Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 498: Đồng ý tôi một yêu cầu

Lúc này, Lâm Sảnh Di nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô ấy nắm chặt tay tôi nói: “ Tôi....cô không biết đâu, tôi thích anh Mộ Thâm từ lúc mười hai tuổi, lúc đó, tôi giống như một tùy tùng đi theo sau anh ấy, tôi rất thích anh ấy! Anh ấy nói chuyện, anh ấy làm việc, anh ấy tức anh ấy cười, nhất cử nhất động tôi đều thích, biết bao nhiêu lần anh ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Những năm này, trong lòng tôi chỉ có anh ấy, không có chỗ cho người thứ hai, nếu như không có anh ấy, tôi thà rằng chết đi còn hơn, sống cũng không có ý nghĩa gì, cô không có Lạc Mộ Thâm, còn có Dạ Thiên Kỳ, tôi biết Dạ Thiên Kỳ cũng rất yêu rất yêu cô, nhưng tôi, tôi chỉ có anh Mộ Thâm, vì quá yêu anh ấy, nên khi bác Lạc yêu cầu tôi làm như thế, tôi mới đồng ý bác ấy, tôi cũng biết làm như thế là không đúng, nhưng tôi thật sự quá yêu anh ấy, tôi chỉ muốn làm vợ của anh ấy, nếu như anh ấy không cần tôi, tôi thật sự không muốn sống, dù sao cũng không ai để ý tôi, tôi là nghĩ như thế, cũng mới làm như thế.”

Cô ấy dường như khóc không còn nước mắt nữa, nước mắt nước mũi quệt cả vào tay tôi.

Tôi sững sờ nhìn cô ấy khóc nức nở như thế, trong đầu hỗn loạn, tôi gần như không biết nghĩ nữa, chỉ có tiếng khóc nỉ non của Lâm Sảnh Di vang bên tai.

“ Tại sao anh ấy lại đối xử vô tình với tôi như thế? Tôi, tôi không chấp nhận nổi, anh ấy ép tôi giải thoát hôn nhân cho anh ấy, nhưng tôi không muốn, tôi không nỡ, tôi không muốn mất đi anh ấy, tôi thậm chí cầu xin anh ấy kết hôn với tôi, anh ấy và cô ở cùng nhau tôi cũng không quan tâm, nhưng anh ấy vẫn không đồng ý, nếu như thật sự như thế, tôi chỉ có thể đi vào địa ngục mà thôi.” Lâm Sảnh Di vẫn khóc, cô ấy thậm chí còn lả đi trượt cả xuống ghế, ngồi quỳ trên đất, danh nghĩa người con gái xinh đẹp và thùy mị đã không còn tồn tại.

Trong kí ức của tôi, Lâm Sảnh Di xinh đẹp kiêu sao như thiên nga trắng lại biến thành thảm hại như thế này từ lúc nào chứ?

Tôi có thể hiểu được, vì người mình yêu, cô ấy có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.


Người phụ nữ đáng thương!

Lâm Sảnh Di yếu đuối, cô ấy không có Lạc Mộ Thâm sẽ tìm thấy cái chết, tôi phải làm thế nào đây?

Tâm trạng tôi quả thật rối bời.

“ Cầu xin cô, để tôi làm vợ của Lạc Mộ Thâm hai năm có được không? Cô có thể ở cùng với anh ấy, tôi sẽ không làm khó cô, chỉ cần để tôi có thể trở thành vợ của Lạc Mộ Thâm, dù cho vài tháng, hay là vài ngày cũng được.” Lâm Sảnh Di khóc thê thảm nói.

Tôi đờ đẫn nhìn Lâm Sảnh Di, tôi thật sự không ngờ, cô ấy lại đưa ra ý kiến như thế, cô ấy vì muốn làm vợ của Lạc Mộ Thâm. Có thể nhượng bộ đến như thế.

Tôi nhẹ nhàng dìu Lâm Sảnh Di lên, khẽ nói: “ Cô Lâm, đừng khóc nữa, dù cho tôi đồng ý, Lạc Mộ Thâm cũng sẽ không đồng ý. Cô Lâm......cô thế này, thật sự khiến tôi rất khó xử. Cô Lâm, để bản thân ấm ức giữ người đàn ông không yêu mình, có đáng không? Cô Lâm là người xinh đẹp thế này, đừng làm hại những gì đẹp đẽ của bản thân mình!”


Lâm Sảnh Di bò nhoài trên bàn khóc òa lên.

Tôi biết, chúng tôi dường như đã trở thành mục tiêu của tất cả mọi người trong quán cà phê này rồi, tại vì Lâm Sảnh Di khóc nức nở, rất nhiều người đang nhìn chúng tôi.

Bọn họ có lẽ đang thấy lạ, người con gái xinh đẹp như tiên nữ này tại sao lại khóc đau thương như thế?

“ Còn nữa, đừng không biết trân trọng bản thân mình như thế, động một tí là tự sát, cô cảm thấy mình tự sát, ngoài bố mẹ cô sẽ thương xót, Lạc Mộ Thâm sẽ thương xót sao? Tôi có thể khẳng định nói với cô, đến mắt anh ấy cũng không chớp đâu.” Tôi tàn nhẫn nói, tôi nhất định phải thức tỉnh người phụ nữ đáng thương này.

“ Thật sao? Anh ấy không một chút thương xót tôi sao?” Lâm Sảnh Di ngẩng đầu đôi mắt long lanh nước, không tin mà nói.

“ Cô lâm, nhất định phải quý trọng sinh mạng của mình, nếu như nói bản thân không quý trọng sinh mệnh của mình, ai có thể thay cô trân trọng chứ? Lạc Mộ Thâm không yêu cô, cô chết anh ấy cũng sẽ không xót người con gái mà mình không yêu đâu?” Tôi nhẹ nhàng nói.


Lâm Sảnh Di đờ đẫn ngồi ở đó, giống như tượng khắc gỗ vậy.

“ Cô Lâm, cô xinh đẹp như thế, cao quý như thế, lẽ nào còn sợ không tìm được người mà mình thích sao? Tôi tin có rất nhiều người ưu tú thích cô.” Tôi vẫn nói.

Lâm Sảnh Di khẽ nói: “ Đúng thế, người thích tôi rất nhiều.......”

“ Đúng thế, cho nên, cô nhất định sẽ gặp người đàn ông tốt hơn Lạc Mộ Thâm, cô Lâm, tôi tin cô.” Tôi chân thành nắm tay cô ấy nói.

Lâm Sảnh Di trầm mặc một lát, khẽ nói: “ Cảm ơn cô, cô Tô, cảm ơn cô đã cho tôi tự tin.”

“ Tại vì tôi rất thích cô, cô Lâm, khi tôi nhìn ảnh cô, tôi đã thích cô rồi. cô xinh đẹp cao quý như thế, giống như mây trên trời cao vậy, nói thật, cô xinh đẹp khiến tôi rất tự ti đấy!” Tôi vẫn chân thành nói.


“ Được rồi, tôi cũng biết anh ấy cũng sẽ không trân quý tôi, thế thì tôi liều mạng giữ anh ấy làm gì chứ? Nếu như cứ mãi như thế, giống như một chiếc quần rách quấn vào chân, chỉ khiến anh ấy càng ghét hơn? Nếu như như thế, không bằng trả cho anh ấy tự do phải không?” Lâm Sảnh Di thong thả nói, “ Cô Tô, cô có thể đồng ý một yêu cầu của tôi được không? Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu này, tôi sẽ tự nguyện ly hôn với Lạc Mộ Thâm, sau đó, hai người kết hôn, yêu cầu của tôi không nhiều, tôi chỉ là muốn đạt được nguyện vọng xưa của mình mà thôi, cô Tô, cầu xin cô, đồng ý tôi được không?” Đôi mắt long lanh của cô ấy như giọt nước mùa thu nhìn tôi đầy mong đợi.

Cô ấy khiến tôi không thể từ chối cô ấy.

“ Yêu cầu gì thế?” Tôi hỏi. tôi cảm thấy mình nhìn thấy ánh hào quang rồi, Lâm Sảnh Di hình như nghĩ thông rồi, cô ấy dường như đồng ý buông tay rồi.

Lâm Sảnh Di nhẹ nắm lấy tay tôi, chân thành nói: “ Cô Tô, cô nói với anh Mộ Thâm, để tôi đến Lạc Thị làm việc một thời gian nhé, cô biết không? Tại vì anh Mộ Thâm chủ yếu làm về thiết bị máy móc, cho nên, tôi đã đi Đức học chuyên ngành về tự động hóa và hóa học, tôi là muốn học xong sẽ quay về giúp cho anh Mộ Thâm, mặc dù bố tôi muốn tôi tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, nhưng tôi luôn muốn giúp anh Mộ Thâm, cầu xin cô, để tôi đến Lạc Thị làm việc một thời gian đi, tôi có có yêu cầu này, một là để tôi phát huy tác dụng của mình, hai là tôi thật sự rất muốn ở bên cạnh anh Mộ Thâm một thời gian, tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi không có ý đồ gì khác, chỉ muốn làm việc bên cạnh anh ấy một thời gian ngắn thôi, như thế tôi cũng mãn nguyện rồi, để tôi nhìn thấy anh ấy, tôi cũng hài lòng rồi. sau đó, tôi sẽ tự nguyện mà buông tay!”

Tôi sững sờ nhìn vào đôi mắt đẹp đó của Lâm Sảnh Di, đôi mắt cô ấy ánh lên nét chân thành và sự mong mỏi cầu xin.

Người ta nói nhìn vào mắt một người có thể biết người này tốt hay xấu, thế thì, tôi nhìn kỹ vào mắt của Lâm Sảnh Di, từ mắt của cô ấy tôi vẫn nhìn thấy ngoài chân thành ra vẫn là chân thành.

“ Cô Tô, tôi biết, cô rất kiêng dè tôi, dù sao bây giờ thân phận tôi vẫn là vợ hợp pháp của Lạc Mộ Thâm.” Sảnh Di nói, “ Cô nể nang tôi, ghét tôi, thực ra tôi có thể hiểu được. Cô không đồng ý, tôi cũng không trách cô.”