"Anh tự hỏi không biết ngày mai sẽ có biến động gì," anh khẽ meo.
Bên cạnh anh, Bão Cát lắc đầu, không đáp bằng lời mà nép sát cái hông mềm ấm của cô vào anh. Sau khi họ trở về từ trại bộ tộc Gió điêu tàn, Sao Lửa rủ cô chiến binh cam nhạt cùng đi tuần tra với mình. Anh cảm thấy cần được lánh xa những mèo khác trong bộ tộc một lúc để chuẩn bị tinh thần cho cuộc chạm trán với Sao Cọp. Nhưng anh không muốn hoàn toàn một mình, và sự hiện diệu của Bão Cát đã xoa dịu anh.
Họ đã đi dọc theo mép gò đá Thái Dương và nương theo đường Sấm Rền lên phía biên giới với bộ tộc Bóng Tối để làm mới lại các mốc mùi tới tận điểm Bốn Cây; bây giờ họ lại trở về dọc theo lằn ranh với bộ tộc Sông.
Không có dấu hiệu gì của quân xâm lăng bộ tộc Cọp. Những đường biên giới vẫn an toàn, nhưng Sao Lửa biết nếu họ phải chiến đấu với bộ tộc Cọp, thì trận chiến sắp xảy ra sẽ vì mục đích còn cao xa hơn việc tranh chấp biên giới nữa. Đó là đỉnh cao của mâu thuẫn giữa anh và Sao Cọp, một sự mâu thuẫn dường như đã kéo dài ngay từ lần đầu tiên anh đặt chân vào rừng.
Sao Lửa lần chần trên những tảng đá, tận hưởng sự khoan khoái được ở một mình bên Bão Cát. "Sao Cọp nhất quyết trở thành kẻ thống lĩnh toàn bộ khu rừng," anh meo. "Chúng ta buộc phải nghĩ đến việc chiến đấu thôi."
"Và bộ tộc Sấm sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề nhất," Bão Cát meo. "Bộ tộc Gió có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu chiến binh sau ngày hôm nay?"
Giọng cô rầu rĩ, nhưng Sao Lửa biết, dù có hay không có bộ tộc Gió, mọi mèo bộ tộc Sấm đều sẽ anh dũng chiến đấu sát cánh bên cạnh anh.
Ánh sáng dữ dội đang tắt dần. Sao Lửa quay lại nhìn lướt qua khu rừng thân yêu của mình. Một ngôi sao đơn lẻ nhấp nháy trên bầu trời tím rịm,
Có phải bà đó không, Sao Xanh? Sao Lửa thì thầm hỏi. Bà vẫn còn để mắt đến chúng tôi chứ?"
Một cách cuồng nhiệt, anh hy vọng bà cựu tộc trưởng vẫn đang bảo vệ bộ tộc mà bà hằng yêu quý. Nếu họ sống sóng qua cuộc gặp gỡ với Sao Cọp ngày mai, và có thể tự do, thoát khỏi sự khát khao quyền lực tối cao của hắn, thì điều đó là vì bộ tộc Sao biết rằng khu rừng cần phải có bốn bộ tộc.
Mọi thứ im phăng phắc và tĩnh lặng. Không một làn gió làm rợn bộ lông của hai mèo, không có tiếng những con mồi lột sột trong những tảng đá. Sao Lửa cảm giác như cả khu rừng đang nín thở, đợi bình minh tới.
"Anh yêu em, Bão Cát," anh thì thào, dụi mõm vào hông cô.
Bão Cát quay đầu lại nhìn vào mắt anh, đôi mắt xanh lá cây của cô sáng ngời ngời. "Em cũng yêu anh," cô đáp. "Và em biết anh sẽ đưa chúng ta vượt qua khỏi ngày mai, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa."
Sao Lửa ước gì mình có thể chia sẻ niềm tin ấy của cô. Nhưng anh cứ để mình được vỗ về bởi niềm tin cô dành cho mình. "Chúng ta phải trở về và nghỉ ngơi thôi," anh meo.
Cái lạnh ban đêm tụ tập về vào lúc họ đến được khe núi. Sương đã lấp lánh trên từng ngọn cỏ và bề mặt của những tảng đá. Khi Sao Lửa hiện ra khỏi đường hầm kim tước, một cái bóng trắng từ từ hiện ra khỏi màn đêm.
"Tôi bắt đầu lo lắng cho ngài rồi đấy," Bão Trắng meo. "Tôi cứ e là ngài gặp rắc rối."
"Không, chúng tôi vẫn ổn," Sao Lửa trả lời. "Thậm chí không có cả một con chuột khuấy động ngoài ấy."
"Đáng tiếc. Chúng tôi đã xoay sở tốt chỉ với một ít mèo." Bão Trắng báo cáo nhanh cho Sao Lửa về những đội tuần tra mà ông đã điều đi và sự cảnh giới mà ông đã thiết lập trong trại. "Ngài nên đi ngủ đi," ông kết thúc. "Ngày mai sẽ là một ngày khó chịu đấy."
"Ta đi đây," Sao Lửa đồng ý. "Cảm ơn, Bão Trắng."
Ông chiến binh lông trắng lại hòa tan vào màn đen. "Tôi đi kiểm tra các đội canh gác đây," ông meo khi rút khỏi.
"Anh không thể nào tìm được một trợ thủ tốt hơn thế đâu," Bão Cát nhận xét khi ông đã ra khỏi tầm nghe.
"Anh biết. Anh thật không biết mình sẽ làm gì nếu không có ông ấy."
Bão Cát nhìn Sao Lửa, vẻ buồn bã và khôn ngoan hiện lên trong mắt cô. "Ngày mai ánh ẽ biết," cô meo. "Hay bất cứ mèo nào khác cũng biết. Nếu Sao Cọp buộc chúng ta phải chiến đấu, thì mèo sẽ phải chết, Sao Lửaà."
"Anh biết." Nhưng cho đến bây giờ anh thật sự vẫn chưa nghĩ được điều đó có nghĩa là gì. Những mèo đang ngủ xung quanh anh, những mèo bạn mà anh thương yêu, các chiến binh mà anh tin tưởng, sẽ bị chết vì anh. Thắng hay thua, thì một vài mèo trong số những mèo mà Sao Lửa dẫn ra trận sẽ không bao giờ trở lại. Và họ sẽ chết bởi vì anh đã ra lệnh cho họ phải chiến đấu. Một cơn đau bóp tim kéo đến trong anh, quá sâu sắc và đan đớn đến nỗi anh suýt nữa thì thét lên. "Anh biết," anh lặp lại. "Nhưng anh có thể làm gì bây giờ?"
"Thôi nào." Giọng Bão Cát nhỏ nhẹ. "Anh là tộc trưởng, Sao Lửa à. Anh phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Và anh đã làm điều đó rất sáng suốt."
Ngượng ngùng, Sao Lửa không biết phải nói gì, và sau một lúc, Bão Cát ấn mõm cô vào mõm anh. "Em đi ngủ đây," cô khẽ meo.
"Không, đợi đã." Sao Lửa thấy mình không thể đối mặt được với cảnh cô đơn trong cái hang tối om ở dưới Bục Đá. "Anh không muốn ở một mình đêm nay. Hãy đến ngủ cùng hang với anh đi."
Cô mèo cam nhạt nghiêng đầu. "Được, nếu anh muốn em làm vậy."
Sao Lửa liếm tai cô một cái và dẫn đường băng qua trảng trống của trại. Mặc dù bức màn địa y phía trên lối vào hang vẫn chưa mọc trở lại sau vụ cháy, nhưng cái hang vẫn chìm ngập trong bóng tối.
Dựa vào mùi hơn là nhìn thấy, Sao Lửa nhận ra một trong những lính nhỏ đã để lại một miếng mồi tươi cho anh, và chợt nhớ ra là mình đã đói đến thế nào. Con mồi là một con thỏ, anh và Bão Cát nằm xuống cạnh nhau và cùng chia con mồi, cùng nuốt nhanh và ngon lành.
"Đó là thứ em cần," Bão Cát rù rừ, duỗi hai chân trước ra và cong lưng lên trong một cái duỗi mình thật dài và thoải mái. Sau đó cô ngáp. "Chắc em gnủ cá một mùa trăng quá."
Sao Lửa sắp xếp chiếc ổ rêu của mình để dọn một chỗ ngủ cho cô, và cô nằm cuộn tròn và nhắm mắt lại. "Chúc ngủ ngon, Sao Lửa," cô khẽ meo.
Sao Lửa chạm mũi vào hông cô. "Chúc em ngủ ngon."
Không lâu sau, tiếng thở nhẹ và đều đặn của cô cho anh biết là cô đã ngủ. Mặc dù rất mệt, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng nằm xuống cuộn tròn bên cô. Thay vào đó, anh ngồi nhìn trong khi trăng lên và chiếu những tia sáng nhàn nhạt qua lối vào hang, biến bộ lông của Bão Cát thành màu bạc. Cô quá xinh đẹp, Sao Lửa nghĩ, và rất quý giá đối với anh. Nhưng cô cũng có thể sẽ chết vào ngày mai.
Trở thành một tộc trưởng có ý nghĩa thế này đây, anh nhận ra. ANh không biết là mình có chịu đựng được nỗi đau đó hay không, mặc dù anh biết rằng khi bình minh đến, anh sẽ gánh vác lấy gánh nặng mà bộ tộc Sao đã giao cho mình.
Cầu xin bộ tộc Sao, hãy giúp tôi gánh vác việc này, anh nghĩ khi nằm xuống mớ rêu cạnh Bão Cát. Anh cảm thấy an ủi do có bộ lông ấm áp của cô mang lại, và cuối cùng, nó ru anh vào giấc ngủ.