liền xác định được cô ấy là con gái của Trần Trí Luân, ngũ quan của cô ấy rất giống với Trần Trí Luân, chỉ là không ngờ sau mười mấy năm lại gặp ở trong văn phòng luật của Tô Thành.
“Chào cô, luật sư Tần.” Tất cả chuyện cũ, ân ân oán oán sớm đã giở sang trang mới, Trần Viễn Hề chủ động lên tiếng chào hỏi.
Tần Minh Nghệ mỉm cười: “Chào cháu. Đến phòng làm việc của cô ngồi một lúc không?”
Trần Viễn Hề lấy cớ: “Không cần, cháu còn có việc.”
Cô ấy không biết Tần Minh Nghệ ở Tô Thành, còn là lãnh đạo của Bồ Thần, cũng không hy vọng có hiểu lầm gì, cô ấy giải thích: “Cháu đến đây tìm Bồ Thần, từng có duyên gặp mặt chị ấy một lần, chị ấy là bạn thân của cô gái trong trường đại học mà anh họ cháu thích, là bạn cùng phòng, cháu đến tìm chị ấy là muốn hỏi về tình hình gần đây của cô gái kia.”
Tần Minh Nghệ biết cô gái đó, trước đây mỗi lần đến trường thăm Bồ Thần, đều có thể gặp được cô gái đó đi cùng, hình như tên là Trác Huyên.
Tần Minh Nghệ hỏi: “Bây giờ cháu đi làm chưa?”
Trần Viễn Hề: “Dạ rồi, làm việc ở công ty kỹ thuật sinh học bên Thượng Hải, cũng xem như là công việc yêu thích.”
Tần Minh Nghệ biết, nếu không phải vì chuyện mười năm trước, cuộc sống của Trần Viễn Hề sẽ không như thế, thành tựu của cô ấy sẽ không chỉ dừng lại như hôm nay.
Hai người im lặng vài giây.
Trần Viễn Hề nói: “Bố cháu vẫn đơn thân. Cháu cũng nghĩ thông rồi, tình cảm của ông ấy, cuộc sống của ông ấy, cháu sẽ không cưỡng cầu, cũng sẽ không xen vào. Ông ấy có thể có cuộc sống mới, cháu sẽ chúc phúc cho ông ấy.”
Tần Minh Nghệ hiểu rõ lời này của cô ấy: “Cảm ơn phần tâm ý này của cháu, nhưng cô và bố cháu không thể nào rồi.”
Không còn gì để nói nữa, Trần Viễn Hề gật đầu xin lỗi, cất bước rời đi.
Tần Minh Nghệ không vội quay về phòng làm việc, bà đứng bên cửa sổ một lúc.
Đôi lúc hồi tưởng về nửa đời vội vã này, từng rất chung thủy cố chấp trong tình yêu, cuối cùng bà lại trở thành người chơi đùa trong chuyện tình cảm, mà còn không có loại nào có kết cục tốt cả.
Ngoài sự nghiệp ra, có đôi lúc bà hốt hoảng tự hỏi rốt cuộc mình đã có những gì.
Về mặt tình yêu thì rối rắm, tình bạn thì, hình như bà cũng không có bạn bè.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ miên man của bà.
Là mẹ gọi điện đến, Tần Minh Nghệ nghe máy.
Mẹ ở đầu dây bên kia đang đối diện với ba chiếc vali cực to đặt trong phòng khác, bà ấy miêu tả mỗi chiếc vali: “Vali màu bạc là của mẹ, màu xanh đậm là của bố con, còn vali màu nâu này là chứa đồ ăn đồ uống ngon mà mẹ và bố con chuẩn bị cho con, còn có vài bộ quần áo của con.”
Tần Minh Nghệ bất lực mỉm cười, thật sự hai người xem bà vẫn còn mười mấy tuổi lúc đi học đại học sao, mỗi lần bố mẹ đến thăm bà, trong vali chứa đầy đồ ăn vặt và quần áo mới.
“Bố mẹ định dọn nhà sao?”
Mẹ: “Mẹ với bố con định đến đó ở mười ngày nửa tháng, nếu con không chê bố mẹ phiền, mẹ sẽ ở đó đến qua tết, con về nhà còn có cơm nóng canh nóng để ăn.”
Tần Minh Nghệ thấy mũi mình cay cay, bà đã kết hôn ly hôn mấy lần rồi, còn liên lụy Tần Dữ suýt chút mất mạng, bà sợ đối diện với bố mẹ, vậy nên mỗi lần bố mẹ nói đến thăm, đều bị bà lấy lý do bận rộn để từ chối.
Bố bảo khi nào bà hết bận họ sẽ đến, nhưng vừa đợi là mười năm.
Mẹ: “Con bận việc mình đi, Tần Dữ sắp đến đón bố mẹ đến trạm xe rồi, tối gặp.”
Sau khi kết thúc cuộc video call, Tần Minh Nghệ bất giác nhìn xuống dưới lầu, nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn Hề, cô ấy đứng bên đường, hình như đang chờ taxi.
Bà đang muốn bảo tài xế chở cô ấy, lúc này có một chiếc xe taxi dừng trước Trần Viễn Hề.
Tần Minh Nghệ ngưng nhìn.
Trần Viễn Hề ngồi ở dãy sau của xe taxi, nói với tài xế chạy quanh thành phố, đợi đến sáu giờ đưa cô ấy đến khu chợ đêm.
Tài xế nhìn thời gian, bây giờ mới chỉ một giờ, ông ấy xoay người: “Cô gái, còn năm tiếng nữa mới đến sáu giờ, hay là tôi chở cô đến trung tâm thương mại gần đây? Nơi đó không lạnh cũng không nóng.”
Vừa có thể giết thời gian.
Lại tiết kiệm được tiền.
Trần Viễn Hề lắc đầu: “Cảm ơn bác tài, tôi muốn đi lòng vòng.”
Bác tài thở dài, nhìn thấy cô ấy buồn buồn không vui, ánh mắt không hồn, cho rằng cô ấy gặp phải khó khăn khó vượt qua nào đó, lúc này là lúc không muốn nghe lời khuyên nhất.
Ông ấy nói với cô ấy: “Nếu như đi được nửa đường cô không muốn đi nữa, có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào.”
Trần Viễn Hề ngoài công việc ra cũng không có sở thích nào khác. Ngoài công việc ra, điều khiến cô ấy yêu thích nhất chính là ngồi trên xe taxi ngắm cảnh thành phố, không có buồn phiền cũng không cần người khác trò chuyện, có thể suy nghĩ vu vơ, đôi lúc bác tài cũng chu đáo mở vài bản nhạc cũ cho cô ấy nghe.
Vừa rồi Bồ Thần nhắn tin cho cô ấy, bảo rằng đang trên đường đến công ty khách hàng, có chuyện cần bàn với khách hàng, về đến văn phòng luật sư sớm nhất cũng phải là năm sáu giờ tối.
Cô ấy không muốn đợi, thế là hẹn với Bồ Thần đợi cô tan ca rồi gặp mặt.
Bồ Thần nói cho cô ấy biết ở trên phố chợ đêm có bán rất nhiều đồ ngon, có sạp đồ nướng là do bạn cấp ba của cô mở.
Cô ấy quyết định tối nay sẽ gặp Bồ Thần ở chợ đêm, cô ấy lại hỏi tên sạp đồ nướng của bạn học Bồ Thần.
“Bác tài, có thể phát nhạc không?” Trần Viễn Hề chủ động yêu cầu.
Bác tài: “À, được, cô muốn nghe nhạc gì?”
Trần Viễn Hề cũng không biết mình thích nghe nhạc gì, trước giờ công chưa từng chủ động nghe, tất cả nhạc cô từng nghe đều là ở trên xe taxi, là tài xế mở cho cô nghe.
“Tùy ý ạ, chú cứ mở các bản nhạc cũ là được ạ.”
Rất nhanh, giai điệu du dương vang lên trong xe.
Trần Viễn Hề quên mất tên bài hát này, dựa theo lời bài hát mà tìm được tên bài hát, hiếm khi cô ấy lại mỉm cười.
Hóa là Anh hùng thật lòng, lúc bài hát này phát hành cô ấy còn chưa chào đời.
Đây là một bài hát cổ vũ ý chí phấn đấu.
“Cảm ơn bác tài.”
Tài xế mỉm cười: “Không có chi.”
Năm giờ năm mươi phút, xe taxi dừng ở gần chợ đêm.
Trần Viễn Hề quét mã thanh toán, trước khi xuống xe cô lần nữa cảm ơn.
Cô ấy dựa theo tên tiệm đồ nướng mà Bồ Thần nói cho cô ấy biết, rất nhanh cô ấy liền tìm được sạp đồ nướng đó, ông chủ đang rất bận rộn, vừa làm vừa lẩm nhẩm hát.
Giá trị nhan sắc cao như thế, không đi làm ca sĩ đúng là lãng phí.
Ân Hạo cười hỏi: “Cô muốn gọi món gì?”
Trần Viễn Hề không thích nhất là thân thiết với người khác, nên cô ấy không nói mình quen Bồ Thần.
Không biết Bồ Thần mấy giờ mới đến, cô ấy tự gọi một xiên để giết thời gian: “Cho tôi một xiên cánh gà, nửa cay nửa không cay.”
Ân Hạo: “...”
Một xiên cánh gà gồm có hai chiếc cánh.
Bày sạp nhiều năm như thế, yêu cầu gì của khách hàng cậu ấy cũng gặp qua rồi, nhưng yêu cầu của cô gái này, nửa cay nửa không cay, vẫn là lần đầu gặp.
Cậu ấy lại hỏi: “Cô còn gọi món khác không?”
“Không.” Trần Viễn Hề hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ân Hạo chỉ đằng trước xe đồ nướng: “Bảng giá ghi ở đây.”
Trần Viễn Hề tìm thấy giá, lấy điện thoại ra quét mã.
Ân Hạo đưa mắt nhìn Trần Viễn Hề, mấy năm gần đây vì để thu hút sự chú ý của cậu ấy mà có rất nhiều cô gái tìm đủ lại lý do để thêm wechat của cậu ấy.
Nếu như cô gái này muốn thêm bạn cậu ấy, cậu ấy sẽ nể mặt yêu cầu kỳ lạ như thế của cô ấy, miễn cưỡng vẫn có thể đưa mã wechat cho cô ấy quét.
Trần Viễn Hề thanh toán xong, liền ngồi ở chiếc bàn trống bên cạnh.
Vì ông chủ là bạn học của Bồ Thần, ấn tượng của cô ấy đối với Bồ Thần cũng không tệ nên cô ấy nhìn Ân Hạo thêm vài cái, không biết khí chất gì của anh ấy có thể khiến cho Bồ Thần làm bạn với anh ấy.
Ân Hạo biết cô ấy đang nhìn mình, vẫn bình thường như mọi khi.
Hai chiếc cánh gà, cô ấy ăn từ sáu giờ mười một phút ăn đến sáu giờ bốn mươi ba phút vẫn chưa ăn xong.
Trẻ con mới biết ăn cùng lắm cũng chỉ là nửa tiếng sẽ ăn hết một chiếc cánh gà.
Ân Hạo thầm nghĩ, vì để thu hút sự chú ý của mình, mà cô ấy liều mình thật.
Trần Viễn Hề bắt đầu gặm chiếc cánh gà cay thứ hai, vừa cắn vào một miếng, cô ấy liền nhíu mày.
Mọi khi cậu ấy ghét nhất là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, hôm nay tâm trạng của cậu ấy không tệ nên chủ động đưa QR code của mình cho cô ấy: “Này, thêm một cái đi.”
Trần Viễn Hề nhìn Ân Hạo, người này có bệnh sao.
Cuối cùng cô ấy lại nhớ ra, có lẽ là cô ấy nhìn anh ấy thêm vài cái, lại ở đây đợi lâu như vậy nên khiến anh ấy sinh ra hiểu lầm.
Trần Viễn Hề bình tĩnh giải thích: “Tôi là bạn của Bồ Thần, hẹn chị ấy ở đây.”
Ôi toang!
Ân Hạo lúng túng mất một giây, nhưng da mặt của cậu ấy rất dày, liền mỉm cười vớt vát: “Tôi biết cô là bạn của Bồ Thần, cô ấy vừa nói với tôi rồi, nếu không tôi cũng không thêm wechat của cô, hễ là bạn của cô ấy đến đây đều sẽ được hưởng đãi ngộ đặc biệt, lần sau qua đây ăn cô cứ nói với tôi một tiếng, tôi nướng sẵn trước, để cô khỏi xếp hàng chờ đợi.”
Trần Viễn Hề: “...”
Nếu là trước đây cô ấy chắc chắn không hề do dự mà trực tiếp từ chối, hôm nay cô ấy lại suy tư mất vài giây.
Sau này cô ấy sẽ thường xuyên đến Tô Thành, xem có thể giúp đỡ anh họ và cô gái anh ấy thích thành một đôi hay không.
Cuối cùng, cô ấy thêm Ân Hạo.
Ân Hạo vừa bỏ di động vào túi, Bồ Thần vội vã chạy đến, cô nói xin lỗi với Trần Viễn Hề: [Ngại quá, trên đường kẹt xe, để em đợi lâu như vậy.]
Trần Viễn Hề: “Không sao.”
Ân Hạo nướng một xiên cánh gà cho Bồ Thần, cũng là một cay một không cay.
Bồ Thần ngồi xuống, bắt đầu uống nước.
Trần Viễn Hề hỏi cô: “Chị làm việc dưới trướng Tần Minh Nghệ?”
Bồ Thần gật đầu: “Lúc thực tập là cô ấy hướng dẫn chị.”
Tần Minh Nghệ biết Trần Viễn Hề hôm nay đến văn phòng luật không tìm được cô, buổi tối đặc biệt để cô có thể sớm tan làm để bù hẹn.
Bồ Thần và Trần Viễn Hề trò chuyện, cô cho rằng Trần Viễn Hề rất bận rộn, thường ngày không có thời gian nghỉ ngơi.
Trần Viễn Hề hút ống hút uống nước, trả lời: “Mỗi ngày tôi đều tăng ca, nếu không tăng ca cũng không có gì làm, tôi không có bạn bè.” Cô ấy dừng lại một chút, “Hôm nay đến là để thăm bà ngoại, anh tôi tháng này đi công tác, không có thời gian đến đây.”
Cô ấy tò mò: “Đều là một mình chị đến bàn công việc với khách hàng sao?”
Bồ Thần: “Ừm, luật sư Tần đang khảo hạch chỉ tiêu các công việc mà một mình chị độc lập hoàn thành, hoàn thành càng nhiều thì tiền thưởng sẽ càng nhiều.”
Tần Minh Nghệ nói với cô, nếu muốn người khác đối xử với cô như một luật sư bình thường, vậy thì chuyện đầu tiên cô cần làm chính là hãy đối xử với mình như một người bình thường.
Hôm nay Trần Viễn Hề thay đổi không ít về cách nhìn đối với Tần Minh Nghệ, buổi chiều sau khi đi dạo một vòng Tô Thành, nghe không ít bản nhạc xưa, liên quan đến quá khứ, cô ấy đều đã hoàn toàn buông bỏ, giữ mãi trong lòng thật sự quá mệt.
Bồ Thần vừa muốn nói chuyện, đầu chuyện chợt nặng, có một đôi tay đặt lên vai cô, anh lên tiếng gọi: “Thần Thần.”
Trần Viễn Hề ngẩng đầu, không ngờ là Tần Dữ.
Anh mặc đồ công sở, cô ấy suýt nữa không nhận ra.
Cô ấy lên tiếng chào: “Đã lâu không gặp.”
Tần Dữ cũng lên tiếng chào hỏi cô ấy, bây giờ nhìn thấy Trần Viễn Hề, ngoài có một chút bất ngờ, lại có một chút nằm trong dự đoán.
Bồ Thần ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt vui vẻ, ánh mắt như đang hỏi: Sao anh lại đến đây.
“Anh đưa ông bà ngoại qua đây.” Tần Dữ cúi đầu, ở nơi công cộng, anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô một cái.