Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 470: Cô ta chính thức đi đời rồi

Trên màn hình máy tính của các giám đốc hạng mục đều hiện ra như thế, cảnh báo, một loạt mã số ký tự hiện ra.

“ Chuyện gì đang xảy ra thế này?” mọi người lập tức nhìn nhau rồi đứng lên.

“ Không xong rồi, không xong rồi.” Giám đốc bộ phận an toàn mạng không gõ cửa mà lao vào phòng họp.

“ Không xong rồi tổng giám đốc. Máy tính của toàn công ty đột nhiên đều bị nhiễm virus độc. Bây giờ toàn bộ đã ngưng trệ mất hết tác dụng. Hơn nữa tôi không ngăn được virus nhiễm vào của đối phương, bây giờ máy chủ không sửa được, như thế cả hệ thống của chúng ta đều bị xóa sạch rồi.” giám đốc an toàn mạng lưới lớn tiếng nói, “ Còn nữa, tất cả tài liệu của công ty chúng ta, cũng bị virus độc chuyển ra ngoài rồi.”

“ Mau tắt máy.” Bách Hợp gào lên.

“ Tổng giám đốc, không tắt được! Thư ký hoảng loạn đập đập vào máy tính nói.

“ Hỏng rồi, tài liệu kỹ thuật của chúng ta bị trộm đi rồi.” một kiến trúc sư an toàn mạng lưới lao vào, lớn tiếng nói.

Trước mắt Bách Hợp tối sầm lại, dường như sắp ngất đi rồi.

Là là một ty kỹ thuật, nếu như kỹ thuật trọng tâm bị trộm đi, đó thật sự là đả kích có tính tàn phá.

“ Đó không phải chỉ cần mạng lưới của hệ thống liên kết, toàn bộ sẽ bị virus xâm nhập sao?” Một vị lãnh đạo đầu hói nói, miệng há hốc ra thốt ra câu nói.

Mọi người đều sững sờ há hốc miệng, đây là việc lớn. Xử lý không xong, cả tập đàon công ty sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.

Khi sắc mặt của mọi người khó coi, điện thoại cầm tay của tổng giám đốc các công ty con gần như cùng lúc réo chuông lên.


“ Alo, toàn bộ mạng lưới máy tính công ty ở Hàng Châu đều bị tê liệt sao???”

“ Alo, mạng lưới công ty ở Phúc Châu bị nhiễm virus.....?

“ Alo, máy tính của công ty Thẩm Dương bị nhiễm virus.......?

Cả phòng họp nhốn nháo cả lên.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này, tại sao lại xuất hiện virus được? Tại sao lại không thể tắt máy?” Bách Hợp bất lực ngồi phệt trên đấy, không ngừng hét lên.

Cấp dưới đã tìm đủ mộ cách, bọn họ liều mạng ngăn lại virus xâm nhập, nhưng vẫn không tài nào giải quyết được vấn đề.

Các cổ đông và tầng lớp lãnh đạo giám đốc từng người đều trơ như phỗng, giống như những tên ngốc vậy.

“ Tại sao lại có virus chứ?” Bọn họ đều lẩm bẩm tự nói.

Kiến trúc mạng lưới của Tập đoàn Thanh Hữu được coi là lớn mạnh, bọn họ có tường chắn lửa mạnh nhất trên thế giới. nhưng ai mà ngờ được, tường chắn lửa của bọn họ bị virus hoàn toàn nuốt gọn rồi.

Virus độc vẫn đang truyền đi. Còn Bách Hợp ra sức liều mạng gõ gõ bàn phím, muốn dừng lại, nhưng máy tính vẫn không hề phản ứng lại.

“ Tổng Giám đốc làm thế nào bây giờ? Hệ thống của các công ty con đều bị nhiễm virus hết rồi.”

“ Đúng thế, nếu tiếp tục tiếp diễn thế này, khi bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu của chúng ta sẽ không ngừng đi xuống. Mỗi một thị trường khu vực, sẽ gặp phải tổn thất rất lớn.”


“ Mỗi phút trôi qua đều là tiền.”

Vị giám đốc bên cạnh, rõ ràng đã mất bình tĩnh, rối lên đến mức đầu đầy mồ hội, đi lại liên tục.

“ Tra ra rồi, tra ra rồi, không phải virus đen xâm nhập, mà là máy tính nội bộ của công ty, phóng virus đến máy chủ.” Phó giám đốc của bộ phận an toàn mạng lưới cũng thở hổn hển mà chạy vào nói.

Đã nói mà, bọn họ đều là những anh tài trong những anh tài, có hacker xâm nhập, bọn họ sao mà không nhận ra chứ.

“ là người nội bộ làm sao?” giám đốc của công ty con vốn dĩ cuống đến nóng mắt hỏi. từng người nghiến răng nghiến lợi.

“ là ai làm?” các cổ đông bực tức gào lên hỏi.

“ Điều tra ra là máy tính của Tổng Giám đốc Bách Hợp.” Phó giám đốc mạng lưới do dự một chút rồi nhìn Bách Hợp nói.

A?

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Còn Bách Hợp thì mồ hôi đã chảy đầy mặt từ lâu. Dù cho cô ta làm cách nào để tắt máy, thậm chí là ấn lì để tắt đi khởi động lại. máy tính cũng không chút phản ứng gì, cô ta tức giận ném chiếc máy tính đó xuống đất.

Có điều máy tính của cô ta ngừng trệ cũng không thể thay đổi được điều gì.


“ tổng giám đốc Bách Hợp, chuyện gì đang xảy ra vậy?” các cổ động cực kỳ lo lắng, đột nhiên nhìn cô ta gầm lên giận dữ hỏi một câu.

“ Cái này…không biết đang xảy ra chuyện gì, trong máy tính của tôi……” Bách Hợp xua tay lắc đầu không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“ Không xong rồi, toàn bộ tài liệu kỹ thuật của chúng ta đều bị tổn hại rồi.” mấy kiến trúc sư mạng lưới lao vào phòng họp gào lên hoảng hốt.

A?

“ tổng giám đốc Bách Hợp, rốt cuộc cô đang làm cái gì thế, cô là muốn phá hoại Thanh Hữu sao? Cô biết lần tổn thất này Thanh Hữu chúng ta mất bao nhiêu tiền không?” Mấy vị phó tổng dường như đã mất bình tĩnh lớn tiếng nói.

“ cô có biết mấy phút này, Thanh Hữu chúng ta mất đi bao nhiêu tiền không?” Có người tức giận lớn tiếng hét lên với Bách Hợp.

“ Tôi muốn cô phải chịu trách nhiệm với pháp luật, chúng tôi sẽ đi tố cáo cô.”

Lập tức một tiếng cảnh cáo, một tiếng dọa nạt đều hướng vào Bách Hợp.

Bách Hợp cảm thấy mình như sắp ngất đi rồi.

“ Thật sự không phải tôi. Thứ tôi lấy được rõ ràng là tài liệu kỹ thuật trọng tâm của Lạc Thị.” Bách Hợp bây giờ có mồm cũng không nói được rõ nữa. tại vì thứ virus đó, từ trong máy tính của cô ta chuyển đến, còn cô ta cũng tự mình nhìn thấy rồi.

“ Chúng tôi phải tố cáo cô với quốc gia, cô Bách Hợp, cô cứ chờ xem.” Mấy vị phó tổng tức mình rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp liên tiếp vang lên những âm thanh chát chúa.

Bách Hợp sững sờ ở đỏ, dường như cảm giác máu toàn thân mình đang đóng băng lại.

Lúc đó ở Lạc Thị.

Lạc Mộ Thâm ngồi trước máy tính cười ngật ngưỡng.


Thì ra, đó là kế hoạch của anh ấy.

Bách Hợp vốn dĩ cho rằng kế hoạch của mình hết sức tỉ mỉ chặt chẽ, nhưng vẫn không qua mặt được Lạc Mộ Thâm.

Từ lúc cô ta bước chân đến Trung Quốc, Lạc Mộ Thâm đã chú ý đến cô ta rồi.

Nhất cử nhất động của cô ta đều trong tầm mắt của Lạc Mộ Thâm.

Khi Lạc Mộ Thâm tra ra Bách Hợp là kẻ đứng đằng sau sai khiến và hãm hại Nhụy Tử, anh ấy đã tương kế tựu kế, giả bộ bị Bách Hợp và Lạc Kiến Ba khống chế.

Bách Hợp quá chủ quan, cô ta dùng mỹ nhân kế để mua chuộc tổng giám sát kỹ thuật của Lạc thị, nhưng vị tổng giám sát kỹ thuật này lại là người mà Lạc Mộ Thâm tin tưởng nhất.

Cho nên nói Bách Hợp thiệt đủ đường, vừa bị thiệt thân thể, còn khiến cho Thanh Hữu thiệt hại nặng nề.

“ Tôi hiểu rồi, tôi trúng kế rồi, chiếc usb đó, virus trong usb đó.” Bách Hợp cảm thấy trời đất tối sầm, dần như sắp ngã lăn ra đất rồi.

Vải thưa không che được mắt thánh mà.

Bách Hợp đã từng dùng mọi cách để mua chuộc rất nhiều doanh nghiệp thiết bị khoa học Trung Quốc, trong đó dùng các loại thủ đoạn bỉ ổi, nhưng cô ta không ngờ lại có ngày mình phải thua một cách thảm hại thế này.

“ Tổng giám đốc Bách Hợp, cô thân là tổng giám đốc của Thanh Hữu, lại sơ suất như thế, cô hại tập đoàn công ty tổn thất như thế này, cô……đợi bị tố cáo đi.” Một vị lãnh đạo tức giận nói, “ chúng tôi sẽ báo lên trên. Tổng Giám đốc Bách Hợp, cô chờ đón nhận trừng phạt đi!”

Bách Hợp đờ đẫn ngồi ở đó, không biết mình nên nói gì, nên làm gì.

Bây giờ đầu cô ta chỉ là một mớ trống rỗng.

Cô ta ngơ ngẩn ngồi ở đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói thấp trầm dễ nghe vang lên trong phòng họp. Cô ta tìm nơi phát ra tiếng nói đó. Phát hiện trên tường màn hình máy chiếu, xuất hiện ảnh chân dung của Lạc Mộ Thâm.