Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 340: Có tôi ở đây cậu đừng mơ vào nhà họ Lạc

“ Kích tôi sao?” Trần An An cười khẩy một tiếng: “ Tô Tư Nhụy, gan cậu cũng to gớm, cậu biết tôi bây giờ là thân phận gì không? Chỉ cần tôi hễ mở miệng, cậu đừng có mơ được gả vào nhà họ Lạc?”

Tôi lạnh lùng nói: “ Trần An An, đừng cho rằng bản thân mình quan trọng như thế, cậu bây giờ xem bản thân là phu nhân thứ nhất của nhà họ Lạc rồi sao? Sao cậu không tự soi lại mình, cậu cho rằng Chủ tịch Lạc sẽ lấy cậu sao? Cậu bây giờ giỏi rồi, thì khinh thường tất cả bạn học có phải không? Nếu như khinh thường, vậy thì cậu mau bước ra khỏi vòng tròn này cho tôi, cửa ở đằng kia, cậu cút đi cho tôi!”

Tôi nói cũng không nể nang chút nào.

Trước đây tôi luôn nể tình Trần An An nên không đáp lại, bây giờ, tôi cứ nhìn thấy cậu ta là bực mình, tại vì con người này, bây giờ vì muốn thăng quan tiến chức, đã hoàn toàn không có ranh giới cho mình, cậu ta bây giờ, chính là loại người phụ nữ khiến người khác ghét nhất.

“ Tô Tư Nhụy, đây là lễ cảm ơn tiệc kết hôn của cậu sao? Cậu có tư cách gì mà bảo tôi đi? Tôi nói cho cậu biết, Tô Tư Nhụy, tôi bây giờ chính thức nói cho cậu biết, có tôi ở đây, cậu đừng hòng gả vào nhà họ Lạc.” Trần An An lạnh lùng nói.

Hừ, con người này bây giờ rõ ràng quá hống hách rồi.

Tôi quả thật tức điên lên, con người này tại sao bây giờ lại tự tin thế chứ? Tôi có thể gả cho Lạc Mộ Thâm hay không, cậu có thể quyết định sao?

Cậu cho rằng cậu chắc chắn gả cho Lạc Kiến Ba sao? Cậu cho rằng cậu chắc chắn trở thành mẹ kế của tôi và Lạc Mộ Thâm sao?

Tôi tức mình đập bàn đứng phắt dậy nói với Trần An An: “ Trần An An, tôi bảo cậu phải xin lỗi tôi và Châu Đình.”


Trần An An lạnh lùng liếc tôi một cái, cậu ta khiêu khích nhìn tôi: “ Xin lỗi sao? Tại sao phải xin lỗi cậu? Cậu muốn động tay chân sao? Tôi nói cho cậu biết Tô Tư Nhụy, cậu dám động tôi một cái, tôi sẽ cho cậu khóc phải bò ra khỏi Lạc Thị.”

Tôi quả thực tức sắp ngất rồi, lúc này, khuôn mặt của Trần An An thật trùng hợp với khuôn mặt của Lý Mộng Dao khi cướp Đường Nhiên đi, tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi tức giận, người đã từng là bạn của tôi, Trần An An tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng độc ác nham hiểm như thế chứ

Tại vì tôi quá kích động, tôi không nhìn thấy thủ đoạn của Trần An An lướt rất nhanh xuống chiếc đồng hồ trên tay của mình.

Trong cơn thịnh nộ của mình, tôi hoàn toàn không chú ý đến động tác khả nghi đó của cậu ta.

Tôi bây giờ chỉ muốn dạy dỗ một chút người phụ nữ không biết xấu hổ này.

Cho nên, tôi một tay nắm chặt lấy áo của Trần An An, tay kia hằm hằm tát thẳng vào khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đó của Trần An An, “ bốp” một tiếng, một cái bạt tai nảy đom đóm.

Dường như tất cả mọi người đều sững sờ.

Tôi cũng sững người, tôi trước nay chưa từng nghĩ rằng bàn tay mình có ngày lại tát vào mặt Trần An An, cũng chưa từng nghĩ đến người bạn tốt tri kỷ lại có một ngày xích mích trở thành kẻ thù.


Châu Đình cũng hiện rõ vẻ sững sờ, cậu ấy căng thẳng kéo lấy tay của Đoàn Hiểu Phi, run lập cập. Triệu Linh và chồng cậu ấy đang cười nói chúc rượu mời thuốc vui vẻ trong bữa tiệc cũng đờ đẫn ra, tay Triệu Linh đang quẹt diêm cũng run rẩy, diêm rơi lên chiếc váy đỏ của cậu ấy, suýt chút nữa bén vào chiếc váy đỏ xinh đẹp đó.

Tôi nhìn thấy trong mắt của Trần An An có nụ cười khiêu khích, cậu ta lấy tay che mặt, lạnh lùng nói: “ Được đấy, Tô Tư Nhụy, cậu đánh được lắm, nha đầu thối nhà cậu, cậu bỏ cái mặt nạ dịu dàng ôn hòa đi rồi phải không? Đây mới là cậu phải không? Cậu không cần phải giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt Lạc Tổng rồi sao?”

Khi tôi đang không biết phải trả lời thế nào, đột nhiên ở cửa chính của phòng dạ tiệc có một người bước vào.

Người đó giống như quốc vương bậc nhất thiên hạ đi vào phòng dự tiệc, khí chất mạnh mẽ đó, có thể khiến người khác phải kinh sợ.

Tất cả mọi người đều sững sờ, tôi quay đầu lại nhìn, cũng đờ đẫn cả người.

Khuôn mặt chín chắn anh tài đó, thân thể cao to rắn rỏi đó, khí chất có một không hai đó, giống như Lạc Mộ Thâm vậy, nhưng dung mạo lại lạnh lùng hơn cả Lạc Mộ Thâm, đó không phải là bố của Lạc Mộ Thâm thì là ai chứ?

A? Tại sao bố chồng tương lai của tôi lại đến đây chứ?


Tôi gắng sức nuốt nước bọt, nhưng nhìn thấy Lạc Kiến Ba bước nhanh đến, đôi mắt lạnh lùng đó của ông ta hằm hằm nhìn vào mặt tôi, tôi giống như cảm thấy có cảm giác đau đớn thật sự vậy.

Mẹ ơi, ánh mắt của người đàn ông này thật quá dọa người rồi.

Tôi giống như tượng gỗ đứng ở đó, không biết phản ứng thế nào.

Tôi bây giờ ngốc nghếch đứng ở đó. Nhưng Trần An An lại không hề ngốc mà đứng ở đó.

Cậu ta quay đầu nhìn Lạc Kiến Ba, lập tức khóc nức nở bổ nhào vào lòng ông ta, hai cánh tay mềm mại ôm chặt lấy cổ của Lạc Kiến Ba, cậu ta khóc òa lên: “ Chồng, cô ta đánh em, hu hu hu, Tô Tư Nhụy đánh em. Cô ta ở công ty thường xuyên bắt nạt em, trước mặt các bạn học, cô ta đố kị em, lúc nào cũng đố kị với em.”

Cậu ta là một người bị ức hiếp, diễn thành người phụ nữ yếu ớt tay chói gà không chặt giống như thật, còn tôi, chính là một con mụ dạ xoa chuyên ức hiếp người phụ nữ yếu ớt.

Có người trao cho cậu ta tượng vàng giải Oscar chưa vật? Kỹ thuật diễ của cậu ta, kể cả Tiểu Lí Tử vừa tượng vàng Oscar cũng theo không kịp!

“ Đừng khóc, đừng khóc, An An.” Lạc Kiến Ba ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Trần An An, bàn tay liên tục vỗ nhẹ vào sau lưng cậu ta, dường như muốn vỗ về cậu ta, trên mặt của ông ta là biểu cảm thương xót, có lẽ có người đánh Lạc Mộ Thâm trước mặt ông ta, ông ta cũng sẽ không thương như thế.

“ Hu hu, đánh em trước mặt bao nhiêu bạn học như thế, khiến em xấu hổ, em không còn muốn sống nữa. Cô ta không muốn em lấy anh, cô ta nói sẽ không gọi em là mẹ trẻ, cô ta cười em mù quáng yêu một ông già, nói em từ nhỏ không có tình yêu của bố, tìm một ông già để làm bố, em từ nhỏ không có bố thì sao chứ? Bố em bị bệnh mà mất từ khi em còn nhỏ, điều đó em có thể lựa chọn sao? Em rất yêu rất nhớ bố của mình, em đáng thương quá, từ nhỏ đã không có bố rồi, bây giờ vẫn còn phải chịu nụ cười chế giễu của cô ta, em thừa nhận, emm yêu anh, là bởi vì anh mang đến cảm giác của một người bố yêu thương con gái, khiến em tìm thấy tình phụ tử mất đi từ lâu, thế thì làm sao chứ, phạm pháp phải không?” Trần An An khóc đến nỗi giống như hoa lê bị ướt mưa vậy.

Tôi sững sờ nhìn Trần An An, tại sao không biết Trần An An lại có tài diễn xuất như thế chứ?


Dáng vẻ này, đừng nói đàn ông, đến phụ nữ nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy thương xót.

Huống hồ là Lạc Kiến Ba bây giờ mê muội cậu ta muốn chết?

“An An, đừng khóc nữa, anh sẽ trút giận cho em, em nói em xem, đến tham gia tiệc cảm ơn này làm gì chứ? Anh đã bảo em đừng đến, em cứ nhất quyết đòi đến chỗ này, bọn người này có gì mà đáng tụ họp chứ?” ánh mắt lạnh như băng của Lạc Kiến Ba quét qua một lượt các bạn học đang đờ đẫn người.

Ánh mắt đó, mang đầy vẻ chán ghét và coi thường.

Tôi biết, Lạc Kiến Ba đứng trên cao đso tại sao lại coi thường những đứa trẻ chim non mỏ trắng này?

Đó căn bản không phải là một đoạn bậc thang.

Ánh mắt của ông ta bảo cho tôt biết, các người xách giày cho tôi cũng không xứng!

Cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên mặt tôi, trong lòng tôi không ngừng run lên, mẹ ơi, ánh mắt của Lạc Kiến Ba cũng thật sự quá đáng sợ, cũng quá lạnh lùng bình tĩnh, tôi cảm thấy như bị ánh mắt của ông ta tùng xẻo vậy.

Tim tôi cũng bắt đầu run lên, ông trời của tôi ơi, tại sao ông ta lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi đánh tình nhân mà ông ta yêu thương, ông ta muốn........