Nhưng không giấc mơ nào đến cả. Không dấu hiệu hay âm thanh gì về bộ tộc Sao. Chỉ có bóng tối và lạnh lẽo. Chắc là có gì đó trục trặc rồi, Tim Lửa nghĩ, bắt đầu hoảng hồn.
Anh liều lĩnh hé mắt ra. Ngay lập tức, mắt anh mở to ra, sững sờ. Thay vì tảng đá Mặt Trăng chói lói trong hang sâu dưới lòng đất, anh thấy một thảm có thấp do bị giẫm đạp nhiều trải dài ra ngút ngàn. Hương đêm tưới đẫm người anh, mùi của cây cối xanh ngắt và lấp nhấp sương đêm. Một cơn gió ấm áp thổi rợn lông của anh.
Loạc choạc ngồi dậy, Tim Lửa nhận ra mình đang ở trong thung lũng ở điểm Bốn Cây, gần chân Tảng Đá Lớn. Những cây sồi cao chót vót, lá rậm rạp, reo vi vút phía trên đầu anh, và dải Thiên Hà nhấp nháy đằng xa, tuốt trên bầu trời khuya.
Làm thế nào mình đến được đây? Anh tự hỏi, đây có phải giấc mơ mà Da Xỉ Than đã hứa?
Anh ngước đầu và nhìn lên bầu trời. Anh không thể nhớ sao mà nó rõ ràng đến thế - dải Thiên Hà trông gần hơn anh từng thấy trước đấy, chỉ vừa cao hơn ngọn cây sồi cao nhất một chút. Khi Tim Lửa nhìn trân trối vào nó, anh nhận thấy có gì đó khiến máu sôi sục lên trong từng mạch máu của anh tựa hồ như lửa chảy trong đó vậy.
Những ngôi sao đang chuyển động.
Chúng xoay tròn trước đôi mắt không tin của anh và bắt đầu đi xuống dưới theo đường xoắn trôn ốc, về phía khu rừng, về phía điểm Bốn Cây, về phía anh. Tim Lửa đợi, tim anh đập đùng đùng.
Và những mèo của bộ tộc Sao bước hiên ngang xuống khỏi bầu trời. Sương bắn tung tóe dưới chân họ và sáng long lanh trong mắt họ. Lông họ màu lửa trắng. Họ mang mùi của lửa và băng và những nơi hoang dã của màn đêm.
Tim Lửa thụp mình trước họ. Chắc chắn anh không thể nào nhìn tiếp nổi, nhưng anh cũng không thể nhìn đi chỗ khác. Anh muốn thấm nhuần khoảnh khắc này vào từng sợi lông trên da mình để nó là của anh mãi mãi.
Sau một khoảng thời gian kéo dài cả một trăm mùa hay chỉ trong một nhịp tim đập, tất cả những mèo bộ tộc Sao đã xuống mặt đất. Khắp xung quanh Tim Lửa, cả thung lung điểm Bốn Cây được viền bởi những hình hài sáng lung linh và những cặp mắt sáng rực của họ. Tim Lửa thụp mình ở trung tâm, được bao quanh mọi phía. Anh bắt đầu nhận thấy vài mèo của bộ tộc Sao, những mèo gần anh nhất trông thân quen một cách đau đớn.
Sao Xanh! Nỗi vui mừng xiên qua anh như chiếc gai nhọn đâm vào tim. Và Nhanh Vàng! Sau đó anh hít vào mùi hương ngọt ngào, quen thuộc, liền quay đầu lại, thấy một khối lông nhị thể và gương mặt thanh thoát mà anh thường mơ thấy.
Lá Đốm – ôi, Lá Đốm. Cô mèo lang y yêu quý của anh đã trở lại với anh. Tim Lửa muốn nhổm bật dậy và ngao lên vui sướng với cả khu rừng, nhưng nỗi sợ hãi khiến anh im lặng và tiếp tục nằm dùn mình ở đó.
“Chào mừng anh đến nơi này, Tim Lửa” Âm thanh đó dường như đồng loạt phát ra từ tất cả những mèo mà Tim Lửa từng biết, nhưng cùng lúc lại có một giọng dõng dạc vang lên. “Anh đã sẵn sàng nhận chín mạng của mình chưa?”
Tim Lửa liếc nhìn xung quanh, nhưng anh không thể nhận ra mèo nào vừa nói cả. “Rồi”, anh trả lời, cố kìm cho giọng mình không run rẩy. “Tôi đã sẵn sàng”.
Một ông mèo mướp vàng óng đứng dậy và bước đến chỗ Tim Lửa, đầu và đuôi ông vểnh cao. Tim Lửa nhận ra đó là Tim Sư Tử, ông mèo trợ thủ của Sao Xanh khi Tim Lửa còn là một lính nhỏ và ông đã hy sinh sau đó không lâu trong trận chiến với bộ tộc Bóng Tối. Lúc Tim Lửa biết ông, ông đã khá già rồi, nhưng bây giờ trông ông có vẻ trẻ và khỏe mạnh trở lại, bộ lông rừng rực tựa như ánh lửa nhạt màu.
“Tim Sư Tử!” Tim Lửa kêu. “Có thật là ông không?”
Tim Sư Tử không đáp. Khi đến gần, ông cúi xuống và chạm mũi vào đầu của Tim Lửa. Cú chạm đốt cháy anh như một ngọn lửa nóng nhất và tảng băng lạnh nhất. Theo bản năng, Tim Lửa rụt người lại, nhưng anh không thể nhúc nhích
“Với mạng sống này, ta cho anh lòng can đảm”, Tim Sư Tử lầm thầm. “Hãy sử dụng nó thật tốt để bảo vệ bộ tộc của anh”.
Ngay lập tức, một luồng năng lượng chạy giật qua Tim Lửa như tia chớp, khiến cho lông của anh nảy dựng cả lên và các giác quan của anh âm vang với tiếng gầm rú chói tai. Mắt anh sụp tối sầm lại, và tâm trí anh xoáy cuồn cuộn hình ảnh của những trận chiến và những cuộc đi săn, những cảm giác của móng vuốt cào ngang qua da và của những quai hàm xé thịt con mồi.
Cơn đau dịu dần, bỏ lại Tim Lửa yếu lả và run cầm cập. Bóng tối nhòa đi và anh thấy mình lại ở trong trảng trống siêu phàm huyền ảo ấy. Nếu đó là một mạng vừa được nhận thì anh còn phải trải qua tám mạng nữa. Làm sao mình chịu đựng nổi! Anh nghĩ trong tuyệt vọng.
Tim Sư Tử đã quay đi rồi, trở về vị trí của ông trong đoàn mèo bộ tộc Sao. Một mèo khác đứng dậy và tiến về phía Tim Lửa. Lúc đầu Tim Lửa không nhận ra ông, nhưng sau đó anh thấy bộ lông lốm đốm sậm màu và chiếc đuôi đỏ rậm rạp thì đoán chắc đây chính là Đuôi Đỏ. Tim Lửa chưa từng gặp ông thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm này – ông bị Sao Cọp sát hại vào đúng ngày Tim Lửa vào rừng khi còn là mèo kiểng, nhưng anh đã tìm ra sự thật về cái chết của ông và dùng nó để vạch trần sự phải bội của Sao Cọp.
Cũng giống như Tim Sư Tử, Đuôi Đỏ cúi đầu xuống và chạm mũi ông vào mũi Tim Lửa. “Với mạng sống này, ta cho anh công lý”, anh meo. “Hãy sử dụng nó thật tốt khi anh phán xét hành động của những mèo khác”.
Một lần nữa, một cơn đau thắt dâng ào đến trong Tim Lửa, và anh phải nghiến chặt răng lại để khỏi gào thét lên. Khi anh đã vượt qua, thở hồng hộc như thể anh vừa phóng một mạch thật nhanh trở về trại, thì thấy Đuôi Đỏ nhìn mình. “Cảm ơn”, vị thủ lĩnh trợ tá nghiêm trang meo. “Anh đã khám phá ra một sự thật mà không mèo nào có thể khám phá ra được”.
Tim Lửa ráng xoay sở gần đầu tỏ vẻ thấu hiểu thì Đuôi Đỏ đã bước trở về ngồi cạnh Tim Sư Tử, và một mèo thứ ba xuất hiện từ đoàn mèo.
Lần này, quai hàm Tim Lửa trễ xệ xuống khi anh nhận ra cô mèo mướp xinh đẹp, bộ lông của cô lấp lánh những tia sáng bạc. Đó là Suối bạc, cô mèo bộ tộc Sông yêu dấu của Vằn Xám, đã mất trong lúc sinh nở. Chân cô hình như chỉ lướt trên mặt đất khi cô cúi xuống anh.
“Với mạng sống này, tôi cho anh lòng trung thành đối với những gì mà anh biết là đúng đắn”, cô meo. Tim Lửa tự hỏi không biết có phải là cô đang ám chỉ cái cách mình đã giúp Vằn Xám thấy tình yêu bị cấm đoán của anh ấy, tin tưởng vào sức mạnh của mối quan hệ của họ, mặc dù họ biết điều đó là trái luật chiến binh. “Hãy sử dụng nó thật tốt để dẫn dắt bộ tộc anh trong những thời điểm khó khăn”, Suối Bạc thúc giục anh.
Tim Lửa căng người ra chuẩn bị nhận cơn đau khác, nhưng một mạng mới nhập vào anh lần này ít đau hơn. Anh nhận thức được cảm giác nồng ấm của tình yêu và mang máng hiểu ra đó chính là dấu son làm nổi bật cuộc đời của Suối Bạc – tình yêu dành cho bộ tộc của cô, cho Vằn Xám, và cho những đứa con mà cô đã phải hy sinh thân mình để sinh ra chúng.
“Suối Bạc!” anh thì thào khi cô mèo lông xám bạc đã quay đi rồi. “Khoan đi vội. Cô có gì nhắn nhủ với Vằn Xám không?”
Nhưng Suối Bạc không nói gì thêm nữa, chỉ ngoái lại qua vai, đôi mắt cô đong đầy tình yêu và nỗi sầu muộn, chúng nói với Tim Lửa còn nhiều hơn tất cả những lời cô có thể nói ra.
Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị để được ban mạng sống kế tiếp. Khi anh ngước lên lần nữa, một mèo thứ tư đang tiến đến chỗ anh. Lần này là Gió Lốc, anh chiến binh bộ tộc Sấm đã bị Sao Cọp giết trong trận chiến gần đường Sấm Rền.
“Với mạng sống này, tôi cho anh nguồn năng lượng bền bỉ”, anh meo khi cúi xuống chạm vào Tim Lửa. “Hãy sử dụng nó thật tốt để thực hiện những bổn phận của một tộc trưởng”.
Khi mạng sống đó vù qua Tim Lửa, anh có cảm giác mình đang chạy như bay qua khu rừng, những móng vuốt lướt trên mặt đất, lông ép chặt xuống vì gió. Anh biết đến niềm hân hoan của thú săn bắt và sự thích chí tuyệt diệu của tốc độ, và anh có cảm giác mình có thể mãi mãi vượt qua bất cứ đối thủ nào.
Ánh mắt anh theo dõi Gió Lốc quay về vị trí của anh ấy. Khi mèo thứ năm xuất hiện, tim anh bỗng rộn lên một nỗi vui vô ngần. Đó là Mặt Vện, mẹ nuôi của Đuôi Mây, mèo đã bị Sao Cọp giết một cách tàn nhẫn để dùng máu mèo nhử bầy chó đến.
“Với mạng sống này, tôi cho anh sự bảo vệ”, bà bảo anh. “Hãy sử dụng nó thật tốt để chăm sóc bộ tộc mình như một mèo mẹ chăm sóc những đứa con của bà vậy”.
Tim Lửa đinh ninh mạng sống này sẽ nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương như mạng sống mà Suối Bạc truyền cho anh, cho nên anh không hề chuẩn bị cho cú sét đánh hung tợn, khiến anh đau đớn chết khiếp. Có cảm giác như tất cả cơn thịnh nộ, của những tổ tiên bộ tộc Cọp và bộ tộc Sư Tử đang nổi rần rật trong anh, thách thức bất kỳ mèo nào dám hại đến những chiếc bóng không mặt, yếu đuối đang dùn mình dưới chân anh. Sững sờ và run rẩy, Tim Lửa nhận ra đó là khao khát muốn bảo vệ những đứa con của mình của mèo mẹ, và nhận ra Mặt Vện đã yêu tất cả chúng đến thế nào – kể cả Đuôi Mây, mèo không phải là con đẻ của bà.
Mình phải nói cho nó biết, Tim Lửa nghĩ khi cơn giận dữ nhạt đi, nhưng rồi chợt nhớ ra rằng mình không được nói với bất kì mèo nào về những gì mình đã trải qua trong nghi lễ này.
Mặt Vện lại lùi về ngồi chung với những mèo khác của bộ tộc Sao, và một hình hài quen thuộc khác thế chỗ bà. Cảm giác có lỗi phủ trùm Tim Lửa khi anh nhận ra chân Lẹ.
“Tôi xin lỗi”, anh lầm bầm khi nhìn vào mắt của chú lính nhỏ. “Cậu chết là do lỗi của tôi”.
Tức giận vì Sao Xanh từ chối không phong chiến binh cho mình, cộng với sự ráo riết muốn chứng tỏ bản thân, chân Lẹ đã lẻn đi, định dò tìm xem cái gì đang săn lùng mèo trong rừng. Bầ chó đã giết cậu ta, và Tim Lửa biết mình sẽ còn dằn vặt mãi vì đã không cố gắng hơn để thuyết phục Sao Xanh đổi ý.
Nhưng giờ đây chân Lẹ không tỏ ý uất ức gì cả. Mắt cậu ta sáng quắc vẻ tinh khôn vượt xa tuổi của mình khi cậu chạm mũi với Tim Lửa. “Với mạng sống này, tôi cho ông sự cố vấn. Hãy sử dụng nó thật tốt để huấn luyện những mèo trẻ của bộ tộc mình”.
Mạng sống mà chân Lẹ trao cho anh là một cơn đau khủng khiếp đến nỗi Tim Lửa tưởng nó đã làm tim anh ngừng đập. Nó kết thúc với một cú giật kinh hoàng bạt vía thật sự, và một tia sáng đỏ như máu. Tim Lửa biết mình đang trải qua những gì mà chân Lẹ cảm thấy trong những khoảnh khắc cuối đời của cậu.
Khi cơn đau biến mất, bỏ lại Tim Lửa thở hổn hà hổn hển, anh bắt đầu cảm giác như mình là một cái hõm trên mặt đất, nước mưa trút vào đó và tràn đầy ra. ANh nghĩ sức lực mình sẽ khó lòng chống chịu được với những mạng sống từ ba mèo sắp đến.
Mèo đầu tiên là Nanh Vàng. Bà mèo lang y già với bản tính độc lập và lòng can đảm đến cực đoan, vốn luôn tạo ấn tượng cũng như làm TIm Lửa sôi máu khi bà còn sống. Anh nhớ lại lần cuối cùng gặp bà khi nằm hấp hối trong hang sau trận cháy. Lúc bà đã tuyệt vọng, bà tự hỏi không biết bộ tộc Sao có tiếp nhận bà không vì bà đã sinh ra đứa con nghịch tặc Đuôi Gãy. Bây giờ vẻ hài hước đã trở về trong đôi mắt vàng của bà khi bà cúi đầu xuống chạm vào Tim Lửa.
"Với mạng sống này, ta cho anh lòng trắc ẩn", bà tuyên bố. "Hãy sử dụng nó thật tốt cho những mèo già, mèo bị bệnh của bộ tộc anh, và tất cả những mèo yếu hơn anh".
Lần này, mặc dù biết cơn đau đớn mình sẽ phải chịu đựng. Tim Lửa vẫn nhắm mắt lại và uống mạng sống đó vào một cách đói khát, muốn có được trọn tâm linh của Nanh Vàng, cũng như lòng dũng cảm và lòng trung thành của bà đối với bộ tộc không sinh ra bà. Anh đón nhận nó như một dòng thủy triều ánh sáng cuộn dâng trong mình: tính hài hước, miệng lưỡi sắc sảo, lòng nhiệt tình, và danh dự của bà. Anh có cảm giác gần gũi với bà hơn bao giờ hết.
"Ôi, Nanh Vàng..." Tim Lửa thì thầm, mắt anh hé mở lần nữa. "Tôi nhớ bà nhiều lắm".
Bà mèo lang y đã bỏ đi. Mèo thế chỗ bà trẻ hơn nhiều, đang nhẹ bước đến, những ánh sao lung linh trên lông và trong mắt cô: Lá Đốm, cô mèo nhị thể xinh đẹp, tình yêu đầu tiên của Tim Lửa. Cô hay đến với anh trong những giấc mơ, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô hiển hiện như lần này kể từ khi cô mất. Anh hít vào mùi hương ngọt ngào của cô khi cô cúi xuống. Cô mèo này là mèo mà Tim Lửa muốn nói chuyện hơn bất kỳ mèo nào khác, bởi vì khoảng thời gian mà họ biết nhau quá ngắn để mà chia sẻ những cảm xúc thật của nhau.
"Lá Đốm..."
"Với mạng sống này, tôi cho anh tình yêu", cô meo bằng giọng nhẹ ru. "Hãy sử dụng nó cho tất cả những mèo mà anh chăm sóc - đặc biệt là cho Bão Cát".
Không hề có sự đau đớn trong mạng sống này rót vào Tim Lửa. Nó bao gồm vẻ ấm áp của mặt trời cao mùa lá xanh, bừng cháy đến từng đầu ngón chân anh. Đó là tình yêu tinh khiết, đồng thời anh cũng trải qua cảm giác an toàn mà anh từng biết đến khi còn là một chú mèo con, rúc vào lòng mẹ. Anh đắm đuối ngước nhìn Lá Đốm, thả mình trong một trạng thái thỏa nguyện mà anh chưa từng biết đến bao giờ.
Anh nghĩ mình bắt gặp tia nhìn hãnh diện trong đôi mắt cô khi cô quay đi. Trong anh là nỗi thất vọng vì cô không nán lại trò chuyện với mình, trộn lẫn với sự khuây khỏa vì cô tán thành sự lựa chọn mới của anh. Bây giờ anh không còn lí do gì phải sợ rằng mình không chung thủy với Lá Đốm bởi tình yêu anh dành cho Bão Cát nữa.
Cuối cùng Sao Xanh tiến đến chỗ Tim Lửa. Bà không phải là mèo già mà Tim Lửa biết gần đây - chiến bại, loạn trí bởi những rắc rỗi của bộ tộc bà. Đây là Sao Xanh ở đỉnh cao của sức mạnh và uy quyền, hiên ngang băng qua trảng trống đến chỗ anh, như một bà sư tử. Tim Lửa gần như chóa mắt trước ánh hào quang tỏa rực quanh bà, nhưng anh cố buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt bà.
"Hoan nghênh cậu đến đây, Tim Lửa, lính nhỏ, chiến binh và trợ thủ của ta", bà nồng nhiệt chào đón anh. "Ta luôn biết là một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một tộc trưởng vĩ đại".
Khi Tim Lửa cúi đầu, Sao Xanh chạm mũi bà vào anh và tiếp tục, "Với mạng sống này, ta cho anh sự cao quý, sự quyết đoán và niềm tin. Hãy sử dụng nó thật tốt khi anh dẫn dắt bộ tộc mình theo cách thức của bộ tộc Sao và luật chiến binh".
Sự ấm áp từ mạng sống mà Lá Đốm trao cho anh đã tạm lắng, và anh chưa chuẩn bị cho cơn đau đớn là rung chuyển cả người khi nhận mạng sống của Sao Xanh. Anh chia sẻ cái chảy bỏng từ tham võng mạnh liệt của bà, nỗi giằng xé mà bà phải chịu đừng khi từ bỏ con mình, sự tàn bạo, khốc liệt của hết trận chiến này đến trận chiến khác để phục vụ cho bộ tộc của bà. Anh cảm nhận được nỗi hoảng loạn của bà khi tâm trí bà bị vỡ nát và khi bà mất niềm tin vào bộ tộc Sao. Nguồn năng lượng chảy càng lúc càng mạnh hơn, cho đến khi Tim Lửa nghĩ bộ da của mình sẽ không thể chứa nỗi nữa. Ngay đúng lúc anh nghĩ mình chắc chắn sẽ ngao thét lên hoặc sẽ chết, thì nó bắt đầu giảm đi, kết thúc bằng sự bình tĩnh chấp nhận và vui mừng.
Một tràng thở dài, nhẹ nhõm vang lên khắp trảng trống. Tất cả các chiến binh bộ tộc Sao đã đứng dậy, Sao Xanh còn ở giữa trảng trống và giật đuôi ra hiệu cho Tim Lửa cũng đứng lên. Anh hấp tấp tuân lệnh bà, vụng về và có cảm giác như nhựa sống căng đầy trong mình sẽ tràn ra mất khi anh chuyển động. Toàn thân anh đau nhừ tử hệt như anh vừa mới chiến đấu trong một trận đấu ác liệt nhất trong đời mình, tuy nhiên tinh thần của anh lại bay bổng với sức mạnh của chín mạng sống anh đã được ban.
"Ta gọi vang cái tên mới của anh, Sao Lửa", Sao Xanh tuyên bố. "Cuộc đời cũ của anh không còn nữa. Bây giờ anh đã nhận chín mạng sống của tộc trưởng, và bộ tộc Sao chấp thuận anh là giám hộ của bộ tộc Sấm. Hãy bảo vệ nó thật vững chắc; hãy chăm sóc những mèo già và mèo con; hãy tôn thờ tổ tiên và những truyền thống của luật chiến binh; hãy sống từng mạng sống với niềm tự hào và chân giá trị".
"Sao Lửa! Sao Lửa!" Cũng giống như các bộ tộc trong rừng vinh danh tên chiến binh mới, những mèo bộ tộc Sao đồng loạt hô vang tên của Sao Lửa, những tiếng hô rộn vang cả không trung. "Sao Lửa! Sao Lửa!"
Bất thình lình, tiếng ngâm nga dừng lại đột ngột, trong một tiếng rít giật nảy mình, Sao Lửa căng người ra, nhận thấy có điều gì đó bất ổn rồi. Đôi mắt sáng rực của Sao Xanh đang gắn chặt vào cái gì đó phía sau anh. Anh quay lại và vọt ra một tiếng kêu tắc nghẹn.
Một đống xương to lù đã xuất hiện ở phía bên kia trảng trống, chất cao cả mấy chiếc đuôi. Nó sáng lên thứ ánh sáng quái dị, do đó mà Sao Lửa có thể thấy từng khúc xương, như đang bị lửa thiêu đốt - xương mèo và xương các con mồi, chồng lẫn lộn vào với nhau. Một cơn gió nóng quét qua người anh, mang theo mùi tanh lợm của bãi tha ma, dẫu rằng những khúc xương đang tỏa ra thứ ánh sáng trắng và rất sạch sẽ.
Sao Lửa hoảng hốt nhìn quanh mình, tìm kiếm sự giúp đỡ hay câu trả lời từ những mèo khác. Nhưng trảng trống đã đen kịt lại. Những mèo bộ tộc Sao đã biến mất, bỏ lại anh một mình với sống xương kinh tởm. Khi Sao Lửa cảm thấy nỗi hoảng hốt dâng lên trong mình, anh cảm thấy sự hiện diện quen thuộc của Sao Xanh bên cạnh mình, bộ lông ấm áp của bà nép sát vào hông anh. Anh không thể nhìn bà trong bóng tối, nhưng giọng nói của bà thì thầm trong tai anh.
"Có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy đến, Sao Lửa. Bốn sẽ biến thành hai. Sư Tử và Cọp sẽ gặp nhau trên chiến trường, và máu sẽ thống lĩnh khu rừng".
Mùi của bà và sự ấm áp của bộ lông bà phai dần khi bà nói dứt lời.
"Đợi đã!" Sao Lửa ngao. "Đừng bỏ tôi! Hãy cho tôi biết ý bà muốn nói gì!"
Nhưng không có lời đáp, không một sự giải thích cho lời tiên tri khủng khiếp ấy. Thay vào đó, ánh sáng đỏ phát ra từ đống xương càng sáng hơn nữa. Sao Lửa nhìn trừng trừng vào nó, kinh hãi. Máu bắt đầu ụa ra giữa đống xương. Dòng máu từ từ hợp thành một dòng lớn chảy dần đến chỗ anh, cho đến khi mùi tanh tưởi của máu báo vào lông anh. Anh cố trốn chạy, nhưng thấy chân mình bị chôn chặt tại chỗ mình đang đứng. Một lát sau, dòng máu đỏ chảy quanh anh, kêu ùng ục và sặc mùi chết chóc.
"Không!" Sao Lửa ngao, nhưng không hề có phản hồi từ phía khu rừng, chỉ có tiếng máu táp vào bộ lông của anh.