Nở Rộ

Chương 17

Ra khỏi nhà, cô nhất quyết không để anh đưa về, mà tự bắt xe đi siêu thị rồi mới về, mua được bịch lớn bịch nhỏ cô mới nhớ ra tay trái mình bị bỏng không thể xách đồ. Khó khăn lắm cô mới xách được chúng về tới chung cư, đang muốn đặt đồ xuống để nghỉ một lát, bỗng tay nhẹ bẫng, một người nào đó đã nhanh tay xách đồ của cô.

Suýt nữa cô va vào người đó, mũi chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ngẩng lên, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Lương Phi Phàm.

“Anh nói tuần sau mới về mà?” Cô vui mừng ôm lấy cổ anh.

Chiều qua, trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của anh nói là đi công tác gấp, khoảng năm ngày thì về.

Lương Phi Phàm không trả lời, mặc cô vẫn ôm lấy mình, người anh có vẻ hơi cứng nhắc, một tay xách đồ, tay kia cũng không ôm lấy cô. Cô ngước lên nhìn, sắc mặt anh lúc này rất khó coi.

“Anh sao thế? Công việc không thuận lợi à?” Cô quan tâm hỏi.

Anh lãnh đạm nhìn cô, một ánh nhìn khó đoán.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Không có gì, anh hơi mệt, về thôi.” Nói xong, anh xách đồ đi về phía trước.

Cô vừa mở cửa vào nhà, đang cúi xuống cởi giày thì anh đã ôm cô từ phía sau.

“Phi Phàm, giờ là buổi sáng!” Cô đẩy anh ra.

Lương Phi Phàm dường như không nghe thấy cô nói, anh vẫn ôm chặt lấy người cô, một tay lần mò xuống phía dưới kéo lệch chiếc quần tam giác, anh tiến sâu vào người cô từ phía sau. Do chưa chuẩn bị tâm lý, cộng với sự mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy đau rát. Xong việc, anh lại bế cô đặt lên giường.

“Anh sao thế?” Nằm trên ngực anh, cô nũng nịu hỏi.

“Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.” Anh bình thản trả lời.

“Nhớ đến nỗi không thèm làm việc nữa, chạy về với em à?”

Mắt anh nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên trần nhà, không nói.

Anh rất muốn nói với cô rằng, máy bay riêng của anh còn chưa kịp hạ cánh, Dung Nham đã gọi thẳng vào điện thoại trên máy bay nói: “Đại ca, Yên tỷ đi quán bar.”

“Biết rồi.” Anh biết chiều nay Yên Nhi có hẹn với Tần Tang.

“Còn có cả Kỷ Tứ và Tang Tang nữa.”

“Ừ.”

“Sau đó…xảy ra chút sự cố. A Hổ không liên lạc được với anh nên đến tìm em. Em nghĩ có Kỷ Tứ ở đấy chắc sẽ không có vấn đề gì, nên kêu A Hổ đừng ra mặt làm chị dâu mất vui, để mắt cẩn thận là được.”

“Rồi sao nữa?” Lương Phi Phàm đặt xấp giấy tờ trên tay xuống. Từ trước đến nay, Dung Nham nói năng rất lưu loát giờ lại ngập ngừng, chắc phải có chuyện gì đây.

“Rồi… không ngờ có người báo cảnh sát…” Đúng thật, Dung Nham càng ngập ngừng hơn.

Lương Phi Phàm nheo mắt, anh linh cảm thấy điều gì không hay xảy ra. “Chờ chút.” Anh đặt điện thoại xuống tay ấn một nút trên bộ đàm: “C, hồi.”

Bộ đàm phát ra một giọng nam lạnh băng: “Yes! Boss.”

“Nói tiếp.” Lương Phi Phàm lại cầm điện thoại lên.

Ở đầu máy bên kia, Dung Nham như dự báo được một trận cuồng phong đang nổi lên, anh nhỏ giọng báo cáo: “Khi em tới đã thấy Phương Diệc Thành đưa Cố Yên đi rồi. Còn Kỷ Tứ lúc đó đang bị Lý Nham thẩm vấn nên cũng không biết được Yên tỷ đi đâu.”

Lương Phi Phàm im lặng một lúc lâu khiến mồ hôi Dung Nham toát ra như tắm, Tiểu Tứ lần này chết chắc với đại ca rồi!

“Biết rồi.” Lương Phi Phàm rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Anh, Tiểu Tứ cũng mới biết chuyện thôi…” Dung Nham vội nói đỡ cho Kỷ Nam, vì lần trước Lương Phi Phàm định hỏi tội Lý Nham, Kỷ Nam khóc lóc thảm thiết đòi treo cổ tự tử thì Lương Phi Phàm mới tha cho Lý Nham, lần này, nếu đại ca nổi cơn lôi đình thì Lý Nham chắc không chạy thoát.

Lương Phi Phàm cúp máy. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, 02:12.

Cố Yên, Cố Yên…Trái tim anh không ngừng gọi tên cô.

Trở về với thực tại, anh ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại chờ nhịp thở bình thường trở lại, anh bế cô vào phòng vệ sinh tắm rửa cho cô.

“Ái…” Khi bế cô vào phòng tắm, trong lúc không để ý anh đã để nước ấm chạm vào vết thương trên tay cô. Cố Yên theo phản xạ kêu lên một tiếng.

“Sao thế?” Lương Phi Phàm vội lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau khô vết thương.

“Lúc nấu cháo không cẩn thận nên bị bỏng.”

Sắc mặt anh sầm lại.

Nấu cháo? Anh tưởng chỉ anh mới có sở trường đấy, hóa ra cô cũng biết, mà lại là nấu cho Phương Diệc Thành ăn.

“Đau không?” Anh cười lạnh.

“Không sao, em bôi thuốc rồi… Phi Phàm, anh sao thế?” Sắc mặt anh bừng bừng, giọng nói cũng sắc lạnh hơn, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Anh không trả lời mà tiếp tục tắm cho cô, sau đó nhẹ nhàng cuốn khăn tắm bế cô vào giường.

Đặt cô lên giường xong, anh lại lấy khăn tắm lau khô người mình.

Cố Yên lúc này cũng đã mệt mỏi, nằm trên giường đếm ngón tay, như nhớ ra điều gì đó, cô nhổm dậy kéo ngăn kéo lấy thuốc: “Phi Phàm, lấy cho em cốc nước.”

Lương Phi Phàm vứt khăn tắm xuống, vào phòng khách lấy nước cho cô.

Nhìn cô nhăn nhó khi uống thuốc, lòng anh đau nhói. Đối với cô, uống thuốc là việc tra tấn nặng nề, nhưng cô thà uống thuốc còn hơn phải mang thai, hay nói đúng hơn là cô không muốn mang thai con của anh.

“Em đói không?” Anh kìm nén cơn tức giận đang như sóng biển dâng trào, cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng hỏi.

Cố Yên cuốn chăn vào người, nằm xuống: “Vâng, em muốn ăn cơm rang.”

“Chờ anh chút nhé!” Lương Phi Phàm xoa đầu cô. “Nằm đây, xong anh sẽ gọi em.”

Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Anh nhẹ nhàng đi vào bếp.

Đang nằm, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng, mấy giây sau cô mới chợt nhận ra tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng bếp.

“Phi Phàm?” Cô mặc vội quần áo chạy xuống bếp.

Lương Phi Phàm lúc này ngồi bệt dưới đất, tay phải ôm tay trái.

“Sao thế?” Cô sà xuống ôm lấy anh.

“Đau quá!” Lương Phi Phàm cúi đầu nói.

“Chỗ nào? Bị bỏng hay bị dao cứa phải?” Cô vội vàng cầm tay anh tìm xem vết thương ở đâu.

Chiếc chảo úp xuống nền nhà, cơm rang văng tung tóe.

“Anh đau chỗ này.” Anh kéo tay cô áp vào tim mình.

Cố Yên càng hoảng hốt, anh bị đau tim sao?

“Anh đừng động đậy, em gọi xe cứu thương!” Cô toan đứng dậy, nhưng lại bị anh kéo lại.

“Không cần đâu.” Anh cầm tay cô áp vào tim mình “Bác sĩ đang ở trước mặt anh đây, nhưng cô ấy không muốn cứu anh.”

“Lương Phi Phàm!” Cố Yên rút tay ra, tức giận đứng phắt dậy. “Anh muốn dọa em chết đấy hả? Rốt cuộc anh bị thương ở chỗ nào?”

“Có, anh rất đau lòng.” Vẻ mặt đau khổ, anh nói.

“Cố Yên, có phải từ trước tới nay, em nghĩ anh là người không có trái tim, phải vậy không?” Anh cúi đầu nói.

Vừa rồi đứng rang cơm, trong đầu anh toàn là hình ảnh ngọt ngào khi cô nấu cháo cho Phương Diệc Thành, Cố Yên chẳng lẽ trong lòng em, anh đê tiện đến thế sao?

Cố Yên, chẳng lẽ trong mắt em, anh là người chỉ biết ghen tuông thôi sao?

Sáng sớm, anh vội vàng đáp máy bay về nhà, nào ngờ, về tới nơi chỉ có căn nhà trống trải.

Anh ngồi trong xe chờ cô cho tới khi trời sáng, điện thoại đổ chuông, là giọng Dung Nham hổn hển gọi tới: “Đại ca, Cố Yên vừa mới từ nhà anh ta đi ra, bọn họ đi cùng nhau.”

Anh rơi vào im lặng, trái tim đau nhói như bị hàng nghìn nhát dao đâm xuống.

“Cố Yên, cả đêm qua em ở với người tình cũ trong nhà anh ta, lẽ nào lại không gọi cho anh lấy một cuộc để giải thích sao?” Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, nói.

Cố Yên sững sờ, hóa ra đây là lý do từ sáng tới giờ anh cư xử một cách lạ lùng với cô. Một lúc sau cô mới phản ứng lại: “Em thấy việc này chẳng có gì to tát, em với anh ta không có gì.” Lúc này Cố Yên mới tỉnh ngộ, làm sao anh có thể yên tâm để cô ở nhà một mình, chắc chắn anh sẽ sai A Hổ theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Thực ra tối qua cũng muốn gọi cho anh, nhưng sẽ phải nói thế nào đây? Lẽ nào nói: “Phi Phàm, em đang ở nhà Phương Diệc Thành.” Việc này cô không sao lên tiếng được.

Lương Phi Phàm cười nhạt.

Anh tin giữa cô và anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Yên, em làm sao có thể nhận lúc anh đi công tác mà ở lại nhà tình cũ cả một đêm được cơ chứ? Em có biết anh sẽ đau đớn thế nào khi biết chuyện không? Hay em định giấu anh chuyện đã qua đêm ở nhà mối tình đầu?

Em coi anh là thằng ngốc hả?

“Thật sự em với anh ta không có gì hết.” Cố Yên thấy anh không nói gì, chắc chắn anh đang rất tức giận.

Chuyện đã đến nước này, cô rất hối hận. Tối qua cô nên gọi điện cho anh, cho dù anh không đồng ý, hai người sẽ to tiếng trong điện thoại, còn hơn nhìn thấy anh đau khổ như lúc này. Thấy anh như vậy, trái tim cô cũng nhói đau.

“Không có gì mà ở với nhau cả một đêm như thế à? Cố Yên, em đừng tưởng anh chiều em thì em muốn làm gì thì làm!” Nghe Cố Yên giải thích, anh bỗng nổi giận đùng đùng.

Không có gì mà mỗi lần anh ta xuất hiện, mặt mày em lại rạng rỡ như đang nghĩ tới những kỷ niệm ngọt ngào ngày đó? Không có gì mà trong lúc nguy cấp, em lại nhớ số điện thoại của anh ta còn hơn nhớ số của anh? Không có gì mà mỗi khi ở bên anh, đầu óc em lại thất thần đi chỗ khác? Nếu trong lòng em, Phương Diệc Thành không là gì cả thì Lương Phi Phàm này cũng chẳng là gì.