Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 497: Cô ta lại tự sát rồi

Tôi và Lâm Sảnh Di tìm một quán cà phê mặc dù không to nhưng hết sức tĩnh mịch lịch sự tao nhã, người ở đây không nhiều, rất yên tĩnh, là một nơi rất phù hợp để nói chuyện.

Tôi hơi thấp thỏm ngồi xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lâm Sảnh Di đối diện, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, trên người mặc bộ quần áo hàng hiệu thời thượng càng toát lên vẻ tao nhã của cô ấy, làn da trắng sáng, đôi mắt long lanh, sống mũi thẳng nhỏ nhứan, đôi môi gợi cảm, nhìn cô ấy giống như minh tinh Trương Bách Chi hồi còn trẻ lúc đỉnh cao nhất.

Tôi nhìn cô ấy, thật sự hơi thẹn với mình.

Tôi cảm thấy so với cô ấy, tôi ngoài nhìn có vẻ nho nhã xinh xắn, cũng đáng yêu là hết rồi.

Nói đến xinh đẹp, tôi thật sự không sánh được với Lâm Sảnh Di, mặc dù không thể nói có chí khí như người khác, hiên ngang, nhưng chúng ta cũng phải dùng lời lẽ thật mà nói.

Ôi, còn có người con gái hoàn mỹ thế này sao.

Trong lòng tôi không nén được tiếng thở dài.

“ Cô Lâm, hôm nay gặp cô tôi rất bất ngờ, cũng rất vui. Sức khỏe cô bây giờ đã hồi phục chưa?” Tôi khẽ nói.

“ uhưm.” Lâm Sảnh Di mỉm cười, “ Tôi cũng rất vui khi gặp cô, cảm ơn cô quan tâm, tôi bây giờ khá hơn nhiều rồi, nói thật, cô vẫn là ân nhân cứu mạng của tôi, cảm ơn cô lần nữa.”

Ánh mắt cô ấy hết sức chân thành.

Tôi vội nói: “ Không cần cảm ơn, lúc đó, ai cũng sẽ làm thế thôi, tôi còn luôn lo lắng vì đã làm cô Lâm bị thương.”


Lâm Sảnh Di khẽ cười: “ Cô Tô, cô là một người tốt.”

Trong lòng tôi cũng thấy vui, xem ra có tín hiệu tốt rồi.

Ấn tượng của Lâm Sảnh Di với tôi tốt như thế, thái độ nói chuyện với tôi cũng rất từ tốn, đây là muốn tác thành cho chúng tôi phải không?

Tôi ra sức kiềm chế biểu cảm của mình, cố gắng để mình không sung sướng mà cười lên.

Không thể làm đau lòng Lâm Sảnh Di người ta được.

Lúc này nhân viên phục vụ đến hỏi chúng tôi uống gì, Lâm Sảnh Di muốn uống cà phê, còn tôi chỉ muốn cốc nước lọc.

Tôi từ lúc biết mình mang thai đến lúc quyết định giữ đứa trẻ lại, Lạc Mộ Thâm luôn rất cẩn thận, cố không để tôi ăn các thứ hỗn tạp, các loại đồ uống có tính kích thích thần kinh như cà phê tôi càng không chạm vào.

Thời gian dài tôi cũng quen dần.

Tình cảm của người mẹ, là tính trời cho của người con gái, đặc biệt là sau khi biết mình có em bé, ham muốn bảo vệ của bản năng người mẹ tự dưng trỗi dậy.

Lại chăm chú nhìn tôi, Lâm Sảnh Di nói: “ Cô Tô, xin lỗi vì gần đây tôi không liên lạc với cô, tại vì gần đây tôi thường xuyên mất ngủ, không có tinh thần, nói ra cô cũng không tin, tôi cũng vừa từ bệnh viện về.”

Tôi khẽ cau mày lại, quan tâm hỏi: “ Cô bị bệnh sao?”


Lâm Sảnh Di cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, gật gật đầu: “ Tôi suýt nữa thì chết rồi.”

Tôi giật mình ngạc nhiên, không thể tin được nhìn Lâm Sảnh Di: “ bị bệnh gì vậy?”

Lâm Sảnh Di cười lên: “ Tự sát!”

Tôi bị dọa cho một trận, vội bưng cốc nước uống một ngụm để mình bình tĩnh lại.

Hừ, Lâm Sảnh Di này lại tự sát sao? Cộng thêm lần trước tôi cứu cô ta, cô ta đã tự sát hai lần rồi sao?

Tôi không biết mình nên nói gì, thật sự áy náy nhìn Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di cười đau khổ, đưa tay trái ra, trên cổ tay trái là miếng vải xô băng bó, cô ấy tháo khăn vải cô đó ra, bên trong là vết thương nhìn thấy mà đau lòng. Đây không phải là vết thương lần trước, mà là một vết thương khác.

Lâm Sảnh Di, cô sao phải làm khổ mình thế chứ?

Tôi há hốc miệng, mãi không ngậm lại được.

“ Đây.....đây là..chuyện gì xảy ra thế này?” Tôi ngạc nhiên thắc mắc hỏi.


Lâm Sảnh Di mỉm cười nhẹ sờ vào vết thương của mình, khẽ nói: “ Là tôi dùng dao lam cứa, chảy rất nhiều máu, tôi cho rằng tôi sẽ chết, nhưng không ngờ lại bị người nhà cứu sống, họ tại sao không để tôi chết chứ?”

Tôi không thể tin được lắc đầu, lẩm bẩm nói: “ Cô Lâm, tại sao cô vẫn không nghĩ không được thế?”

Lâm Sảnh Di cười lên, nhưng nụ cười mang đầy bi ai: “ Cô Tô, cô thật sự không biết sao? Cô lẽ nào không biết bây giờ Lạc Mộ Thâm đang ép tôi giải thoát hôn nhân sao? Anh ấy thật sự rất vô tình, anh ấy tàn nhẫn ép tôi như thế. Anh ấy còn tìm tôi mấy lần nữa, anh ấy ép tôi ly hôn với anh ấy nhanh nhất. Tôi rất đau lòng.”

Nước mắt của cô ấy lăn dài từ khóe mắt liên tiếp chảy ra, hai bàn tay mang vết thương hơi run lên.

Tôi chớp chớp mắt, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

Lạc Mộ Thâm thật sự làm như thế sao, ép Lâm Sảnh Di giải thoát hôn nhân, tôi biết thời gian này anh ấy rất sốt ruột, nhưng tôi thật sự không ngờ anh ấy lại thật sự đi ép Lâm Sảnh Di???

Tay tôi khẽ nắm lấy mép khăn trải bàn màu trắng, quả thật không biết nói gì mới được.

Tôi biết, Lạc Mộ Thâm cũng là vì tôi, tại vì bụng tôi càng ngày càng to, anh ấy thật sự không hy vọng khi tôi sinh ra đứa trẻ thân phận lại không rõ ràng.

Cho nên, anh ấy dùng phương thức tương đối cứng rắn.

Còn phương thức này lại khiến Lâm Sảnh Di chịu không nổi.

Cho nên, cô ấy lại tự sát rồi.

Lâm sảnh Di vì giữ gìn hôn nhân của mình, thà rằng đi chết còn hơn?


Nếu như Lâm Sảnh Di chết, có phải tôi và Lạc Mộ Thâm sẽ trở thành kẻ phạm tội không?

Lạc Mộ Thâm, anh thật sự lạnh lùng vô tình mà đi ép Lâm Sảnh Di sao?

Lâm Sảnh Di lau nước mắt, mỉm cười tiếp tục nói: “ Cô Tô, anh ấy nói cô mang thai rồi, có phải không?”

Tôi cắn cắn môi, trầm lặng một lúc, mới gật đầu: “ Đúng thế, đứa bé đã được ba tháng rồi.”

Khi nói chuyện, tôi hơi xấu hổ, dù sao mang thai trước hôn nhân không phải việc huy hoàng đến thế, tôi còn không dám nói với mẹ mình, tôi nghi nếu như mẹ tôi biết, mẹ sẽ đánh cho tôi một trận tơi bời mất.

Lâm Sảnh Di gật gật đầu: “ Đúng thế, anh ấy nói cô đã mang thai, anh ấy sẽ không để mẹ con cô sống cuộc sống không có danh phận, anh ấy nhất định muốn cho cô một danh phận, hơn nữa phải tổ chức linh đình cưới cô về, anh ấy không muốn cô phải chịu một chút ấm ức nào. Anh ấy đối với cô, thật sự tình sâu nghĩa nặng, nhưng, tôi yêu anh ấy như thế, bây giờ là vợ trên danh nghĩa pháp luật của anh ấy, tại sao anh ấy lại tàn nhẫn đối xử với tôi như thế chứ? Anh ấy không thể cho tôi chút thời gian được sao? Anh ấy muốn tôi biến thành người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nhanh như thế sao? Tôi mới kết hôn chưa đến một tháng đã bị ép ly hôn rồi, tôi thật sự không chịu nổi!”

Hai hàng nước mắt lại lăn xuống trên khuôn mặt xinh đẹp đó của Lâm Sảnh Di, bộ dạng tiều tụy của cô ấy khiến người khác phải xót xa.

Tôi áy náy nhìn Lâm Sảnh Di, thật không biết nói thế nào mới được.

Người phụ nữ đáng thương này, phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ chứ?

Tôi nên làm thế nào đây?

Con người tôi, thích mềm chứ không thích rắn, nếu như Lâm Sảnh Di nhảy đến trước mặt tôi, hung hăng kênh kiệu tuyệt đối không trả lại tự do cho Lạc Mộ Thâm, thế thì tôi nhất định sẽ cứng rắn lên, tôi sẽ đập bàn mà nói cho cô ta biết, cô ta không trả cũng phải trả! Nhưng bây giờ, tôi nhìn Lâm Sảnh Di nước mắt nức nở nhìn tôi như thế, tôi không khỏi thương xót, không biết nên làm gì mới phải.

Tôi từ trong túi xách lấy ra một chiếc khăn tay, do dự đưa cho Lâm Sảnh Di, Lâm Sảnh Di nhìn tôi cảm kích.