Những chiến Binh (6)

Chương 7

Docsach24.com
ột cơn gió ẩm, lạnh căm căm thổi qua lông của Sao Lửa khi anh bước đi trong Rừng Thông. Bầu trời đeo những đám mây xám nặng chình chịch, dường như nó chưa quyết định xem nên đổ mưa hay đổ tuyết xuống khu rừng đây. Ở nơi này, những tàn tích của trận cháy rừng trông thảm hại và gớm ghiếc hơn hết thảy - tro vẫn phủ dày dưới mặt đất, vài thân cây mỏng mảnh vừa mới bắt đầu nhú lên đã vôi teo rúm lại do lẽ mùa lá trụi đang tới.

Đó là ngày hôm sau buổi anh ra thông cáo với toàn thể bộ tộc, và Sao lửa đã để trợ thủ mới của mình trông nom trại trong khi anh đi tuần tra biên giới một mình. Anh muốn tận hưởng một chút thời gian cô độc để quen dần với cương vị tộc trưởng và nghĩ về những điều ở phía trước. Đôi lúc anh như muốn nổ tung với niềm tự hào vì bộ tộc Sao chọn mình làm tộc trưởng dẫn dắt bộ tộc Sấm, nhưng anh cũng biết nhiẹm vụ này chẳng dễ dàng gì. Nỗi thương tiếc Sao Xanh vẫn đau tê tái, cứ âm ỉ, dai dẳng đeo bám lấy anh. Nỗi e sợ không biết sắp tới Sao Cọp có thể làm những gì khiến Sao Lửa không thể cảm thấy thoải mái như những mèo khác bởi sự vắng những dấu vết của bộ tộc Bóng Tối trên đất của mình. Anh biết Sao Cọp sẽ không chịu ngồi yên chừng nào hắn ta chưa đánh bại đối thủ - và tin tức Sao Lửa giờ đã là tộc trưởng bộ tộc Sấm chỉ càng châm thêm dầu vào ngọn lửa thù hân của hắn ta.

Sao Lửa hiện ra khỏi rừng cây gần Khu nhà của Hai Chân và nhìn lên hàng rào của Công Nương xem chị có lơ thơ ra khỏi ổ của Hai Chân nhà chị không. Nhưng chẳng thấy bóng dáng chị đâu cả; và khi hít ngửi không khí anh chỉ thấp thoáng dò bắt được mùi của chị. Bước dọc theo bìa rừng, Sao Lửa đến phần đất mà anh hiếm khi đến, và nhận ra ổ Hai Chân nơi anh đã sống khi còn là mèo kiểng cách đây nhiều mùa trăng. Không thể cưỡng nổi nỗi tò mò, anh phóng bay qua dải đất trống lổng và nhảy phóc lên đỉnh hàng rào.

Bao ký ức thời mèo kiểng, nô đùa ở đó dâng lên cuồn cuộn trong anh khi anh nhìn xuống thảm có trải dài, với những loại cây của Hai Chân viền quanh. Rồi một ký ức khác, gần đây hơn về việc anh đến đây tìm lá bạc hà mèo khi Sao Xanh bị bênh ho đờm xanh. Từ chỗ đang ngồi lcú này, Sao Lửa có thể thấy lùm cây bạc hà mèo và hít cái mùi quyết rũ của nó.

Một sự chuyển động từ ngôi nhà Hai Chân đập vào mắt anh, và anh thấy một trong những Hai Chân cũ của mình đi ngang qua cửa sổ rồi lại biến vụt mất. Bất giác, Sao Lửa tự hỏi không biết là những chủ Hai Chân của mình đã cảm thấy thế nào khi anh bỏ họ đi để sống trong rừng. Anh hy vọng họ đừng lo lắng cho anh. Họ đã chăm sóc anh rất chu đáo, theo cách mà Hai Chân vẫn cố làm, và Sao lửa luôn biết ơn về điều đó. Chắc chắn anh đã kể cho họ nghe anh cảm thấy hạnh phúc thế nào khi sống trong rừng, và đang thực hiện số mệnh mà bộ tộc Sao đã an bài cho anh ra sao, nhưng anh biết là mình không có cách nào khiến cho Hai Chân hiểu được.

Anh chụm cơ bắp lại định nhảy khỏi hàng rào vào rừng thì chợt có vật gì đó màu trắng đen di chuyển trong khu vườn kế bên. Liếc nhìn xuống, anh thấy Vết Ố, cậu bạn cũ của mình hồi còn là mèo kiểng. Trông cậu ta vẫn phốp pháp như thuở nào, với vẻ mãn nguyện trên khuôn mặt rộng bành. Cậu đang chuyện trò với một cô mèo mướp nấu xinh đẹp, một mèo lạ đối với Sao Lửa. Tiếng meo của họ vang đến chỗ anh, nhưng chúng quá xa để anh có thể nhận ra họ đang nói gì.

Suýt chút nữa thì anh sà xuống chào hỏi họ, bỗng tự dưng nhớ ra mình có thể khiến họ khiếp đảm bởi bộ dạng hoang dã phong trần của mình. Lúc mới vào rừng chưa lâu, Sao Lửa đã gặp lại Vết Ố trong rừng, cậu ta đã sợ gầnc hết trước khi nhận ra thằng bạn mèo kiểng của cậu. Cuộc sống mà anh đang sống hiện nay khác xa cuộc sống của họ một trời một vực.

Tiếng kẹt cửa khuấy động Sao Lửa, kéo anh sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Anh vội bước dọc theo thành hàng rào đến núp trong một bụi nhựa ruồi khi một trong những Hai Chân cũ của anh bước ra khỏi căn nhà và gọi to. Ngay lập tức, cô mèo mướp nâu xinh đẹp chào tạm biệt Vết Ố rồi chui qua hàng rào chia cách hai khu vườn. Cô nàng chạy đến chỗ ông Hai Chân, ông ấy ẵm cô lên, vuốt ve cô vài cái rồi đem cô vào trong nhà, tiếng rù rừ khoái chí của cô vọng ra.

Cô ấy là mèo kiểng mới của họ! Sao Lửa nghĩ. Tiếng đóng cửa khơi dậy một thoáng ganh tị trong anh. Cô mèo mướp nhỏ sẽ không cần phải bắt mồi đã rồi mới được ăn, sẽ có nơi ấm êm để ngủ, và không có nguy cơ bị chết trong chiến trận hay bởi một trong vô vàn hiểm họa luôn rình rập mèo rừng. Cô sẽ có tình bạn của Vết Ố và của những mèo kiểng khác, cùng sự chăm sóc của Hai CHân - tất cả những thứ mà Sao Lửa đã quay lưng lại khước từ để dấn thân vào cuộc sống của một mèo bộ tộc trong rừng.

Nhưng đồng thời, cô nàng mèo đó sẽ không bao giờ biết đến hay thưởng thức sự thỏa mãn trong việc học những kỹ năng chiến binh, hay cùng xông pha ra chiến trường bên cạnh bạn bè. Cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của việc sống với luật chiến binh và tuân theo ý nguyện của bộ tộc Sao.

Nếu có thể sống lại cuộc sống của mình, Sao Lửa nghĩ. Mình cũng sẽ không thay đổi gì hết.

Đột nhiên, tiếng móng vuốt quờ quạng trên hàng rào phía dưới anh và trong khóe mắt mình, anh thoáng thấy một khối nâu, chuyện động thoăn thoắt. Quay đầu lại, anh thấy mình mặt đối mặt với chân Mâm Xôi!

Phải mất một lúc Sao Lửa mới trấn tĩnh lại để nói, "Trò làm gì ở đây?"

"TÔi theo ngài tự trại, Sao Lửa. Tôi... tôi thắc mắc không biết ngài đi đâu, và tôi muốn thực tập kỹ năng theo dấu của mình."

"À, thế thì kỹ năng đó có vẻ tốt đấy, nếu như trò có thể theo ta xa đến vậy." Sao Lửa không chắc là mình có nên nổi cơn tam bành với lỉnh nhỏ của mình hay không. Chân Mâm Xôi đáng lẽ không nên theo anh mà không được phép, nhưng thật ấn tượng, nó đã dò theo anh cả đoạn đường từ trại đến đấy. ANh cũng hơi chột dạ, rất có thể chân Mâm Xôi đã thấy anh nhìn đôi mèo kiểng qua hàng rào của Hai Chân. Hồi trước, khi Sao Lửa còn là lính nhỏ, có lần Sao Cọp đã rình bắt quả tang anh nói chuyện với Vết Ố. Sau đó ông ta đã báo cáo thẳng với Sao Xanh, hòng cố tình khơi dậy sự nghi vấn lòng trung thành của Sao Lửa với bộ tộc.

Nhìn vào mắt chân Mâm Xôi, Sao Lửa thấy nỗi sợ hãi của nó đã tan đi, được thay thế bằng ánh nhìn chằm chằm, như thế nó đã cân đo đong đếm mèo bảo trợ của mình vậy. Đó là vẻ nhìn thẳng thắn, thông minh, và Sao lửa nhận ra có sự kính trọng trong đáy sâu đôi mắt hổ phách đó. Một lần nữa, anh tin chắc chân Mâm Xôi sẽ trở thành một chiến binh kiệt xuất, nếu như nó có thể thoát khỏi di sản xấu xa của cha nó. Nhưng liệu chân Mâm Xôi có thật sự trung thành với bộ tộc đã sinh ra nó, môt khi cha n ó vẫn còn trong rừng?

"Ta có thể tin trò được không?" bất giác Sao Lửa buột miệng

Tên mèo trẻ không vội co vào tự vệ. Thay vào đó, chân Mâm Xôi dán ánh mắt nghiêm túc đó vào Sao Lửa thêm một lúc nữa. "Tôi có thể tin vào ngài được không?" nó hỏi lại, giật giật tai về phía khu vườn của Hai Chân.

Xù lông lên, lúc đầu Sao Lửa không định bào chữa cho mình trước lính nhỏ - bởi chân Mâm Xôi không có quyền chất vấn hành động của mèo bảo trợ, mà cũng tình cờ là tộc trưởng, của nó. Nhưng bất chấp điều phạm thượng mà câu hỏi của chân Mâm Xôi khơi lên, Sao Lửa cũng không khỏi thán phục tinh thần dám hỏi như thế của nó.

Anh hít một hơi. "Trò có thể tin ở ta," anh nghiêm trang. "Ta đã chọn cuộc sống này từ hồi còn là mèo kiểng lận. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chăng nữa, ta cũng sẽ luôn đặt bộ tộc lên hàng đầu." Anh quyết định đã đến lúc cởi mở hơn với chân Mâm Xôi. "Nhưng bây giờ ta vẫn đến đây, và cả mai mốt nữa," anh tiếp. "Thỉnh thoảng ta vẫn gặp chị gái mình, và ta vẫn tự hỏi cuộc đời mình hẳn sẽ ra sao nếu ta ở lại. Tuy nhiên ta vẫn luôn biết rõ rằng trái tim của ta nằm ở bộ tộc Sấm."

Chân Mâm Xôi gật đầu nhẹ hều, như thể câu trả lời đã làm nó vừa lòng. "Tôi biết cảm giác lòng trung thành của mình bị nghi vấn là như thế nào," nó meo.

Cảm giác tội lội lại nhói lên trong Sao lửa, mặc dù anh biết mình không phải là mèo duy nhất nghi ngờ chân Mâm Xôi. "Trò có hòa đồng cùng các lính nhỏ khác không?" anh hỏi.

"Họ thì không sao. Nhưng tôi biết vài chiến binh không ưa tôi và chân Hung, vì Sao Cọp là cha chúng tôi."

Những lời đó được thốt ra với vẻ hiểu biết đến nỗi sao Lửa càng cảm thấy xấu hổ hơn cho mình. Chúng ta giống nhau hơn ta tưởng, Sao Lửa nghĩ. Liên tục phải chứng minh lòng trung thành của mình bằng cách phải chiến đấu gấp đôi, phải tự vệ gấp đôi trước kẻ thù - và trước cả chính bộ tộc mình.

"Thế trò có chịu nổi chuyện ấy không?" anh thận trọng meo.

Chân Mâm Xôi chớp mắt. "Tôi biết lòng trung thành của mình nằm ở đâu. Một ngày nào đáy tôi sẽ chứng minh điều đó."

Không có vẻ gì khoác lác trong cách nó nói, mà chỉ có vẻ quyết đoán trầm tĩnh. Sao Lửa nhân ra rằng mình đã tin nó. Thằng lính nhỏ của anh đã chân thật với anh để đáp lại một cách xứng đáng việc anh chân thành thừa nhận với nó việc mình vẫn thăm Khu nhà của Hai Chân. Bây giờ, Sao Lửa biết là mình đã nợ chân Mâm Xôi khi tin những lời của nó.

"Thế còn chân Hung thì sao?" anh hỏi.

"À..." thằng em do dự, thoáng vẻ lo âu hiện ra trong mắt nó. "Đôi khi chị ấy cũng hoang mang. Tại tính chị ấy vậy mà. Chị ấy là một mèo trung thành tận đáy lòng đấy."

"Ta biết chắc như vậy," Sao Lửa meo, mặc dù anh để ý thấy chân Mâm Xôi không phải thoải mái hoàn toàn khi đề cập tới chị mình với tộc trưởng. Anh sẽ cần phải để mắt hơn chân Hung trong tương lai, và bảo đảm cho cô bé được sự ủng hộ đầy đủ mà cô cần để trở thành một chiến binh đáng tin cậy của bộ tộc Sấm. Vài lời tâm sự với mèo bảo trợ của cô bé, Lông Diều Hâu, sẽ là một ý hay.

Được khích lệ bởi cảm tình đột ngột với lính nhỏ của mình, Sao Lửa tiếp. "Ta phải đi đây nếu muốn hoàn tất việc tuần tra biên giới trước khi trời tối. Trò có muốn đi với ta không?"

Đôi mắt hổ phách của chân Mâm Xôi sáng lên. "Tôi có thể đi à?"

"Đương nhiên," Sao Lửa nhảy xuống khỏi hàng rào và đợi tên mèo trẻ bò xuống sau mình. "Chúng ta sẽ luyện tập gì đó trên đường đi."

"Tuyệt!" Chân Mâm Xôi hăng hái meo.

Nó bước vai kề vai với mèo bảo trợ của mình khi Sao Lửa dẫn đầu trở về lại rừng cây.

Sao Lửa dừng lại bên rìa đường Sấm Rền và hít vào dòng mùi từ lãnh địa bộ tộc Bóng Tối bay qua. Sao Cọp đang ở bên ấy, anh nghĩ. Hắn đang âm mưu gì? Hắn sẽ làm gì tiếp theo?

Trong lúc anh đứng ngây lặng với cảm giác sợ hãi, anh lưu ý trong những vảy màu trắng chậm rãi rơi từ trên trời xuống. Tuyết! Sao Lửa nghĩ, ngước lên nhìn những đám mây đang trở nên đen kịt. Nghe thấy một tiếng rít sửng sốt từ chỗ chân Mâm Xôi, anh quay qua. Một bông tuyết vừa rơi trúng mũi chân Mâm Xôi và đang từ từ tan chảy. Thẳng lính nhỏ thè lưỡi ra và liếm tuyết, đôi mắt vàng của nó tròn xoe lên ngạc nhiên.

"Đó là gì vậy, Sao Lửa?' thằng lính nhỏ hỏi. "Nó lạnh khiếp!"

Sao Lửa rù lên một tiếng thích thú. "Là tuyết đó," anh trả lời. "Chúng xuất hiện vào mùa lá trụi. Nếu chúng cứ rơi như thế này thì bông tuyết sẽ trùm kín cả mặt đất và cây cối."

"Thật sao? Nhưng mà chúng nhỏ tí à!"

"Nhỏ nhưng chúng rơi nhiều thật nhiều."

Những bông tuyết trở nên lớn hơn và rơi càng lúc càng dày hơn, gần như che phủ cây cối phía bên kia đường Sấm Rền và át cả mùi bộ tộc Bóng Tối. Ngay cả tiếng gầm rú của bọn quái vật cũng bị bóp nghẹt và chúng phải di chuyển chậm rì, như thể đôi mắt sáng rực của chúng không thể nhìn rõ trong màn tuyết vậy.

Sao Lửa biết tuyết rơi sẽ mang đến nhiều vấn đề cho khu rừng. Con mồi chết cóng, hoặc sẽ co rúm vào sâu trong những lỗ những hốc, nơi những thợ săn không thể lần tới được. Việc kiếm thức ăn nuôi sống bộ tộc trong lúc này sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Thằng lính nhỏ của anh đang trố mắt dòm bông tuyết rơi. Sao Lửa thấy nó rụt rè giơ một tay ra hứng bông tuyết. Và một nhịp tim đập sau, nó nhảy cẫng lên, vừa quay mòng mòng vừa phấn khích ré lên hết cỡ, như thể cố ráng bắt cho bằng hết từng bông tuyết một trước khi tuyết chạm xuống mặt đất.

Sao Lửa ngạc nhiên bởi một dòng cảm mến chợt dâng trào. Thật nhẹ lòng khi lại được ngắm một thằng mèo trẻ lại chơi đùa hớn hở như thời còn là mèo con. Chắc chắn trái tim đen tối của Sao Cọp không bao giờ rượt đuổi những bông tuyết chỉ để đuà giỡn như thế này? Mà nếu có thể chơi giỡn chăng nữa, thì ông ta đã mất đi thú vi đó và bắt đầu chỉ quan tâm đến quyền lực kể từ lúc nào?

Không có câu trả lời cho câu hỏi đó, và Sao Lửa biết rằng với Sao Cọp, cũng như với bản thân mình, không hề có con đường trở lại. Chân họ đã gắn chặt lên con đường mà bộ tộc Sao đã định cho họ, và sớm hay muộn thì hai tộc trưởng cũng sẽ gặp lại nhau để quyết định xem ai sẽ là mèo ở lại trong rừng