Những chiến Binh (6)

Chương 3

Docsach24.com
ó gì đó huých vào hông Tim Lửa. Với một tiếng meo nghẹt ứ, anh mở choàng mắt ra, thấy Da Xỉ Than đang lom khom phía trên mình.

“Thầy đã ngủ thiếp đi”, cô khẽ meo. “Nhưng bây giờ thầy phải dậy mau. Đã đến lúc chôn cất Sao Xanh rồi’.

Tim Lửa loạng choạng đứng lên. Anh lần lượt duỗi từng cái cẳng tê cứng của mình và lia chiếc lưỡi khô quéo ra quanh môi. Có cảm giác như thể mình đã nằm gục ở trảng trống ít nhất một mùa trăng rồi. Cảm giác an ủi mà anh cảm thấy trong khi ngủ được thay thế bằng cảm giác có lỗi.

“Có mèo nào trông thấy không?” anh khẽ hỏi Da Xỉ Than.

Đôi mắt xanh da trời của cô mèo lang y lóng lánh vẻ thông cảm. “Chỉ có em thôi. Đừng lo lắng về việc đó, Tim Lửa. Không mèo nào trách thầy sau những gì dồn dập xảy ra hôm qua đâu”.

Tim Lửa ngó quanh trảng trống. Ánh bình minh heo hắt đang bắt đầu thấm qua những cành cây. Cách đó khoảng vài cái đuôi mèo, những mèo già đã tập hợp để thi hành bổn phẩn mang thi thể của Sao Xanh đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Những mèo còn lại của bộ tộc đang chậm rãi chui ra khỏi hang của họ, xếp hai hàng giữa thi thể của Sao Xanh và lối vào đường hầm kim tước.

Với cái gật đầu từ Da Xỉ Than, những mèo già nhấc thi thể của Sao Xanh lên và mang bà đi giữa hai hàng chiến binh đau buồn của bà. Tất cả mọi mèo đều kính cẩn cúi đầu khi tộc trưởng được mang đi ngang qua chỗ họ.

“Vinh biệt, Sao Xanh”, Tim Lửa lầm rầm. “Con sẽ không bao giờ quên bà đâu”. Nỗi đau nhói lên như gai châm vào tim anh khi thấy chóp đuôi của bà rạch thành một đường rãnh hẹp vào lớp lá cháy đen còn sót lại dưới mặt đất sau vụ cháy gần đây.

Khi Sao Xanh biến mất cùng với đoàn hộ tống của bà, những mèo còn lại bắt đầu tản ra. Tim Lửa kiểm tra quanh trại, hài lòng nhận thấy đống mồi đã được chất đầy. Tất cả những điều anh cần làm bây giờ chỉ là cử một đội tuần tra bình minh đi – sau đó anh có thể ăn và nghỉ ngơi. Anh cảm giác như giấc ngủ một mùa trăng chưa đủ để xua tan nỗi mệt mỏi khỏi các chân của anh.

“Ờm, thưa Tim Lửa”, Da Xỉ Than meo. “Thầy đã sẵn sàng chưa?”

Tim Lửa quay sang, bối rối. “Sẵn sàng?”

“Đến tảng đá Mặt Trăng để nhận chín mạng từ bộ tộc Sao”. Chóp đuôi của Da Xỉ Than giật lên. “Tim Lửa, chắc là thầy chưa quên nhỉ?”

Tim Lửa khó nhọc nhấc từng bước chân. Đương nhiên anh làm sao quên được nghi lễ cổ xưa nhằm kết nạp tất cả các tộc trưởng mới, nhưng vì lí do gì đó, anh chưa nhận ra rằng nó lại diễn ra ngay lập tức như vậy. Anh cảm thấy bàng hoàng với tốc độ mà mọi chuyện đang diễn ra, cuốn anh trôi về phía trước, hệt như dòng xoáy của ghềnh nước đã suýt nữa dìm chết anh.

Nỗi sợ hãi dâng lên tràn nghẹt cổ họng và anh phải vội vàng nuốt nó xuống. Không một tộc trưởng nào từng nói về nghi lễ thần bí kia, do đó không một mèo nào, ngoại trừ những mèo lang y, biết chuyện gì xảy ra ở đó. Trước đây Tim Lửa đã có lần đến tảng đá Mặt Trăng và chứng kiến Sao Xanh nói chuyện với bộ tộc Sao trong giấc ngủ của bà. Kinh nghiệm đó đã quá đủ kinh hoàng rồi. Anh không thể tưởng tượng nỗi chuyện gì sẽ xảy ra khi anh phải nằm một mình cạnh tảng đá linh thiêng đó và chia sẻ những giấc mơ đó với tổ tiên chiến binh của mình.

Trên hết, anh biết rằng để đi đến Dãy Núi, nơi tảng đá Mặt Trăng ấn mình trong một cái hang sâu dưới lòng đất, sẽ phải mất cả một ngày đường, và nghi lễ yêu cầu anh không được ăn gì trước đó, thậm chí là cả thảo dược duy trì sức khỏe mà những mèo khác ăn trước chuyến đi cũng không luôn.

“Bộ tộc Sao sẽ cho thầy sức mạnh”, Da Xỉ Than meo, như thể cô đọc được những suy nghĩ của anh.

Tim Lửa lúng búng lời đồng ý mập mờ. Liếc nhìn xung quanh, anh thấy Bão Trắng đang trên đường về hang chiến binh, liền triệu hồi ông chiến binh già bằng một cú giật đuôi.

“Tôi phải đi đến Dãy Núi”, anh meo. “Ông sẽ chịu trách nhiệm mọi việc trong trại, được không? Chúng ta cần một đội tuần tra bình minh”.

“Xem như xong”, Bão Trắng hứa, và nói thêm, “Bộ tộc Sao phù hộ cho anh, Tim Lửa”.

Tim Lửa nhìn quanh trại lần cuối khi theo Da Xỉ Than về phía đường hầm kim tước. Anh cảm tưởng như mình sắp thực hiện một chuyến đi rất dài, xa hơn tất cả những chuyến đi mà anh đã từng đi, tới nơi mà viễn cảnh trở về thật mông lung. Và trong chừng mực nào đó thì anh sẽ không bao giờ trở về - bởi vì mèo trở về lúc đó sẽ mang một cái tên mới, gánh những trách nhiệm mới, và có một mối quan hệ mới với bộ tộc Sao.

Khi anh quay đi, một tiếng ngao vang lên phía sau anh. Vằn Xám và Bão Cát đang chạy băng qua trảng trống.

“Anh không định lẻn đi mà không nói lời tạm biệt chứ gì?” Vằn Xám thở phì phò, và dừng lại.

Bão Cát nín lặng, nhưng cô xoắn chặt đuôi mình vào đuôi của Tim Lửa và ép sát hông vào anh. 

“Ngày mai mình sẽ về mà”, Tim Lửa meo. “Nghe này”, anh lóng ngóng thêm, “mình biết là bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, nhưng không lúc nào là mình không cần các bạn – cả hai bạn. Không mèo nào có được những mèo bạn rất tốt như vậy đâu”.

Vằn Xám hích vai anh một cái. “Biết rồi, mớ lông ngốc nghếch à”, anh chàng meo.

Đôi mắt xanh lá cây của Bão Cát rực sáng lên khi cô nhìn vào đôi mắt Tim Lửa. “Bọn em cũng luôn cần anh, Tim Lửa”, cô sẽ sàng. “Và anh đừng quên điều đó”.

“Tim Lửa, đi thôi!” Da Xỉ Than gọi từ nơi cô đang đợi ở lối vào đường hầm kim tước. “Chúng ta phải đến Dãy Núi trước khi đêm xuống – và nên nhớ là em không đi nhanh được như thầy đâu”.

“Đến ngay đây!” Tim Lửa liếm nhanh các bạn mình mỗi mèo một cái rồi lao đến đường hầm kim tước theo sau cô mèo lang y. Tim anh tràn trề hy vọng khi bắt kịp cô rồi phóng lên đỉnh khe núi. Có lẽ anh đang bỏ cuộc đời cũ của mình lại phía sau, nhưng anh có thể mang theo bên mình tất cả những gì quan trọng nhất.

Mặt trời hiện ra trên bầu trời xanh trong và sương tan vuột khỏi những cọng cỏ lúc hai mèo đến điểm Bốn Cây, nơi các cuộc Tụ Họp giữa bốn bộ tộc diễn ra mỗi mùa trăng tròn. 

“Tôi hy vọng chúng ta sẽ không gặp phải đội tuần tra bộ tộc Gió”, Tim Lửa nhận xét khi họ băng qua lằn ranh giới lên vùng cao nguyên trơ trọi, để lại bóng mát của khu rừng ở phía sau.

Cách đây không lâu, Sao Xanh dự định tấn công bộ tộc Gió, buộc tội họ trộm mồi của bộ tộc Sấm. Tim Lửa đã bất tuân lệnh tộc trưởng của mình và liều lĩnh với lời cáo buộc là kẻ phản bội để tránh đánh nhau. Mặc dù Sao Cao, tộc trưởng bộ tộc Gió, đã chủ hòa, nhưng Tim Lửa có thể hình dung vài mèo bộ tộc Gió vẫn còn mang nỗi hằn thù’.

“Họ sẽ không chặn chúng ta đâu”, Da Xỉ Than điềm tĩnh trả lời.

“Biết đâu đấy”, Tim Lửa tranh cãi. “Tôi nên tránh họ thì hơn.

Hy vọng của anh vụt biến khi anh và Da Xỉ Than đến một gò đất hoang thì thấy một đội tuần tra bộ tộc Gió đang bươn bả qua những đám nham thạch nam cách chừng vài con cáo phía dưới. Họ đang đi xuôi chiều gió, nên Tim Lửa đã không phát hiện ra mùi của họ để cảnh giác.

Mèo dẫn đầu đội tuần tra ngước đầu lên, và Tim Lửa nhận ra đó là anh chiến binh Tai Rách. Tim anh chìm nghỉm khi thấy kẻ thù cũ của mình là Vuốt Bùn ở ngay phía sau anh ta, với một lính nhỏ nữa mà Tim Lửa không biết. Anh và Da Xỉ Than đợi những mèo bộ tộc Gió nhảy qua đám thạch nam đến chỗ họ - không cách chi tránh được rồi.

Vuốt Bùn bành môi lên gầm gừ, nhưng Tai Rách nghiêng đầu khi dừng lại trước Tim Lửa. “Chào, Tim Lửa, chào Da Xỉ Than”, anh meo. “Tại sao các vị lại ở đây, trên lãnh chổ của chúng tôi?”

“Chúng tôi đang trên đường đến Dãy Núi”, Da Xỉ Than trả lời, tiến lên một bước.

Tim Lửa cảm thấy dấy lên niềm tự hào khi thấy cái gật đầu kính trọng mà anh chiến binh bộ tộc Gió trao cho cô mèo lang y của mình.

“Không phải tin xấu chứ, tôi hy vọng?” Tai Rách hỏi – mèo thường không đi đến Dãy Núi trừ khi có khủng hoảng gì đó trong bộ tộc họ, yêu cầu họ phải đối thoại trực tiếp với bộ tộc Sao.

“Xấu nhất”, Da Xỉ Than meo thật cứng rắn. “Sao Xanh đã mất hôm qua rồi”.

Cả ba mèo bộ tộc Gió liền cúi đầu, ngay cả Vuốt Bùn cũng tỏ ra nghiêm trang. “Bà là một mèo vĩ đại và cao quý”, sau cùng Tai Rách meo. “Mọi bộ tộc đều sẽ vinh danh những ký ức về bà”.

Ngước đầu lên trở lại, anh quay sang Tim Lửa với cái nhìn tò mò pha lẫn kính trọng trong mắt. “Vậy bây giờ ông là tộc trưởng?” anh hỏi.

“Phải”, Tim Lửa thừa nhận. “Tôi sẽ nhận chín mạng từ bộ tộc Sao”.

Tai Rách gật đầu, ánh mắt anh ta nhìn chầm chậm đảo khắp bộ lông da cam rực của anh chiến binh bộ tộc Sấm. “Ông trẻ thật”, anh ta nhận xét. “Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng ông sẽ trở thành một tộc trưởng tốt”.

“C-cảm ơn”, Tim Lửa lắp bắp, ngạc nhiên quá đỗi.

Da Xỉ Than vội cứu anh. “Chúng tôi tuyệt đối không thể nấn ná được”, cô meo. “Đường đến Dãy Núi còn xa lắm”.

“Phải rồi”. Tai Rách bước lùi lại. “Chúng tôi sẽ báo cho Sao Cao biết tin của các vị. Cầu cho bộ tộc Sao ở bên các vị!” Anh ta nói với theo khi hai mèo bộ tộc Sấm phóng vút đi.

Đến ngoài rìa cao nguyên thì họ dừng lại, nhìn xuống một quang cảnh khác lạ hoàn toàn. Thay cho những sườn đồi trơ trọi, thỉnh thoảng điểm một vách đá lộ thiên và những mảng cỏ thạch nam, Tim Lửa thấy rải rác những hang ổ của Hai Chân xen kẽ giữa những cánh đồng và hàng rào cây. Phía đằng xa, đường Sấm Rền cắt một vệt ngang qua vùng đất, trong khi phía xa nữa, những ngọn đồi lởm chởm chĩa lên trời, những sườn dốc cằn cỗi của chúng trở nên xám xịt và ghê sợ. Tim Lửa nuốt nước miếng – vùng đất tiêu điều đó chính là nơi mà họ đang hướng tới.

Anh nhận thấy Da Xỉ Than đang nhìn mình với vẻ thấu hiểu trong đôi mắt xanh của cô.

“Mọi thứ đã khác rồi”, Tim Lửa thú thật. “Cô thấy những mèo bộ tộc Gió đó không. Ngay cả họ cũng không đối xử với tôi như trước nữa”. Anh biết mình không bao giờ có thể nói những điều này với bất cứ mèo nào, ngoại trừ cô mèo lang y – thậm chí với Bão Cát cũng không thể. “Dường như tất cả mọi mèo đều nghĩ tôi cao quý và tinh khôn. Nhưng tôi đâu phải vậy. Tôi cũng sẽ phạm sai lầm chứ, như trước đây tôi từng mắc lỗi vậy. Da Xỉ Than à, tôi không chắc mình có thể làm được hay không?”

“Thầy óc chuột quá”. Tim Lửa vừa sốc vừa được xoa dịu bởi hơi hám trêu chọc trong giọng nói của cô. “Khi nào thầy mắc sai lầm – nếu có, Tim Lửa, khi đó em sẽ cho thầy biết ngay, tin em đi”. Rồi nghiêm túc hơn, cô thêm, “Và em vẫn là bạn của thầy, cho dù có gì chăng nữa. Không mèo nào trên đời này có thể hoàn hảo mãi mãi. Sao Xanh cũng không thể! Bí quyết là phải tự học hỏi từ những sai lầm của mình, và có đủ can đảm để sống thật với trái tim mình”. Cô quay đầu lại và chà liếm thật sát vào tai anh. “Thầy sẽ ổn mà, Tim Lửa. Nào, chúng ta đi thôi”.

Tim Lửa để cô dẫn đường xuống con dốc và băng qua nông trại của Hai Chân. Hai mèo lập chập lội qua bãi đất lầy lội của một cánh đồng vừa mới được cày xong và men theo căn nhà của Hai Chân, nơi hai mèo cô độc, Lúa Mạch và chân Quạ, sống. Tim Lửa cố quan sát, nhưng không có bóng dáng của họ đâu. Anh thấy tiếc vì không gặp được họ, bởi cả hai mèo đó đều là những bạn tốt đối với bộ tộc Sấm, và chân Quạ đã có thời cùng huấn luyện chung với Tim Lửa khi còn là lính nhỏ. Một tiếng sủa văng vẳng đằng xa khiến bộ lông của Tim Lửa run hết cả lên khi nhớ lại nỗi kinh hoàng khi bị bầy cho rượt.

Nương dần theo bóng râm của những hàng rào cây, cuối cùng họ đến được đường Sấm Rền và ngồi chồm chỗm bên vệ đường, lông của họ dợn tốc lên mỗi lần một con quái vật phóng vèo qua. Cái mùi cay nồng từ khói của chúng nhả ra xộc vào mũi và cổ họng của Tim Lửa, và khiến cho mắt anh đau xốn.

Da Xỉ Than căng người ra bên cạnh anh, chờ đợi một khoảng không gian an toàn giữa những con quái vật để băng qua. Tim Lửa cảm thấy lo lắng cho bạn. Chân cô bị tật vĩnh viễn từ một tai nạn ở rìa đường Sấm Rền cách đây nhiều mùa trăng, khi cô còn là lính nhỏ của anh, vết thương cũ sẽ níu bước chân cô.

“Chúng ta sẽ cùng qua nhé”, anh meo, lại cảm thấy tội lỗi quen thuộc rằng mình đã không ngăn được tai nạn của cô. “Bất cứ khi nào cô sẵn sàng”.

Da Xỉ Than khẽ gật đầu, Tim Lử đoán là cô rất sợ, nhưng cô sẽ không thừa nhận điều đó đâu. Lát sau, khi một con quái vật sáng loáng vừa vụt qua, cô meo. “Đi!” và nhanh như cắt, cô đã chạy tộc tệch trên bề mặt đen ngòm cứng ngắc.

Tim Lửa chạy chồm chồm bên cạnh cô, cố chú ý không để cô tụt lại phía sau, mặc dù tim anh đang đập bưng bưng và mọi bản năng đều thúc ép anh phải băng thật nhanh qua. Anh nghe thấy tiếng một con quái vật gầm rú phía xa, nhưng trước khi nó đến nơi thì anh và cô mèo lang y đã an toàn ở phía hàng cây bên kia đường.

Cô mèo lang y thở hắt ra vẻ nóng nảy. “Tạ ơn bộ tộc Sao! Qua rồi!”

Tim Lửa lầm bầm đồng ý, mặc dù anh biết họ vẫn còn phải đối mặt với chuyến băng qua đường trở về.

Mặt trời lừ đừ trượt xuống bầu trời. Vùng đất phía bên này đường Sấm Rền ít quen thuộc hơn với Tim Lửa, và mọi giác quan của anh đều đề phòng hiểm nguy khi họ bắt đầu leo dốc về phía Dãy Núi. Nhưng tất cả những gì anh nghe được chỉ là tiếng bọn mồi ẩu đả nhau trong những đám cỏ lơ thơ. Cái mùi hấp dẫn đó tràn ngập trong miệng anh, và anh ước gì mình được phép dừng lại để săn bắt.

Khi Tim Lửa và Da Xỉ Than đến được chân con dốc cuối cùng, mặt trời đang lặn xuống phía sau đỉnh núi. Bóng tối chập choạng trải dài ra và luồng gió lạnh thấy len lén thổi qua mặt đất. Phía trên đầu, Tim Lửa có thể nhận ra một khoảng không hình vuông nằm bên dưới một phần vách đá nhô ra.

“Chúng ta đến hang Miệng Mẹ rồi”, Da Xỉ Than meo. “Nghỉ ngơi một chút đi”.

Cô và Tim Lửa cùng nằm xuống một tảng đá bằng phẳng trong khi những tin nắng cuối cùng lịm ra khỏi bầu trời và những ngôi sao của dải Thiên Hà bắt đầu xuất hiện. Mặt trăng dội xuống khắp quang cảnh một màn ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo.

“Đến lúc rồi”, Da Xỉ Than meo.

Mọi nỗi lo lắng trong Tim Lửa lại một lần nữa ập đến, ban đầu anh tưởng chân cẳng mình sẽ không thể mang nổi mình đi. Nhưng anh nhỏm dậy và bắt đầu bước tới trước, đá sắc nhọn đâm vào gan bàn chân anh, cho đến khi anh đứng dưới một vòm cung được các bộ tộc biết đến là hang Miệng Mẹ.

Một đường hầm đen đặc há toác ra, ăn vào bóng tối. Theo kinh nghiệm từ chuyến viếng thăm trước kia, Tim Lửa biết có căng mắt ra để nhìn những gì phía trước thì cũng chỉ vô ích mà thôi – bóng tối phong tỏa mọi nẻo đường dẫn tới cái hang nơi tảng đá Mặt Trăng tọa lạc. Trong khi anh còn chù chừ, Da Xỉ Than liền bước tới một cách tự tin. 

“Theo mùi của em”, cô nói với anh. “Em sẽ dắt thầy đến tảng đá Mặt Trăng. Kể từ lúc này trở đi, cho đến khi nghi lễ kết thúc, không ai trong chúng ta được nói gì”.

“Nhưng tôi không biết phải làm gì”, Tim Lửa phản đối.

“Khi chúng ta đến tảng đá Mặt Trăng, thầy hãy nằm xuống và tì mũi vào đó”. Đôi mắt xanh da trời của cô lóng lánh dưới ánh trăng. “Bộ tộc Sao sẽ ru thầy ngủ để thầy có thể gặp được họ trong mơ”.

Có cả một rừng câu hỏi mà Tim Lửa muốn hỏi cô, nhưng chẳng câu trả lời của ai có thể giúp anh khống chế được nỗi hoảng sợ tăng dần lên mà anh đang cảm thấy. Anh lẳng lặng cúi đầu và đi theo Da Xỉ Than khi cô bước vào bóng tối. 

Đường hầm dốc đều xuống dưới, và không lâu sau, Tim Lửa mất hết cảm giác về phương hướng khi nó cứ uốn lượn quanh co. Thỉnh thoảng vách hang hẹp sát đến nỗi mà lông và ria của anh cạ vào hai bên. Tim anh đập điên loại và anh há miệng ra để bắt lấy cái mùi làm an lòng của cô mèo lang y, và hãi hùng với ý nghĩ mình có thể bị lạc cô. 

Cuối cùng anh nhận ra mình có thể nhìn thấy đôi tai của Da Xỉ Than in trên nền ánh sáng lù mù ở phía trwocs. Nhưng mùi khác bắt đầu ùa đến chỗ anh, và những sợi ria của anh giần giật trước một luồng không khí mát lạnh. Một nhịp tim đập sau, anh quẹo qua một khúc quanh trong đường hầm và ánh sáng đột ngột mạnh hơn. Tim Lửa nheo mắt lại khi bước tới, có cảm giác như đường hầm mở lối vào một cái hang.

Cao phía trên đầu anh, một cái lỗ trên nóc hang để lộ ra một khoảnh trời đêm. Luồng ánh sáng từ mặt trăng rọi xuyên qua đó, chiếu thẳng xuống tảng đá ở giữa hang. Tim Lửa hít vào thật mạnh. Anh đã thấy tảng đá Mặt Trăng một lần trước đây rồi, nhưng anh đã quên mất cảm giác choáng ngất nó gây ra cho mình như thế nào. Cao chừng khoảng ba chiếc đuôi, ngọn dần lên tới đỉnh, nó hấp thụ ánh trăng vào những tinh thể sáng chói của nó và tỏa ra thứ ánh sáng nguy nga tráng lệ tựa như một ngôi sao rơi xuống mặt đất. Anh sáng trắng chiếu rực cả cái hang, biến bộ lông xám của Da Xỉ Than thành màu bạc.

Cô quay về phía Tim Lửa và vẫy đuôi ra hiệu cho anh đến nằm bên tảng đá Mặt Trăng.

Không thể nói nên lời, cho dù anh có nghĩ ra điều gì để nói chăng nữa, Tim Lửa vâng theo. Anh nằm xuống trước tảng đá, kê đầu lên các chân của mình để chạm mũi vào bề mặt láng bóng của tảng đá. Cái lạnh buốt đến nỗi anh giật nảy cả mình, suýt nữa thì lùi lại, và trong khoảnh khắc, anh lớp chớp mắt trước ánh sáng của những ngôi sao lung linh sâu tận bên trong tảng đá.

Sau đó anh nhắm mắt lại, đợi bộ tộc Sao đưa anh vào giấc ngủ