Lý Nham vừa viết tờ khai vừa hỏi:
“Họ tên?”
“Cố Yên.”
Tần Tang.”
“…Kỷ Nam.”
“Vì sao các cô lại cố tình gây rối nơi công cộng?” Lý Nham hỏi.
“Bởi vì có hai tiểu hồ ly tranh thủ sàm sỡ “bồ” của anh chứ sao nữa!” Cố Yên khẽ cười rồi nói với Lý Nham.
Kỷ Nam xấu hổ nức nở lên một tiếng, chỉ đùa nhau một chút mà cũng ra nông nỗi này sao?
Lý Nham buông bút, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy đen với cặp giò trắng muốt, giờ đang hết sức bối rối vì xấu hổ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng ngượng ngùng càng tôn lên nét đáng yêu, chỉ bằng đó đã khiến cho Lý Nham thấy miệng lưỡi khô nứt.
Tần Tang biết ý, huých Cố Yên một cái: “Cố Yên, hai chúng ta có nên ra ngoài trước không nhỉ?”
Cố Yên nhìn về phía Lý Nham, ý hỏi anh có đồng ý không và ngay lập tức nhận được một cái gật đầu, cô vật vã kéo Tần Tang bước ra ngoài để dành không gian riêng cho hai người.
Hai người vừa đi vừa cười đùa đến nỗi huých phải một người đàn ông cũng đang vội vã bước về phía họ.
“Xin lỗi hai cô!”
“Diệc Thành.” Cố Yên kêu lên khi thấy người mình vừa va phải chính là Phương Diệc Thành.
“Em không sao chứ?” Phương Diệc Thành lo lắng hỏi. Anh vượt qua ba cái đèn đỏ để lao tới đây ngay sau khi nhận điện thoại của Lý Nham thông báo Cố Yên bị đưa tới đồn cánh sát vì gây rối trật tự công cộng.
“Em không sao, bọn em chỉ đùa nhau chút thôi! À…mà anh không phải vào trong đâu, Lý Nham và Kỷ Nam đang ở trong ấy… thẩm vấn.”
Lúc này, Cố Yên mới để ý là Phương Diệc Thành ăn mặc không chỉnh tề, quần áo và đầu tóc xộc xệch, thậm chí hai chân còn xỏ dép lê.
“Mà sao anh lại…”
Cố Yên chưa hỏi xong thì Phương Diệc Thành đã cắt ngang: “Lý Nham gọi anh, nói em xảy ra chuyện nên anh vội chạy tới đây…Lúc ấy đang ngủ nên…” Anh vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương, chứng tỏ lúc này anh không được thoải mái cho lắm.
Tần Tang chăm chú nhìn biểu hiện của hai người. Ái chà, anh chàng này không tệ chút nào, phong độ, đẹp trai, mọi người trong đồn cảnh sát đều rất cung kính, xem ra thân phận không đơn giản chút nào. Kiểu này, đại boss họ Lương gặp đối thủ khó nhằn rồi đây!
Cố Yên nói chuyện với anh, cảm thấy có điều gì đó là lạ, mặt anh đỏ gay gắt, đôi mắt mệt mỏi, tay nóng bừng bừng.
“Diệc Thành, anh đang sốt à?” Nói rồi cô giơ tay sờ trán anh, nóng đến phát sợ.
“Ừ, anh hơi sốt thôi!” Cố Yên hỏi, anh mới nhớ ra mình đang bị sốt, cả người mệt mỏi như không còn chút sức lực nào.
“Để anh đưa em về nhé?” Phương Diệc Thành lấy lại tinh thần, hỏi.
“Đằng nào anh cũng phải lái xe về.” Tang Tang sốt ruột nhìn về phía phòng thẩm vấn: “Anh đưa Cố Yên về trước đi, em ngồi đây đợi Kỷ Nam.”
“Để em lái xe cho.” Cố Yên lấy chiếc chìa khóa xe trong tay anh, giờ anh đang sốt cao, không nên lái xe.
Phương Diệc Thành gượng cười, không nói gì, thực ra anh cũng không còn sức để nói.
May mà Cố Yên kịp hỏi địa chỉ nơi anh ở. Xe chạy về đến nhà, anh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
“Diệc Thành! Diệc Thành!” Cố Yên lay lay người anh: “Diệc Thành, anh thấy trong người thế nào? Em đưa anh đến bệnh viện nhé!”
“ Không cần đâu!” Vừa nói, anh vừa cầm lấy tay cô, “Anh không sao đâu!” Trước đây, mỗi lúc anh bị thương, có lúc thương khá nặng, Cố Yên khóc, nói anh hãy đến bệnh viện khám, anh thường nắm tay cô, khẽ cười: “Không sao đâu em!” Anh vẫn luôn nói thế.
Cố Yên thấy mắt hơi cay cay. Thấy anh nói vậy, cô cũng không ép anh nữa.
“Diệc Thành, trong nhà anh có thuốc hạ sốt không?”
Phương Diệc Thành cố mở hai mắt, gật đầu một cách khó nhọc.
Cố Yên xuống xe, rồi mở cửa dìu anh bước xuống.
Khó khăn lắm cô mới dìu được anh lên lầu. Có lẽ do đang sốt lại gặp gió nên anh càng sốt cao hơn. Cho anh uống hai viên hạ sốt xong, cũng không thấy hạ, cô liền đi lấy đá lạnh chườm cho anh. Mãi cho đến nửa đêm, thân nhiệt anh mới hạ xuống. Cô định đợi anh hạ sốt sẽ về nhà, nhưng để anh một mình, cô thật không yên tâm, nếu lại sốt cao thì làm thế nào?
Quá khứ tươi đẹp lại ùa về trong cô…
“Phương Diệc Thành!” Cố Yên vui sướng vẫy vẫy tay về phía anh, cô hét to đến nỗi cách một con đường cũng có thể nghe thấy.
Nghe thấy cô gọi, anh ngay lập tức tắt điếu thuốc đang hút, rồi nhai viên kẹo cao su. Đám đàn em của Phương Diệc Thành nhìn thấy Cố Yên cũng vui mừng chào: “Chào nhị tiểu thư!”
Cố Yên vui vẻ gật đầu rồi chạy lại véo Phương Diệc Thành một cái: “Anh – hư – quá !” Cô không thích anh hút thuốc, tuy khói thuốc làm đàn ông càng trở nên hấp dẫn nhưng cô vẫn không thích.
“Ái… ái! Nhẹ chút…nhẹ chút!” Phương Diệc Thành đau quá, nhăn nhó kêu lên. “Cố Yên, em định giết chồng sắp cưới sao?”
Cố Yên thu tay lại, “hừm” một tiếng: “Phương Diệc Thành nếu anh còn hút thuốc nữa, em sẽ không lấy anh đâu đấy!”
Bọn đệ tử của anh thấy vậy thì cười khoái trí, đường đường như là một đại ca oai phong lẫm liệt như thế mà khi gặp nhị tiểu thư lại hiền như chú mèo con.
“Tiểu Yên, đừng làm xấu mặt anh có được không?” Phương Diệc Thành ngượng nghịu nói nhỏ vào tai cô.
“Này, này, không cho phép mấy người cười!” Cố Yên nghiêm mặt nói: “Không được phép cười, còn cười nữa là tôi ném xuống biển làm mồi cho cá đấy! Phải giữ thể diện cho chồng sắp cưới của bản cô nương đây nghe chưa?”
Đám đệ tử im lặng vài giây rồi lại cười ồ lên.
Phương Diệc Thành ngượng ngùng lấy hai tay che mặt.
“Diệc Thành, khi nào thì anh mới thưa chuyện với ba em?” Cố Yên lúc đó mới mười tám tuổi, tóc chớm vai, ngồi dựa vào anh hỏi nhỏ.
“Anh đã nói rồi”, Phương Diệc Thành quay lại ôm cô. “Nhưng chú nói, ông ấy không nỡ để một thuộc hạ đắc lực như anh ra đi.”
“Thế anh không đi nữa sao?” Cố Yên sốt ruột hỏi. Lúc đó hai người đã ngầm tính toán với nhau, Phương Diệc Thành sẽ rời khỏi Cố gia tìm một công việc ổn định, chờ Cố Yên tốt nghiệp, rồi họ sẽ làm đám cưới.
“Anh không đi thì làm sao có thể lo cho em một cuộc sống ổn định được?” Phương Diệc Thành hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: “Tiểu Yên, chỉ cần anh rời khỏi đây, đi tìm một công việc tốt thì em sẽ lấy anh chứ?”
“Vâng.” Cố Yên vui vẻ gật đầu. Dù sao lúc đó vẫn còn trẻ nên suy nghĩ rất đơn giản.
Bảy năm nay, Phương Diệc Thành luôn mơ thấy giấc mơ ngọt ngào ấy.
Tiểu Yên, em còn nhớ không, em từng nói là sẽ lấy anh…
Lại một lần nữa, trái tim anh đau nhói, đau đến nỗi khiến anh bừng tỉnh trong cơn mê. Anh mở to đôi mắt, toàn thân đau nhức, họng đau như có lửa đốt, rồi anh lại nhắm mắt thở dài trong đau khổ.
“Anh tỉnh rồi à? Anh có cần gì không?” Bên cạnh, một giọng nữ vang lên.
“Tiểu Yên?” Phương Diệc Thành giật mình, anh vừa gặp cô trong giấc mơ, giờ cô lại xuất hiện ngay trước mặt anh, khiến anh bối rối trong chốc lát.
“Anh đừng sợ, em không làm bậy khi anh say rượu đâu.” Thấy anh tỉnh lại, cô rất vui nên trêu anh.
Lúc này, anh đã hạ sốt nên cũng có thể nói đùa lại cô: “Sao em lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế chứ?”
Cố Yên cười cười: “Anh đừng có tưởng bở như thế chứ? Tỉnh lại là tốt rồi, nhà anh có gạo không? Em nấu cho anh bát cháo nhé?”
“Có, ở thùng dưới bếp.”
Phương Diệc Thành tắm rửa xong rồi ngồi đợi ở sofa, hai tay ngoan ngoãn để trên đùi.
Cố Yên thấy bộ dạng đó liền bật cười: “Phương Diệc Thành, anh sốt quá cao hay sao mà cứ ngẩn ra thế hả? Nói cho em biết, mười bảy trừ bảy bằng mấy?”
Phương Diệc Thành giả bộ ngồi nhẩm nhẩm tính tính khiến Cố Yên càng thấy buồn cười.
“Thôi được rồi, đi lấy bát và đũa đến đây, em tìm mãi mà không thấy.”
Phương Diệc Thành bật dậy, xuống bếp tìm kiếm: “Không có đũa, có thìa được không?” Diệc Thành hỏi.
“Đến đũa cũng không có? Thế thường này anh không ăn mì tôm à?” Cố Yên thắc mắc.
Phương Diệc Thành lại tìm một lần nữa.
“Là cái hộp này phải không anh?” Cố Yên giơ tay với lấy chiếc hộp ở trên nóc tủ bếp, cô nghĩ đũa được để trong cái hộp đó.
“Cẩn thận!” Phương Diệc Thành nhắc nhở cô.
Thật không may, khi Cố Yên với tay lấy chiếc hộp, nó lại rơi xuống đập vào cửa tủ bếp, rồi rơi vào nồi cháo.
“A!” Cố Yên kêu lên, tay trái của cô vô tình chạm vào nồi cháo khiến cả một màng da đỏ lên.
Phương Diệc Thành vội đưa cô vào phòng tắm xối nước, nhìn thấy cô nhăn nhó, anh cũng cảm thấy xót xa. “Anh biết là anh không có phúc được ăn cháo em nấu mà.”
Cố Yên đau muốn rơi nước mắt, nhưng nghe anh nói rất tếu nên cũng phải bật cười.
“Ngâm nước một lát cho đỡ rát rồi anh đưa em đi bệnh viện xem có làm sao không.”
“Vâng, tiện thể anh cũng đi khám luôn đi, em thấy anh vẫn còn sốt cao lắm.”
Nhắc tới bệnh viện anh lại thở dài: “Chờ chút, anh ra mua thuốc bôi vào vết bỏng cho em.”
Anh làm sao quên được, thực ra cô cũng giống anh đều không thích tới bệnh viện.
Mặc dù đang sốt cao nhưng anh vẫn muốn đi làm. Cố Yên chỉ biết nói anh là một công dân gương mẫu sốt cao như vậy mà vẫn hăng say làm việc.
Phương Diệc Thành vừa mặc áo khoác vừa dặn dò cô phải chú ý vết thương ở tay, nhưng anh vẫn không yên tâm: “Chiều nay anh phải đến bệnh viện, khi đó anh về sẽ đón em đi cùng luôn, để bác sĩ khám cho em anh mới yên tâm, chứ để lại sẹo thì xấu lắm đấy.”
“Anh đến bệnh viện làm gì?”
“Cha anh nằm viện, bệnh cũ lại tái phát.” Lời nói này nhẹ nhàng nhưng nét mặt anh vẫn lộ rõ nỗi buồn, xem ra bệnh tình của ông không nhẹ chút nào.