Trảng trống vẫn vắng tanh, nhưng dường như ngay lập tức Bão Trắng từ hang chiến binh hiện ra.
"Tôi đã cử đội tuần tra bình minh ra ngoài rồi," ông báo cáo. "Lông Diều Hâu, Lông Chuột, và Vằn Xám. Tôi bảo họ lướt qua vùng biên giới bộ tộc Bóng Tối thật nhanh rồi trở về báo cáo cho chúng ta."
"Tốt," Sao Lửa meo. "Ta có linh tinh là Sao Cọp sắp xết một cuộc gặp gỡ ở điểm Bốn Cây đồng thời lại thực hiện tấn công ở nơi nào đó. Chính vì vậy mà ông cần phải ở lại trông coi trại, với những chiến binh mà tôi đã cố để dành cho ông."
"Hãy dẫn theo những chiến binh mạnh nhất mà ngài cần đi," Bão Trắng meo. "Chúng tôi sẽ xoay xở được mà. Cô mèo Tim Sáng trẻ tuổi đang định hình thành một chiến binh thật sự hữu dụng kể từ khi cô luyện tập với Đuôi Mây. Và những mèo già vẫn còn có thể giương móng vuốt ra nếu như họ bị thúc ép."
"Họ sẽ bị thúc ép, trước khi tất cả những chuyện này chấm dứt," Sao Lửa dự đoán. "Cảm ơn, Bão Trắng. Ta biết mình có thể trông chờ vào ông được mà."
Ông chiến binh lông trắng gật đầu và lại biến mất vào hang. Sao Lửa nhìn ông đi, sau đó băng qua trảng trống về phía hang dương xỉ dẫn đến hang của Da Xỉ Than.
Khi đến hang của cô mèo lang y, anh có thể nghe thấy giọng cô vọng ra từ khe nứt trong đá.
"Trái bách xù, lá cúc vạn thọ, hạt anh túc..."
Nhìn hé vào bên trong, Sao Lửa thấy cô mèo xám nhỏ đang kiểm tra lại những đống thảo dược và quả mọng được xếp dọc theo thành hang.
"Chào Da Xỉ Than," anh meo. "Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?"
Cô mèo lang y quay sang với vẻ buồn bã trong đôi mắt xanh. "Cũng như mọi khi thôi."
"Cô có nghĩ là chắc chắn sẽ nổ ra một trấn chiến không?" Sao Lửa hỏi. "Bộ tộc Sao có nói chuyện với cô chưa?"
Da Xỉ Than bước đến gần anh ở miệng hang. "Chưa, chưa nói một lời nào cả," cô trả lời. "Nhưng giác quan bình thường cũng nói cho tôi biết rằng sẽ có một trận chiến, Sao Lửa. Tôi không cần tới lời tiên tri từ bộ tộc Sao để nói cho biết điều đó đâu."
Cô nói đúng, Sao Lửa biết, tuy nhiên những lời nói của cô khiến anh thấy lạnh người. Với một cuộc gặp mặt quan trọng như vậy ở phía trước, tại sao lại không có dấu hiệu gì của bộ tộc Sao? Chẳng lẽ những tổ tiên chiến binh lại bỏ rơi họ trong lúc họ cần sự giúp đỡ nhất? Quá trễ rồi. Sao Lửa tự hỏi liệu mình có nên đến Dãy Núi để chia lưỡi với bộ tộc Sao hay không.
"Cô có biết tại sao bộ tộc Sao im lặng?" anh hỏi to với Da Xỉ Than.
Cô mèo lang y lắc đầu. "Nhưng tôi có biết vài điều," cô meo, như thể đọc được những suy nghĩ của anh. "Bộ tộc Sao không bao giờ bỏ quên chúng ta. Họ đã ấn định từ rất lâu rằng phải có bốn bộ tộc trong rừng, cho nên họ sẽ không đứng nhìn Sao Cọp thay đổi điều bất biến đó."
Khi Sao Lửa cảm ơn cô và quay đi để tập hợp những chiến binh, anhơcs gì mình có thể chia sẻ được niềm tin với cô.
Một luồng gió lạnh buốt thổi lốc thốc khi Sao Lửa dẫn các chiến binh tiến lên con dốc tới điểm Bốn Cây, làm rợn đám cỏ và mang đến mùi của rất nhiều mèo. Mỗi cơn gió đều hắt một ít mưa từ những đám mây xám đang xô đẩy nhau trên bầu trời.
Ở đỉnh con dốc, Sao Lửa dừng lại, thụp mình xuống dưới tán một bụi cây để nhìn xuống thung lũng. Dường như ngay laoạ tức Đuôi Mây xuất hiện bên cạnh anh.
"Tại sao chúng ta lại lừng khừng ở đây?" nó gặn hỏi. "Tiếp tục đi chứ?"
"Không, cho đến chừng nào ta biết chuyện gì đang xảy ra," Sao Lửa nói với cậu. "Bởi vì tất cả chúng ta đều biết rằng rất có thể chúng ta đang đi vào một ổ phục kích." Nhìn vào các chiến binh của mình, anh cất cao giọng để tất cả họ đều nghe thấy anh. "Tất cả các mèo đều biết tại sao chúng ta lại ở đây," anh bắt đầu. "Sao Cọp muốn chúng ta gia nhập bộ tộc của hắn, và hắn sẽ không nhận được câu trả lời đâu. Ta rất muốn tin rằng chúng ta có thể thoát khỏi đây mà không phải chiến đấu, nhưng ta không thể chắc được."
Anh vừa dứt lời, Đuôi Mây phẩy đuôi vào vai Sao Lửa rồi lại chĩa đuôi về phía bên kia thung lũng. QUay sang, Sao lửa thấy Sao Cao đang lừng lững tiến đến từ phía lãnh thổ bổ bộ tộc Gió, theo sau là các chiến của ông.
"Tốt lắm, bộ tộc Gió đã ở đây," anh meo. "Chúng ta đến chào họ đi nào."
Sao Lửa dẫn đầu đi dọc theo mép thung lũng cho đến khi anh đối mặt với ông mèo đen trắng đuôi dài.
Vị tộc trưởng bộ tộc Gió nghiêng đầu chào anh. "Mừng gặp, Sao Lửa. Đây là một ngày đen tối co cả khu rừng."
"Thật sự là vậy," Sao Lửa đồng ý. "Nhưng các bộ tộc chúng ta sẽ đại diện cho những điều mà luật chiến binh cho là đúng đắn, dẫu có chuyện gì xảy ra chăng nữa."
Sao Lửa thấy ngạc nhiên trước bao nhiêu chiến binh đi theo Sao Cao. Nhớ lại những mèo bị thương và suy sụp trong bộ tộc Gió ngày hôm trước, anh tưởng chỉ có một nhóm nhỏ đến điểm Bốn Cây thôi chứ. Nhưng thay vào đó, xem ra mọi chiến binh đều có mặt ở đây. Họ vẫn mang trên mình những thương tích của đợt tấn công vào trại của họ, nhưng mắt họ sáng quắc và đầy quyết tâm. Sao Lửa nhận ra bạn mình, Ria Độc Nhất, với một vêt sưng dài, đỏ hỏn bên hông, và Hoa Sớm, với ánh mắt lạnh lùng cháy bỏng khát khao muốn trả thù cho cái chết của con trai mình.
Sao Cọp hẳn sẽ có một cú sốc khó chịu đây, Sao Lửa nhận thấy điều đó, khi thấy đông đảo chiến binh bộ tộc Gió sẵn sàng chiến đấu chống lại hắn. HÍt một hơi thật sâu, anh meo. "Đi."
Sao Cao nghiêng đầu. "Dẫn đầu đi, Sao Lửa."
Giật mình trước vinh dự từ vị tộc trưởng già, đầy kinh nhgiệm trao cho, Sao Lửa vẫy đuôi ra hiệu cho liên minh hai bộ tộc, bộ tộc Sư Tử, anh nghĩ với niềm tự hào dâng tràn. Đây là định mệnh của anh.
Anh bước hiên ngang xuống con dốc, bươn ào qua những bụi cây, tất cả các giác quan của anh đều căng lên đề phòng khả năng bị tấn công. Nhưng anh không nghe thấy gì ngoài tiếng loạt soạt do đoàn chiến binh theo sau anh gây ra. Mùi của bộ tộc Cọp vẫn biệt tăm.
Khi Sao Lửa dẫn đoàn mèo vào khoảng đất trống dưới những cây sồi vĩ đại, đám bụi cây ở phía đối diện rẽ ra và Sao Cọp xuất hiện, đụng mặt với anh. Bàn Chân Đen, Vằn Đen, và Sao Báo Đốm kẹp chặt hai bên hắn ta như những cái bóng hừng hực chí báo thù. Đôi mắt của lão mèo mướp to bành lóa lên khi nhìn thấy Sao Lửa, và anh tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Sấm nhận thấy rằng trận chiến này cũng là trận chiến của riêng anh. Sao Cọp không muốn gì hơn là được cắm móng vuốt và răng của lão vào da của Sao Lửa và xé anh ra thành từng mảnh.
Thay vì làm cho Sao Lửa chùn bước, thì sự tỏ tường này lại khiến anh phấn chấn lên. Cứ để lão thử xem!anh nghĩ.
"Chào Sao Cọp," anh meo tỉnh rụi. "Vậy là ông đã đến. Không còn tìm kiếm những tù binh biến mất khỏi bộ tộc Sông đấy chứ?"
Sao Cọp phọt ra một tiếng gừ. "Ngươi sẽ phải hối hận về cái việc ngươi làm hôm đó, Sao Lửa."
"Cứ thử làm ta hối hận đi," Sao Lửa đốp lại.
Lão tộc trưởng bộ tộc Cọp không đáp lời, nhưng đợi thêm nhiều bậu xậu nữa bước ra khỏi lùm cây. Bọn chúng là một lũ mèo quái đản, Sao Lửa nhận thấy, mặc dù vài đứa trong đó vẫn phơi bày những vết thương và vết cào từ đợt tấn công vào bộ tộc Gió hôm trước. Tim anh bắt đầu nện đùng đùng một cách nhức nhối khi nhận ra trận chiến mà anh nơm nớp lo sợ bấy lâu nay sẽ nổ ra vào bất cứ khoảnh khắc nào.
Sao Cọp tiến lên một bước, nghểnh cao đầu thật nghêng ngang. "Các ngươi đã nghĩ về lời đề nghị của ta chưa? Ta cho các ngươi sự lựa chọn rồi đấy: sáp nhập với ta ngay bây giờ và chấp nhận quyền thống trị của ta, bằng không thì bị hủy diệt."
Sao Lửa liếc ngang qua Sao Cao. Không cần phải dùng lời nữa. Họ đã quyết định câu trả lời của mình rồi.
Sao Lửa nói thay cho cả hai. "Chúng tôi bác bỏ lời đề nghị cuả ông. Khu rừng không bao giờ có thể bị cai trị bởi một bộ tộc, đặc biệt lại càng không thể bị dẫn dắt bởi một kẻ sát mèo bất chấp danh dự như ông."
"Nhưng nó là như thế đấy." Giọng của Sao Cọp rù rì - hắn thậm chí còn không thèm biện minh cho mình trước lời buộc tội của Sao Lửa. "Có hay không có ngươi, Sao Lửa à, thò nó cũng sẽ như vậy thôi. Đến khi mặt trời lặn hôm nay, thì thời đại bốn bộ tộc sẽ kết thúc."
"Câu trả lời vẫn là không," Sao Lửa meo. "Bộ tộc Sấm sẽ không bao giơ đầu hàng."
"Bộ tộc Gió cũng thế," Sao Cao đến thêm.
"Vậy thì lòng dũng cảm của các ngươi chỉ hợp với sự ngu dốt của chính các người thôi," Sao Cọp ngao.
Lão dừng lại, ánh mắt lướt sém qua các chiến binh bộ tộc Gió và bộ tộc Sấm. Sao Lửa nghe thấy tiếng gầm gừ từ phía các chiến binh bộ tộc Cọp đằng sau tộc trưởng của chúng và buộc mình không được nao núng trước những cặp mắt long lên sòng sọc và những bộ lông xù dựng của chúng. Trong vài nhịp tim đập, không mèo nào cựa quậy, và Sao Lửa đã căng người chờ mệnh lệnh tấn công của Sao Cọp.
Bất chợt anh nghe thấy một tiếng kêu uất nghẹn từ phía sau mình, và một khối lông vọt ra. "Chân Hung!"
Chân Mâm Xôi đứng đờ ra cạnh vai Sao Lửa, nhìn trân trối vào hãng ngũ của kẻ thù. Theo ánh mắt nó, Sao Lửa nhìn thấy cô mèo trẻ đang đứng sát bên Lông Cây Sồi, một chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
"Nó làm gì ở đó vậy?" Đó là Lông Diều Hâu, vừa chen lên trước để đứng bên vai kia của Sao lửa. "Đúng là Sao Cọp cướp nó rồi!"
"Cướp á?" Có tiếng rù rừ khái trá trong giọng của Sao Cọp. "Còn lâu. Chân Hung tự nguyện đến với bọn ta."
Sao Lửa không biết là có nên tin lão hay không. Chân Hung đang nhìn xuống đất như thể không muốn nhìn vào mắt thằng em trai và mèo bảo trợ cũ của mình. Anh phải thừa nhận rằng nó không có vẻ gì là một tù binh cả; mà chỉ mang vẻ không thoải mái vì là trung tâm của sự chú ý.
"Chân Hung!" Chân Mâm Xôi gọi. "Chị đang làm gì vậy? Chị là mèo bộ tộc Sấm... hãy trở về đi!"
Sao Lửa cau mày trước nỗi đau trong giọng nói của thằng mèo trẻ. Anh chợt nhớ lại nỗi xé lòng khi tiễn Vằn Xám ra đi nhập vào bộ tộc Sông.
Chân Hung không nói gì.
"Không, chân Mâm Xôi à," Sao Cọp meo. "Con hãy đến với chúng ta đi. Chị con đã có sự lựa chọn đúng đắn rồi đấy. Bộ tộc Cọp sẽ cai trị cả khu rừng này, và con có thể chia sẻ quyền lực ấy với chúng ta mà."
Sao Lửa thấy cơ bắp của chân Mâm Xôi nổi cục lên. Cuối cùng, sau tất cả những hoài nghi lẫn ngờ vực Sao Lửa cảm thấy về tên mèo trẻ kia, thì bây giờ nó đang phải đối mặt với một lựa chọn đơn giản. Liệu nó sẽ theo cha nó hay sẽ trung thành với bộ tộc của mình?"
"Con nói gì nào?" Sao Cọp giục. "Bộ tộc Sấm đã cáo chung rồi. Không còn gì ở đó cho con đâu."
"Gia nhập cùng ông?" Chân Mâm Xôi ngao. Nó ngừng lời, nuốt nước miếng xuống trong khi đấu tranh cố kiểm soát cơn giận dữ của mình. Khi nó nói trở lại, những lời nói của nó sang sảng dứt khoát đến nỗi moị mèo trong trảng trống đều có thể nghe rõ lời nó.
"Gia nhập cùng ông?" nó lặp lại. "Sau tất cả những điều mà ông đã làm? Tôi thà chết còn hơn!"
Tiếng lào xào tán đồng vang lên trong số những mèo bộ tộc Sấm.
Hố mắt hổ phách của Sao CỌp bừng bừng lửa giận. "Mi có chắc không?" lão rít lên. "Ta sẽ không đề nghị hai lần đâu. Nhập vào ta ngay, không thì mi phải chết."
"Thế thì ít nhất tôi cũng sẽ đến bộ tộc Sao với tư cách là mèo trung thành của bộ tộc Sấm," chân Mâm Xôi đối đáp, đầu ngẩng cao.
Sao Lửa cảm thấy niềm tự hào rộn rã khắp người mình, từ mũi đến tận chóp đuôi. Không có thách thức quyền lực nào của Sao Cọp lớn hơn việc đứa con trai của chính lão lại từ từ chối lão để ủng hộ bộ tộc mà lão căm ghét đến tận xương tủy.
"Đồ ngu!" Sao Cọp quát. "Vậy thì hãy ở đó và chết cùng với bọn ngu khác đi."
Sao Lửa vận hết sức lực ra đợi kẻ thù phát động tấn công, tin chắc là trận chiến đã ở trên đầu họ. Thay vào đó, trước sự ngạc nhiên của anh, Bàn Chân Đen lại nhổng đuôi lên ra hiệu.
Những bụi cây trên con dốc đối diện rung lên sột soạt, và mắt Sao Lửa trố lên sửng sốt khi nhiều mèo nữa xông vào trảng trống. Anh chưa từng thấy mèo nào trong số bọn mày trước đây. Chúng gầy trơ xương, lông bù xù, nhưng anh cảm nhận được sức mạnh ở những bắp chân săn chắc của chúng. Mùi thịt quạ tanh lợm và mùi hăng của đường Sấm Rền bao kín chúng. Không tên nào là mèo rừng cả.
Các chiến binh bộ tộc Sấm và bộ tộc Gió trợn mắt nhìn nhau, không tin nỗi khi càng lúc càng nhiều kẻ lạ mặt bước vào trảng trống. Chúng xếp thành một hình bán nguyệt quanh bộ tộc Cọp, hàng này sau hàng kia - nhiều mèo hơn cả số mèo mà Sao Lửa có thể nhớ là đã thấy trong rừng cộng lại, kể cả ở các cuộc Tụ Họp.
"Thế nào?" Sao Cọp hỏi ngọt xớt. "Các ngươi có chắc là muốn đứng đó và chiến đấu hay không?"