Rất nhanh, buổi tiệc cảm ơn đã kết thúc, tôi bắt xe quay về nơi ở của mình, tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại của tôi có hiện rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, vừa nhìn trên màn hình đã hiện đó là điện thoại của Lạc Mộ Thâm. Chắc là do tôi chỉ mải nói chuyện với các bạn, nên không để ý đến chuông điện thoại gọi đến.
Tôi mỉm cười, anh ấy đang rất quan tâm đến tôi, ít nhất chính là lúc này.
Tôi liền vội gọi điện lại cho anh ấy, giọng nói trong điện thoại của Lạc Mộ Thâm vang lên: " Này, đầu lợn, em về nhà chưa thế?"
" Em về nhà rồi. Anh Đại Thâm." Tôi cười nói, cố gắng lấy lại thoải mái cho mình một chút, tuy rằng, tôi đã bị chuyện xảy ra tối nay cùng Trần An An cứ vướng vào suy nghĩ của tôi, trong lòng cảm thấy rất không vui.
" Thế thì tốt, anh vẫn cứ lo cho em mãi, em không uống nhiều đấy chứ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hỏi.
" Không uống ạ, cô dâu hôm nay nhìn xinh lắm, bọn em đã dành cho cô dâu và chú rể rất nhiều những câu hỏi khó, vui lắm. Về nhà em sẽ kể cho, thực sự là rất vui." Tôi vui vẻ nói.
" Vậy thì tốt, giờ anh vẫn đang phải tiếp khách, chắc phải muộn chút nữa mới về được, anh rất nhớ em, đầu lợn này, em không hẹn anh tới nhà em tìm em à?" giọng nói của Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ trách móc.
" Em muốn lắm chứ, không phải muộn như thế này anh vẫn tới đấy chứ? sao em có thể nhẫn tâm để anh đêm muộn như thế này chạy tới đây tìm em được?" Tôi cười nói.
" Nếu em muốn anh về sớm một chút, thì em cứ nói chứ, có kề dao vào cổ anh cũng phải đến với em." Lạc Mộ Thâm cười nói.
Tôi cười lên: " Được rồi, thế anh mau qua đây đi, nếu anh không tới, là em đi ngủ bây giờ đây."
" Đúng là một đầu lợn thối." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " đầu lợn, có một thời gian ngắn không gặp, mà sao anh đã nhớ em như thế này chứ? em có nhớ anh không?"
" Em cũng rất nhớ anh, anh Đại Thâm." Tôi khẽ giọng nói, " anh cũng uống ít thôi nhé, không được vì làm việc tiếp khách mà quên đi sức khỏe của mình đấy, sức khỏe mới là quan trọng nhất, anh biết chưa?"
" Biết rồi, quản gia của anh." Lạc Mộ Thâm khẽ hôn tôi trong điện thoại, " không được rồi, anh nhất định phải tới gặp em, em đợi anh đấy, anh sẽ tới ngay, anh không cần tiếp mấy thằng cha này làm gì cả, toàn là nhưng con ma khó đối phó."
Anh ấy không nói thêm lời nào liền cúp máy rồi.
Tôi nhìn điện thoại trong tay của mình, không nhịn được nở nụ cười vui mừng, đúng là nói đàn ông có một nửa tâm hồn của trẻ con, thực sự rất đúng, đặc biệt là kiểu người như Lạc Mộ Thâm, ở bên ngoài quyền cao chức trọng, lạnh lùng, bá đạo, nhưng thực ra, khi tính khí của trẻ con nổi lên, cũng đáng yêu lắm đấy.
Anh ấy là như thế, Dạ Thiên Kỳ cũng là như thế.
Vừa nghĩ tới Dạ Thiên Kỳ, trái tim tôi liền lay động một lúc, tôi bước tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, trong lòng nghĩ, Dạ Thiên Kỳ, giờ anh đang làm gì, ông trời chắc chắn sẽ ban phúc cho anh, tìm được một cô gái đáng yêu xinh đẹp cho mình.
Con người như anh, rất cần một cô gái tốt đến bên anh.
Sau đấy, tôi khẽ thở dài, đi vào nhà tắm, tắm giặt xong, sau đó, tôi quấn lấy chiếc khăn tắm màu trắng lên người, ngồi lên giường cầm lấy một cuốn tạp chí lật từng trang xem.
Tôi ngẫm nghĩ xem một lát liền ngủ mất, đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa.
" Ai thế?" Tôi có chút hồi hộp hỏi.
" Anh." Giọng nói trầm ấm từ ngoài cửa truyền vào, tim tôi liền đập nhanh hơn, anh ấy quả nhiên đã tới rồi.
Ban nãy cứ nghĩ rằng anh ấy chỉ nói đùa, nhưng đúng là anh ấy đã bỏ lại khách hàng để đến với tôi rồi.
Tôi nhảy xuống giường, vội vàng mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang đứng ngoài cửa.
Anh ấy vừa nhìn thấy tôi, liền mở rộng hai cánh tay ôm chặt lấy tôi.
Giống như chúng tôi đã rất lâu rồi chưa được gặp nhau vậy.
Thực ra tôi cũng không phải là không như thế, tuy hồi chiều, vẫn còn ở bên nhau, nhưng bây giờ đã cảm thấy rất nhớ rồi.
Đối với tình yêu còn đang nóng hổi của chúng tôi mà nói, xa nhau một giây cũng không thể nào mà chịu được.
Anh ấy nhớ tôi, tôi cũng nhớ anh ấy.
Tôi cũng nhảy lên cao hơn, đưa tấm thân bé bỏng của mình vào trong vòng tay ấm áp của anh ấy, dang rộng đôi tay trắng trẻo mịn màng của mình vòng qua cổ anh ấy.
Lạc Mộ Thâm cũng ôm chặt tôi đưa tôi vào trong phòng, rồi đóng cửa lại.
" Anh đến thật à?" Tôi khẽ nói, áp mặt vào cổ anh ấy, hít hà mùi thơm nước hoa quen thuộc ấy, trong lòng tràn đầy niềm vui, cho dù tối nay Trần An An đã khiến tôi vô cùng khó chịu, bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, những muộn phiền của tôi dường như đã tan biến hết.
Tôi có thể không cất tất cả mọi thứ, chỉ cần có ba mẹ tôi, chỉ cần có anh ấy.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hôn lên tai tôi: " Anh nhớ em, sao có thể không tới chứ? Anh không muốn mất đi một chút cơ hội được ở cùng em, đầu lợn này! có phải em cho anh ăn sâu độc rồi phải không, Lạc Mộ Thâm anh đây vậy mà đã bị em làm cho mê muội hết rồi."
Anh ấy âu yếm véo nhẹ lên chiếc mũi bé nhỏ của tôi, tôi cảm giác như nước mũi của mình sắp bị tuôn ra rồi.
" Anh làm gì thế? đường đường là tổng giám đốc Lạc, sao giờ lại biến thành kẻ si tình như thế ạ?" Tôi cười đùa cợt nói.
" Sao nào, làm tổng giám đốc chẳng nhẽ không được thích không được yêu thương một cô gái sao? thế có phải nói chỉ có thái giám mới có thể làm tổng giám đốc à?" Lạc Mộ Thâm vẫn véo lên mũi tôi nói.
Khi anh ấy đang nói những lời nói này, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời đó hiện lên một nét gì đó có chút ngại ngùng.
Hình ảnh đó của anh ấy, dường như đã thổi bay đi tất cả cái hình ảnh lạnh lùng, tàn khốc trước kia của anh ấy. Giống như đã thay đổi hoàn toàn bằng một con người khác vậy.
Thực ra, yêu, là có thể khiến cho một người đàn ông trở thành một con người nhẹ nhàng, ấm áp có phải không?
Yêu có thể biến một con sói hung ác trở thành một chú cừu non hiền lành thuần phục.
Hơn nữa, nếu nói Lạc Mộ Thâm là một con sói, thì cũng là một con sói mang trái tim của cừu.
Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, dường như quên đi mình muốn nói gì.
Thấy bộ dạng bất ngờ đó của tôi, Lạc Mộ Thâm liền cảm thấy ngại ngùng.
" Đầu lợn này, lại đang nghĩ gì thế hả? ây, biết anh tới, nên trang điểm gợi cảm thế, lại còn chuàng khăn tắm, em nói đi, em muốn làm gì thế?" Lạc Mộ Thâm cười bế tôi đặt lên giường.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi, như muốn nuốt chửng tôi vậy.
Tôi cúi đầu nhìn bộ dạng của tôi lúc này, mặt liền đỏ bừng lên rồi.
Trời ơi, không phải tôi cố ý dụ dỗ anh ấy mà.
Giọng của Lạc Mộ Thâm liền biến thành giọng đen tối: " Đầu lợn, em dám nói em không muốn dụ dỗ anh?"
" Em đâu có, chỉ là em vừa tắm xong, em cũng không biết anh chắc chắn sẽ đến mà. Em cứ tưởng anh đùa." Mặt tôi dường như đã đỏ như tôm luộc rồi.
" Thế à? sao anh lại cảm thấy có gì đó sai sai ý?" Lạc Mộ Thâm nguy hiểm nháy nháy đôi mắt.
Mẹ ơi, tôi lại nhìn thấy trong mắt của vị tổng giám đốc thú tính này một tia sáng của đôi mắt sói lang rồi.
Tôi mở tròn mắt, dường như không biết mình phải làm gì nữa.
Tôi vội đổi sang chủ đề khác: " À, Lạc Mộ Thâm, anh đói không?"
Thực sự tôi đã đổi sang một chủ đề không hay chút nào, vừa từ buổi tiệc tới, liệu có đói được không chứ?
Nhưng tôi cũng chẳng còn có chủ đề nào khác rồi!
Vừa nghe tôi hỏi như thế, Lạc Mộ Thâm liền cười lớn nói: " Đói chứ!"
Anh ấy đặt hai tay lên vai tôi.
" Cả tối chỉ có nhớ tới em, chẳng ăn uống được gì cả đâu!" Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Bộ dạng đùa giỡn của anh ấy, khiến tôi không nhịn được phải cười lên.
" Đói quá à!" Lạc Mộ Thâm cúi thấp đầu xuống, khẽ cọ cọ khuôn mặt đẹp trai lên má tôi.
Tôi quay mặt lại, hỏi: " Nếu anh đói, em sẽ đi làm gì đó cho anh ăn?"
Lạc Mộ Thâm cười đen tối, nói: " Đúng đấy, anh đói lắm. Nhưng anh muốn ăn là......là em."