Tôi tự khẽ vả vào mồm mình một cái, cười nói: “ Anh Đại vũ, em không phải là sợ làm mất thời gian trong kỳ nghỉ của bọn anh sao, bây giờ Nhụy tử đầu lợn chúc mừng anh già thêm một tuổi.”
“ Này này này, em mới già ấy, Đại Vũ anh là hào hoa phong nhã, thanh niên dẻo dai, đột nhiên bị em cho thành già rồi.” Phương Trạch Vũ cố ý trầm giọng nói.
“ Ai ya ya, anh Đại Vũ, em thật đáng chết, tha thứ cho lời nói không suy nghĩ của em, anh Đại Vũ trẻ trung đẹp trai như thế, sao em có thể chúc anh già thêm một tuổi chứ, đáng chết, anh xem em đang tự vả vào mặt mình đây.” Tôi vừa bụm miệng cười, vừa dùng tay vỗ vào đùi mình mấy cái.
“ Ha ha, coi như em biết nghe lời, nếu không, sau này không chơi với em nữa.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Anh Đại Vũ, em muốn hỏi anh một chút, gần đây anh có gặp anh Lạc Mộ Thâm không? Điện thoại anh ấy sao lại tắt máy, từ hôm qua anh ấy không hề gọi điện cho em.” Tôi không còn tinh thần mà nói chuyện phiếm với Phương Trạch Vũ nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.
“......” Phương Trạch Vũ hơi ngớ người, “ Điện thoại cậu ấy tắt máy sao? Anh thật sự không biết gì? Mấy hôm trước cậu ấy từ chỗ em về, bọn anh còn cùng nhau uống rượu, mấy hôm nay vì bận quá, nên không gặp, anh thật không biết cậu ấy tắt máy từ lúc nào. Có lẽ công ty có việc, phải đi công tác gấp chăng?”
Tôi chớp chớp mắt: “ ồ, thì ra là như thế.” Tôi khẽ cắn nhẹ môi,
“ Woa, Nhụy Tử đầu lợn, không phải em đấy chứ? Mới xa nhau có mấy ngày mà đã nhớ như thế rồi? nhìn hai người tình cảm như thế, thật khiến kẻ độc thân như anh phải chua xót.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ mới một ngày không gặp mà đã nhớ không chịu được rồi sao?”
Tôi bị Phương Trạch Vũ trêu cho như thế, lập tức cảm thấy mặt mình giống như đang phát sốt vậy.
“ Anh Đại Vũ, em không phải.....chỉ là em nhân tiện hỏi anh mà thôi. Ha ha.” Tôi cười nói, trong lòng tự chửi thầm mình, Tô Tư Nhụy, xem bộ dạng không tiến bộ được của mày, chỉ là một ngày không nói chuyện điện thoại, mày đã cuống lên thành như thế, mày sống không thể thiếu đàn ông thế sao?
“ yên tâm đi, Lạc Mộ Thâm ấy à, yêu em giống như yêu con ngươi của mình vậy, chắc chắn là có việc gấp mới không liên hệ với em.” Phương Trạch Vũ cười nói.
Mặt tôi đỏ bừng lên, dường như Phương Trạch Vũ ở đầu dây bên kia cũng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột này của tôi vậy.
“ Anh Đại Vũ, em chỉ hỏi thế thôi, xem anh nói kìa, em còn lâu mới lo lắng, em chỉ là nhân tiện hỏi thôi, ha ha, không quấy rầy anh ngủ nữa, em tắt máy đây.” Tôi cười nói,
“ Hứ, em học những tính xấu của Lạc Mộ Thâm càng khiến người khác ghét rồi, phá rối giấc ngủ của anh còn nói xin lỗi, anh nói cho em biết nhé, đầu lợn, sau khi em quay lại nhất định phải mời anh ăn cơm, anh mới tha thứ cho em. Nếu không, sự đau thương trong tâm hồn nhỏ bé của anh rất khó hồi phục.” Phương Trạch Vũ cố tình nói.
“ vâng, anh Đại Vũ, đợi em quay về, nhất định sẽ mời f4 bọn anh ăn cơm.” Tôi cười nói, lúc này mới tắt điện thoại.
Nói chuyện điện thoại với Phương Trạch Vũ một lúc, tôi mới yên tâm một chút, tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm nhất định là vì có việc đột xuất, cho nên mới không gọi điện cho tôi.
Cho nên, tôi càng yên tâm hơn.
Nhưng tôi vẫn gọi điện cho Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn, hai người này cũng giống như Phương Trạch Vũ, họ cũng không biết tin tức gì của Lạc Mộ Thâm, Lương Cẩn Hàn an ủi tôi qua điện thoại nói: “ Nhụy Tử, em yên tâm, anh Đại Thâm của em chắc chắn có việc gì gấp rồi, cho nên gần đây mới không liên lạc với em, cậu ấy là như thế, đợi cậu ấy xong việc nhất định sẽ liên lạc với em. Đúng rồi, hôm đó bọn anh gặp nhau, hình như cậu ấy nói phải điều tra cái gì đó, tại vì lúc đó bọn anh đều uống say rồi, anh cũng không hỏi kỹ, cậu ấy nói điều tra xong sẽ đón em quay về, cho nên, em yên tâm đi?”
“ Điều tra gì thế ạ?” Tôi khẽ cau mày nói.
“ Anh không hỏi kỹ, không có chuyện gì, cậu ấy cũng không nói rõ.” Lương Cẩn Hàn khẽ nói, “ Nhụy Tử, đừng lo lắng, có lẽ tối ngày mai cậu ấy sẽ liên lạc với em thôi.”
Tôi thích nhất là nghe Lương Cẩn Hàn nói chuyện, anh ấy bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng vừa nói ra, từng lời từng chữ như vàng ngọc vậy, anh ấy nói xong, tôi lập tức vui trở lại.
“ Cảm ơn anh, Anh Cẩn Hàn. Nói chuyện với anh, em cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều.”
Lương Cẩn Hàn có vẻ hài hước nói: “ Em đừng có nói như thế trước mặt Đại Thâm đấy, nếu như cậu ấy biết, có lẽ có thể đâm chết anh đấy, con người đó tư bản bá quyền lắm.”
“ Hì hì, vâng ạ.” Tôi cười nói.
Sau khi gọi điện cho f3 xong, tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó tôi vui vẻ ở bên gia đình, đi tham gia những buổi tụ tập bạn bè, tôi không nhớ đến việc của Lạc Mộ Thâm, nhưng buổi tối lúc về nhà, Lạc Mộ Thâm vẫn không gọi điện cho tôi.
Còn tôi gọi điện cho anh ấy, cũng vẫn tắt máy.
Không biết tại sao, có dự cảm chẳng lành xuất hiện trong tôi, Lạc Mộ Thâm trước nay chưa bao giờ có lúc nào tắt máy lâu như vậy, dù cho là có việc gấp, cũng không bận đến cả 24 tiếng mà không có thời gian gọi cho tôi chứ?
Tôi bây giờ cuống thành thế này, sao anh ấy lại không hiểu tôi chứ, để tim tôi bất ổn không yên?
Lẽ nào không thể dành ra một phút mà nói với tôi được sao?
Hình như giấu diếm với tôi gì đó, giống như tôi đang nằm mơ vậy.
Tôi lấy điện thoại ra, lại nhắn tin cho anh ấy, nhưng ba ngày trôi qua, tôi không hề nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lạc Mộ Thâm. Sang đến ngày thứ tư, cả ngày dài tôi đờ đẫn nhìn điện thoại chờ đợi.
Theo như anh ấy nói, có lẽ ngày kia anh ấy sẽ quay về đây để đón tôi về thành phố a rồi, nhưng…..anh ấy dường như biến mất vậy, không một dấu vết.
Đến ông bà tôi nói chuyện với tôi, tôi dường như không nghe thấy vậy, tôi chằm chằm nhìn vào điện thoại, dù cho có chuông điện thoại, kể cả tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh cũng chẳng ngại mà cởi chuồng chạy ra, nhưng đáng tiếc, anh ấy vẫn không gọi cho tôi.
Bố mẹ tôi nhìn thấy tôi như thế, mẹ tôi hơi tức giận, bà vừa lau bàn vừa nói: “ Gì mà như mà quỷ vậy? Con không phải nói Lạc Mộ Thâm thích con thế này, thích con thế kia sao? Xem coi như châu báu vậy, tại sao bây giờ lại không gọi điện cho con? Có phải con không quay về, bệnh phong lưu của cậu ta lại tái phát rồi? bây giờ khéo đang nồng nhiệt bên bạn gái mới quen cũng không biết chừng? Còn còn muốn làm Bảo Ngọc Xuyến đợi Tiết Bình Quý sao?”
Mẹ tôi nói như thế nhưng bà không biết, lời bà nói giống như dùng búa gõ đinh vào trong tim tôi vậy, tim tôi lập tức co thắt đau nhói.
Tôi thừa nhận tôi bây giờ rất yếu ớt, tôi sợ những chuyện đó xảy ra.
“ Ai ya, bà nói gì thế. Tiểu Lạc đó không phải người bình thường, ông chủ của một tập đoàn lớn như thế, có thể giống bà và tôi sao, cả ngày không có việc gì? Bà xem bà dọa Nhụy nhụy nhà chúng ta rồi, bà nói chuyện lúc nào cũng thế, thật là.” Bố tôi đặt kính lão xuống, “ Nhụy Nhụy, con đừng để trong lòng, mẹ con nói như thế, con cũng không cần cả ngày nhìn chăm chăm vào điện thoại như thế đâu.”