Họ vừa chạm chân đến đỉnh khe núi thì chợt nghe thấy tiếng ngao phía sau. Sao Lửa quay lại, thấy Vằn Xám đang chạy phằm phằm lên qua đám bụi cây thấp.
"Xin chào," anh chiến binh thở như kéo bễ khi bắt kịp họ. Mắt anh ấy mở to khi thấy những thứ mà họ bắt được. "Ngài may mắn hơn tôi đấy. Tôi chẳng tài nào săn được nhiều hơn một con chuột."
Sao Lửa lầm bầm biểu lộ niềm thông cảm khi dẫn đường về phía hàng kim tước. Chợt, anh để ý thấy bé Nai, cô bé thích phiêu lưu nhất trong ba đứa con của Da Cây Liễu, đã rời trại trở về và đeo leo lên đến nửa con dốc cao dọc theo khe núi. Thật ngạc nhiên với Sao Lửa, cô bé đi cùng với Vằn Đen - ông chiến binh đang cúi xuống, nói gì với cô bé.
"Quái lạ," Sao Lửa lầu bầu trong miệng ngầm đầy lông sóc, như thể nói với chính mình. "Trước giờ Vằn Đen có bao giờ tỏ ra quan tâm đến con nít đâu. Và ông ta làm gì một mình ở ngoài đây thế này?"
Đột nhiên, Sao Lửa nghe thấy một tiếng thét lóc xương từ chỗ Vằn Xám và anh bạn lao xẹt qua Sao Lửa, phóng phầm phập xuống sườn khe núi, chân cẳng như làm xiếc trên những tảng đá đầy tuyết trơn trượt. Cùng lúc đó, chân của bé Nai khụt mềm uột dưới mảng bụng nhịt hể rắn chắc của nó và nó bắt đầu quằn quại trong tuyết. Sao Lửa vội nhả những con mồi của mình ra và kinh ngạc khi Vằn Xám ngao, "Không!" rồi xông thằng vào ông chiến binh sẫm màu. Vằn Đen cào cấu và đạp chân sau lia lịa, nhưng răng của Vằn Xám đã cắm vào cổ ông ta và nhát định không chịu buông ra.
"Cái...?" Sao Lửa bay xuống dốc cùng với chân Mâm Xôi sau sát nút. Anh né hai mèo đang vật lộn, vẫn đang khóa chặt răng với móng vuốt vào nhau, và đam nhào đến bên bé Nai.
Con mèo con nhăn nhúm mặt mày và lật ngửa ra đát, mắt trợn trừng nhưng đơ dại. Nó không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ chói lói, đau đớn, và bọt mép sùi ra cả hai khóe miệng.
"Gọi Da Xỉ Than mau!" Sao Lửa ra lệnh cho chân Mâm Xôi.
Thằng lính nhỏ lao bắn đi, chân nó hất tung từng mớ tuyết. Sao Lửa cúi xuống con mèo con và nhẹ nhàng đặt một tay lên bụng nó. "Được rồi," anh vỗ về. "Da Xỉ Than sắp đến rồi."
Quai hàm của bé Nai há rộng ra và Sao Lửa thoáng thấy những quả mọng nhai dở trong miệng nó, màu đỏ tươi như máu dính đầy răng nó.
"Quả mọng tử thần!" Anh hốt hoảng.
Có một bụi cây lá đen mọc thòi ra từ khe nứt trong tảng đá ngay trên đầu anh, với nhiều quả mọng chết chóc đỏ tươi lủng lẳng trong đám lá. Anh nhớ lại có lần cách đây nhiều mùa trăng, Da Xỉ Than đã xuất hiện kịp lúc để ngăn Đuôi Mây đừng ăn thứ quả tử thần này, và cảnh báo nó là chúng độc như thế nào. Sau đó, Nanh Vàng cũng đã sử đụng loại quả này để giết chết Đuôi Gãy - Sao Lửa đã tận mắt chứng kiến chúng có hoạt tính mạnh và nhanh đến thế nào.
Thụp mình xuống bé Nai, Sao lửa cố gắng móc chỗ quả mọng bi nhai nát ra khỏi miệng nó, nhưng con mèo con quá hoảng và đau đớn đến nỗi không thể nằm yên cho Sao Lửa thao tác dễ dàng hơn. Đầu nó lắc oặt ẹo sang bên này bên kia, cơ thể nó giật thót len từng cơn và, Sao Lửa hoảng hốt, xem ra cơn giật mỗi lúc mối yếu đi. Anh vẫn nghe thấy tiếng Vằn Xám và Vằn Đen thét gào, gần hau kịch liệt nhưng hình như họ đã lùi ra xa rồi. Tất cả mối quan tâm của anh bây giờ đều tập trung vào cô mèo con.
Sau đó anh mừng húm khi cảm thấy Da Xỉ Than đến cạnh mình. "Quả mọng tử thần!" anh nói với cô. "Tôi đã cố lấy chúng ra, nhưng..."
Da Xỉ Than vào thay vị trí của anh, bên cạnh con mèo con. Cô mang một bó lá thuốc trong miệng, thả bó lá xuống, cô meo. "Tốt lắm. Cứ giữ lấy nó, Sao Lửa, trong khi tôi xem xét."
Với hai mèo cùng trợ lực, sức vùng vẫy của con mèo con bớt dữ dội đi, chẳng mấy chốc Da Xỉ Than đã có thể lấy nốt mớ quả mọng còn sót lại ra khỏi miệng nó. Tiếp theo, cô khẩn cấp nhai một nhúm lá thuốc và đót vào miệng bé Nai. "Nuối đi." cô ra lệnh. Với Sao Lửa, cô nói thêm. "Đó là cỏ thi, nó sẽ làm con bé ói mửa."
Cổ họng con mèo con co thắt lại. Thoáng sau, nó bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Sao Lửa có thể thấy thêm nhiều đốm đỏ tươi lẫn trong lá cỏ thi.
"Tốt," Da Xỉ Than dịu dàng meo. "Tốt lắm. Cháu sẽ khỏe thôi, bé Nai à."
Con mèo nhỏ nằm thở hì hụi và run rẩy, sau đó Sao Lửa hết hồn thấy nó nằm im re, nhắm mắt lại.
"Nó chết rồi ư?" anh thì thầm.
Trước khi Da Xỉ Than trả lời, một tiếng ngao thét lên từ phía lối vào trại. "Con tôi! Ôi, con tôi đâu rồi?" Đó là Da Cây Liễu, bà chạy vù xuống khe núi cùng với chân Mâm Xôi. Bà cúi xuống cạnh bé Nai, đôi mắt xanh thăm thẳm của bà mở thao láo, vẻ quẫn trí. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nó ăn phải quả mọng tử thần," Da Xỉ Than giải thích. "Nhưng tôi nghĩ tôi đã lấy nó ra hết rồi. Chúng ta hãy mang nó về hang của tôi đi và tôi sẽ để mắt đến nó."
Da Cây Liễu bắt đầu liếm bộ lông nhị thể của bé Nai. Lúc này, Sao lửa đã thấy được sự chuyển động lên xuống yếu ớt ở hai bên hông con mèo nhỏ khi nó thở. Nó không chết, nhưng từ vẻ lo âu trên nét mặt Da Xỉ Than, Sao lửa biết nó vẫn còn đang trong giai đoạn nguy hiểm do tác động của chất độc.
Cho đến giờ thì đây là lần đầu tiên Sao Lửa mới có cơ hội thở lấy hơi và tìm Vằn Xám. Anh chiến binh xám đã kẹp chặt Vằn Đen xuống cách đó chừng vài cái đuôi, một chân ghì cổ và một chân giữ chặt bụng ông mèo kia. Máu từ một bên tai Vằn Đen rỉ ra, và ông ta điên tiết vùng vẫy một cách vô ích hoàng thoát thân.
"Có chuyện gì vậy?" Sao Lửa hỏi.
"Đừng hỏi tôi," Vằn Xám gầm gừ. Sao Lửa không nhớ mình đã thấy anh bạn mình dữ tợn như vậy bao giờ chưa. "Hãy hỏi tên... tên cặn bà này sao lại muốn giết hại một đứa trẻ!"
"Giết hại?" Sao Lửa kêu lên. Lời buộc tội bất ngờ đến mức trong một nhịp tim đập anh chẳng thể làm gì mà chỉ ngây thộn người ra.
"Phải, giết hại," Vằn Xám lặp lại. "Nào, hãy hỏi hắn xem tại sao hắn lại cho bé Nai ăn quả mọng tử thần."
"Đồ óc chuột." Giọng của Vằn Đen lạnh tanh khi hằn học ngó lên kẻ tấn công mình. "Tôi không cho nó ăn những quả đó. Tôi đang cố ngăn nó đừng ăn chúng."
"Tôi biết mình thấy những gì," Vằn Xám khăng khăng qua hàm răng sít chặt.
Sao Lửa cố nhớ lại hình ảnh ông chiến binh và con mèo con mà mình vừa thấy khi dừng ở đình khe núi. "Cho ông ta dậy đi," anh miễn cưỡng meo với bạn mình. "Vằn Đen, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra."
Ông chiến binh đứng dậy và giũ mình. Sao Lửa có thể thấy những mảng da trần trụi chỗ hông bị Vằn Xám cào dứt cả túm lông ra.
"Tôi đang trở về trại," ông ta bắt đầu, "thì bắt gặp con mèo khờ khạo này đang ngốn quả mọng tử thần, và tôi đang cố ngăn nó lại thì tên khùng này lao vào tôi." Ông ta hằm hè nhìn Vằn Xám. "Tại sao tôi lại muốn giết hại một đứa trẻ chứ?"
"Đó là điều tôi muốn biết!" Vằn Xám quát.
"Đương nhiên, ai mà chẳng biết ngài Sao Lửa cao quý sẽ tin ai!" Vằn Đen cười mỉa. "Thời nay mà trông mong vào sự công bằng trong bộ tộc Sấm là vô ích."
Lời kết tội đó chọc nhói vào Sao Lửa, và càng đau hơn bởi vì anh biết là cũng có chút sự thật trong lời của Vằn Đen. Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể tin lời của Vằn Xám hơn là lời của Vằn Đen, nhưng anh phải chắc chắn tuyệt đối là bạn mình không phạm sai lầm gì hết.
"Ta không phải quyết định vào lúc này," Sao Lửa meo. "Ngay khi bé Nai tỉnh dậy, nó sẽ cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra,"
Trong khi nói, anh nghĩ là mình thoáng thấy vẻ bất an nháng lên trong mắt Vằn Đen, nhưng nó biến đi rất nhanh nên anh không chắc lắm. Ông chiến binh sẫm màu giật giật tai một cách khinh bỉ. "Được," ông ta meo. "Lúc đó ngài sẽ thấy ai trong chúng tôi nói sự thật." Đoạn ông ta hiên ngang bước đi khỏi, về phía lối vào trại, đuôi vểnh cao.
"Chính mắt tôi đã thấy điều đó, Sao Lửa," Vằn Xám cam đoan với anh, hai bên sườn của anh ấy phập phồng sau cuộc ẩu đả. "Tôi không hiểu tại sao hắn lại muốn giết bé Nai, nhưng tôi chắc chắn những gì hắn đã làm."
Sao Lửa thở dài. "Ta tin anh, nhưng chúng ta cần phải cho mọi mèo thấy được sự công bằng. Ta không thể trừng phạt Vằn Đen chừng nào bé Nai chưa nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra."
Nếu con bé qua khỏi, anh nhủ thầm. Anh nhìn Da Xỉ Than và Da Cây Liễu nhẹ nhàng nhấc con mèo con lên và mang nó về phía đường hầm kim tước. Đầu của bé Nai oặt oại và đuôi của nó quết xuống đất. Bụng của Sao Lửa lộn nhào khi nhớ lại cảnh nó thường vui đùa nhảy nhót quanh trại. Nếu Vằn Đen thật sự cố ý giết cô bé, thì ông ta sẽ phải trả giá.
"Vằn Xám," anh khẽ meo, "đi cùng với Da Xỉ Than. Ta muốn anh hoặc một chiến binh khác canh gác hang của cô ấy cho đến khi bé Nai tỉnh dậy. Bảo Bão Cát và Hoa Vàng xem họ có giúp đỡ được không. Tôi khuông muốn có bất kỳ điều gì khác xảy ra với bé Nai trước khi cô bé sẵn sàng nói ra sự thật."
Mắt Vằn Xám sáng lên với vẻ hiểu ý. "Được, Sao Lửa," anh meo. "Tôi đi ngay." Anh phóng xuống con dốc và bắt kịp những mèo khi khi họ biến mất vào hàng cây.
Sao Lửa ở lại khe núi cùng chân Mâm Xôi. "Ta để một con sóc ở trên đó," anh meo với lính nhỏ của mình, và hất đầu về phía đỉnh khe núi. "Trò hãy đi lấy nó cho ta được không? Và sau đó trò có thể nghỉ ngơi và ăn. Trò đã có một ngày dài vất vả rồi."
"Cảm ơn," chân Mâm Xôi meo. Nó bước vài bước lên khe núi và liếc trở lại. "Bé Nai sẽ không sao chứ?"
Sao Lửa thở dài. "Ta không biết, chân Mâm Xôi à," anh thừa nhận. "Ta không biết gì cả."