Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 424: Không nhận được điện thoại, trong lòng trống rỗng

Tôi gần như sắp phì cười rồi, chỉ là cố hết sức nhịn cho mình không cười phá lên, hoặc là để Lạc Mộ Thâm nghe thấy tiếng cắn hướng dương của mình.

Nói chuyện với Lạc Mộ Thâm hồi lâu, cuộc nấu cháo điện thoại này khiến tôi gần như sắp ngủ rồi, Lạc Mộ Thâm mới mãn nguyện.

“ Em yêu, thoải mái không?” Anh ấy khẽ hỏi.

“ Thoải mái.” Tôi là thoải mái vì ngồi cắn hướng dương, “ Anh thoải mái không?”

“ Thoải mái, có điều nếu như có thể chạm được vào người thật sẽ càng thoải mái hơn.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ Đầu lợn yêu quý, đi ngủ đi nhé!”

“ Vâng, chúc anh ngủ ngon.” Tôi hơi lưu luyến không nỡ, “ Ngủ mơ thấy em đấy!”

“ Ưh, chắc chắn sẽ mơ thấy em.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Mơ thấy em làm gì đấy?” Tôi cười hỏi.

“ Mơ làm chuyện đó với em.” Lạc Mộ Thâm bụm miệng cười phá lên một tiếng.

Tôi nghe xong ngán ngẩm, ôi, đàn ông ấy là, giống như một loài động vật, hơn nữa động vật nửa thân biết suy nghĩ như Lạc Mộ Thâm này, khác gì cái máy đẻ đâu chứ?

“ Bao giờ gặp nhau sẽ được làm thật.” Tôi đành phải nói như thế.

“ uh, bao giờ về sẽ cho em không ngủ được, mỗi tối đều ‘đâm’ em.” Lạc Mộ Thâm cười nói.


“ thế thì em không quay về nữa.” Tôi cười nói, “ Em sợ anh đâm chết em.”

“ Sao có thể thế được chứ? Anh đâu nỡ làm thế?” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Nếu như em chết thật, anh cũng tiếp tục đâm em, biến thành xác chết cũng tiếp tục đâm.”

“ Được rồi, cả đời này em rơi vào tay anh rồi có phải không? đi ngủ thôi. Em buồn ngủ rồi.” Tôi cười nói.

“ Uh, ngủ ngon nhé, chúc em ngủ ngon, tình yêu đầu lợn của anh.” Lạc Mộ Thâm khẽ hôn tôi qua điện thoại, “ Em tắt máy trước đi, anh không nỡ nên không thể tắt trước.”

Tôi đành phải hôn lại anh ấy một cái qua điện thoại, mới tắt máy đi.

Đặt điện thoại xuống, trong lòng tôi vẫn còn lưu luyến không muốn rời. aiya, tôi thật sự rất nhớ anh ấy.

Mười ngày, mau trôi qua đi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có lúc lại nhớ anh ấy như thế.

Cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.

Cứ như thế, mấy ngày này, tôi luôn ở bên cạnh ông bà bố mẹ tôi, ban ngày, có lúc đi cùng cả nhà tôi đến thăm họ hàng thân thích, những người họ hàng của nhà tôi vừa nghe thấy tôi yêu Lạc Mộ Thâm, trong vẻ ngưỡng mộ cũng biểu thị lo lắng cho tương lai của tôi, tôi biết họ đều sẽ nghĩ như thế, tại vì Lạc Mộ Thâm có quá nhiều tiền, hơn nữa danh tiếng trước đây của công tử nhà giàu này cũng quá phong lưu, cho nên, họ đương nhiên vì tương lai của tôi mà lo lắng.

“ Ai mà không phạm phải sai lầm chứ, quan trọng là cậu ta có thể thay đổi, cậu thanh niên đó tôi thấy rất ngoan, bây giờ rất chân thành với Nhụy Nhụy nhà tôi. Con người cũng có lòng hiếu thảo, rất có lễ phép, tóm lại, người thật tốt hơn nhiều những gì báo chí tivi nói.” Bố và mẹ tôi đều nói với mỗi người như thế.

Nhưng tôi biết mặc dù trên miệng họ nói như thế, thực ra trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.


“ Bây giờ là bây giờ, đời người còn dài, ai biết cậu ta sau này sẽ thế nào?” Có người họ hàng nói như thế.

“ Ha ha, ai quan tâm cậu ta sau này chứ, việc của sau này ai cũng không nói trước được, thím không phải nói rồi sao? Người ta còn tặng cho Nhụy Tử nhà chúng ta mấy căn biệt thự, dù cho Nhụy tử của chúng tôi thật sự bị cậu ta bỏ rơi, đó cũng là một nhà giàu rồi. bán một căn nhà đi được biết bao nhiêu tiền, Nhụy tử nuôi mấy người cũng vẫn còn thừa.”

Tôi nhìn thấy sắc mặt bố mẹ tôi biến sắc như rồng đổi màu vậy, lúc xanh lúc đỏ.

Tôi biết họ lo lắng nhất là tôi, tại vì thân phận của bạn trai mà tôi chọn, tại vì quá khứ của anh ấy, khiến ông bà bố mẹ tôi chết cũng không nhắm mắt được.

“ Sẽ không có ngày đó đâu ạ, cháu tin vào sự lựa chọn của mắt mình.” Tôi cười nói, tôi nói như thế, thực ra cũng muốn làm an lòng bố mẹ tôi, cũng là để mình thêm yên tâm.

Lạc Mộ Thâm chỉ cần có thời gian là gọi điện cho tôi, thậm chí có lúc anh ấy đang đi vệ sinh, anh ấy cũng gọi điện cho tôi, hai đứa chúng tôi nói chuyện triền miên, tình cảm dạt dào, càng không phải nói mỗi tối đều nấu cháo điện thoại đến khuya.

Tôi thật sự hận không thể bay về ngay bên cạnh anh ấy.

Người ta nói con gái đi lấy chồng như chậu nước hắt đi, tôi còn chưa đi lấy chồng, nhưng chậu nước như tôi đây quả thật đã hắt lên người Lạc Mộ Thâm không thừa một giọt nào rồi, tôi yêu anh ấy, thật sự rất yêu rất yêu.

Tôi cũng tin anh ấy yêu tôi, nếu như anh ấy không yêu tôi, tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao nữa.

Thực ra, phụ nữ bình thường đều như thế, khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ấy sẽ đem tất cả tình cảm của mình mà trao chọn cho người mà cô yêu.

Tôi cũng thành người phụ nữ ngốc nghếch đó rồi.


Có điều, kỳ lạ đó là, từ ngày thứ năm trở đi là lần đầu tiên tôi không nhận được điện thoại của Lạc Mộ Thâm.

Lạ quá, đây là việc chưa từng có từ khi chúng tôi yêu nhau.

Trong bốn ngày trước, mỗi ngày Lạc Mộ Thâm phải gọi cho tôi trên dưới mười cuộc điện thoại, hôm nay tại vì tôi đi cùng mẹ đến thăm dì, cả nhà dì nhiệt tình mời chúng tôi ăn cơm, chơi cả một ngày nên tôi không nhớ ra, nhưng đến tôi, tôi mới phát hiện, hôm nay, Lạc Mộ Thâm chưa gọi cho tôi một lần nào.

Tôi nhìn điện thoại của mình, trong đầu rất khó hiểu. điện thoại của tôi hỏng rồi sao?

Tôi lại tắt máy rồi bật lại, gọi thử đi máy cuộc mới biết điện thoại tôi không hỏng.

Lạ quá, Lạc Mộ Thâm đang bận gì thế? Công ty có việc gì sao? Kỳ nghỉ mới kết thúc mấy ngày mà đã bận như thế sao?

Lẽ nào bây giờ còn đang tiếp khách?

Chẳng dễ gì đợi được đến mười giờ tối, tôi nghĩ nếu như Lạc Mộ Thâm đi tiếp khách, có lẽ cũng xong rồi chứ?

Thế thì tôi gọi cho anh ấy thử xem, cũng không thể lúc nào cũng đợi người ta chủ động. nếu như tôi chủ động chút, anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi nhớ anh ấy, anh ấy sẽ rất vui chăng?

Thế là, tôi chủ động gọi là điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng, điện thoại của anh ấy cũng tắt máy rồi.

Tôi sững sờ người, chuyện gì thế này? Điện thoại của Lạc Mộ Thâm mất rồi sao?

Hay là…..anh ấy ngồi máy bay đi công tác? Cho nên mới tắt máy?

Tôi tự nghĩ tự đoán, rồi mới đặt điện thoại xuống.


Cả ngày không nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm, trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, bứt rứt.

Ôi, anh ấy chắc chắn là có việc gấp, cho nên mới tắt máy.

Tôi tự an ủi động viên mình như thế.

Lần đầu tiên không nghe thấy giọng nói của anh ấy, trong lòng tôi thật sự rất nhớ mong.

Mặc dù anh ấy không mở máy, nhưng tôi vẫn gửi cho anh ấy tin nhắn: Anh Đại Thâm, anh đang làm gì thế? Sao không gọi điện cho em? Em rất nhớ anh!

Gửi xong tin nhắn, tôi mới nằm xuống giường, rất lâu mới có thể chìm được vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm, anh ấy cười nói với tôi: “ Đầu lợn, anh rất nhớ em!”

…..

Ngày hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên đó là tôi gọi vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại anh ấy vẫn tắt máy.

Tôi khẽ cau mày lại. Lạ quá, Lạc Mộ Thâm này, rốt cuộc đang làm gì thế?

Có phải điện thoại mất rồi không?

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ rõ ràng vừa ngủ dậy, giọng nói vẫn còn uể oải và mệt mỏi.

“ Ồ, thì ra là Nhụy Tử đầu lợn à? Muộn như thế mới gọi điện chúc mừng năm mới anh Đại Vũ của em à!” trong giọng nói của Phương Trạch Vũ mang theo sự hài hước dí dỏm.

Tôi hơi ngại, đúng thế, f3 đối tốt với tôi như thế, tôi lại không nhớ đến, tôi quả thật giống như kẻ vong ân bội nghĩa trong truyền thuyết vậy.