Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 335: Tôi rơi vào tay tên háo sắc rồi

Được thôi, tôi thừa nhận tôi bây giờ giống như mắc bênh Parkinson, bây giờ chân tay đều run, nhưng tôi bây giờ không phải do anh làm ra sao?

Thật là oan ức cho tôi mà.

Tôi oán hận nhìn Lạc Mộ Thâm, Cát Vân cố nhịn cười vội vàng đặt bản fax lên bàn của Lạc Mộ Thâm, sau đó kính cẩn nói: “ Lạc Tổng, tôi lập tức đi chuẩn bị quần áo cho anh.”

“ Bất kể là Cát Vân hay Tần Cương đều là những thư ký thân thiết tin cậy nhất của Lạc Mộ Thâm, tôi thật lấy làm lạ, những thư ký hiểu mình như thế, tại sao Lạc Mộ Thâm lại không tiến triển tình cảm với họ chứ?

Có thể nhìn ra, vốn dĩ Lạc Mộ Thâm vẫn tuân thủ câu nói “ Thỏ không ăn cỏ trong ổ”, chỉ là đối với tôi, anh ấy lần đầu tiên phạm quy rồi.

Tôi nhìn thấy trong khoảnh khắc Cát Vân quay người, chị ấy đang phải cố nhịn cười, tôi nhìn chị ấy nhẫn nhịn đến nỗi mạch máu cũng nổi cả lên. Nếu như chị ấy thật sự phải nhịn đến mức trào máu não, thế thì tôi phải chịu trách nhiệm rồi.

Tôi than thân trách phận, tiết tháo của tôi, thật sự xấu hổ không biết giấu đi đâu.

Trời đất ơi, mau nứt cho con một cái lỗ, để con chui vào, mãi mãi không ra nữa.

Rất nhanh, Cát Vân đã là áo sơmi và quần tây mang đến cho Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm có quần áo để trong công ty để ứng phó với các cuộc họp hay tiếp khách, vừa may hôm nay được mang ra dùng.

“ Cứ đặt ở đây đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.


“ Vâng, Lạc Tổng.” Cát Vân nhanh nhẹn đặt quàn áo trên sopha, giống như một con báo đi rất nhanh ra ngoài.

Tôi cũng muốn tránh đi.

Lạc Mộ Thâm không phải muốn thay quần áo sao?

“ Em thay cho anh.” Ý nghĩ tránh đi vừa xuất hiện trong đầu tôi, đã bị Lạc Mộ Thâm kéo tay lại.

“ Em sao?” Tôi ngạc nhiên há hốc mồm.

“ Không được sao? Em bây giờ có thể chăm sóc cho anh, anh nói cho em biết, anh bây giờ đang bực đấy, nếu như em làm anh không vui, cẩn thận anh ăn em đấy, đến xương cũng không nhè đâu.” Đôi môi mỏng đầy gợi cảm đó của Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên mỉm cười gian xảo.

Được thôi, tôi nhịn!

Bây giờ tôi sắp bị anh ta ăn sống rồi.

“ Thế thì anh cởi quần áo ra đi?” Tôi cầm áo sơmi của anh ấy nói.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, gian xảo cười, áo sơmi bẩn ở trên người anh ấy được tôi cởi ra, lộ ra những bắp thịt săn chắc cường tráng trên người.


Tôi cảm thấy thằng cha này chắc chắn là cố ý, cố ý tìm cơ hội để khoe những bắp thịt trước mặt tôi, còn tôi, cũng là kẻ háo sắc nửa mùa, vừa nhìn thấy cơ thể rắn chắc đó của anh ấy, là tôi như muốn phụt máu mũi ra rồi.

Để đề phòng mình thật sự phụt máu mũi, tôi vội vàng lấy kẹp sách kẹp vào mũi của mình, bộ dạng của tôi, thật sự rất nực cười.

Nụ cười của Lạc Mộ Thâm càng to hơn, anh ấy nhìn tôi, giống như là đang trêu đùa một con mèo vậy, trên thực tế, tôi luôn cảm thấy mình giống như một con vật cưng của anh ấy.

Tôi không muốn nhìn cơ thể anh ấy, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được lướt qua lướt lại trên người anh ấy.

“ Kích thích thế cơ à? Thế thì sờ vào xem?” Lạc Mộ Thâm cố tình nói.

“Không sờ đấy, em sờ thì anh thích lắm sao?” Tôi hơi nũng nịu nói.

“ Cơ hội tốt như thế mà không sờ à? Em biết có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng để được chạm vào anh không? Có thể xếp hàng dài mà không nhìn thấy cuối ấy.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Anh ấy nói thế, tôi chắc chắn tin, nên biết, người có nhan sắc lại có tiền như Lạc Mộ Thâm, là người tình trong mộng của biết bao phụ nữ chứ? Có bao nhiêu phụ nữ muốn được lên giường mới anh ấy? Sờ một chút có lẽ sung sướng muốn chết ấy chứ?

Đương nhiên tôi trước nay không phủ nhận ngoài vẻ đẹp trai của Lạc Mộ Thâm ra, sức mạnh của tiền bạc chắc chắn có tác dụng lớn, không tin, bạn tìm thử anh chàng nào đó có bề ngoài đẹp trai, nhưng lại nghèo khổ không có tiền, xem có phụ nữ nào tự nguyện gả cho anh ta không?

“ Viết đến đây, tôi vẫn muốn nói với mọi người, tiền mặc dù rất quan trọng, nhưng mọi người đừng quá xem trọng tiền, tiểu thuyết là tiểu thuyết, trong cuộc sống hiện thực, các chị em vẫn phải xem trọng tình cảm, dù cho đối phương có tiền hay không, thật sự yêu bạn mới là quan trọng nhất, có một người thật lòng yêu thương bạn, bạn mới là người hạnh phúc”


“ Nhiều phụ nữ như thế sao?” Tôi cố tình nói, “ Lạc Tổng, anh nói xem nếu như em cầm gậy đánh cho anh ngất, sau đó để anh trần truồng, sau đó bán vé vào cửa, sờ anh một chút mất 5 tệ, anh nói xem sẽ có biết bao người phụ nữ sẽ chạy đến, như thế có phải em phát tài rồi không?”

“ hừ, Tô Tư Nhụy em đúng là người phụ nữ độc ác, dám có ý nghĩ đánh anh, định bán anh để kiếm tiền sao? Em khiến anh đau lòng quá, có điều, em định giá cũng thấp quá đấy? Năm tệ, em nghĩ anh chỉ được thế thôi sao? Gì thì cũng phải sáu tệ ấy?” Lạc Mộ Thâm nói.

Tôi suýt nữa cười như muốn ngất đi.

“ Đừng chỉ cười không, em mau hầu hạ mặc quần áo cho anh, anh vẫn đang cởi trần đây này.” Lạc Mộ thâm lẩm bẩm nói.

Tôi vội vàng cắn cắn môi, mở cúc áo sơmi trong tay ra, giúp Lạc Mộ thâm mặc vào, những bắp thịt ở ngực của anh ấy khẽ động, thật khiến mắt tôi không thở dời đi chỗ khác được.

Thằng cha này mặc cái gì cũng đẹp trai như thế.

Tôi không cài khuy áo cho Lạc Mộ Thâm, sau khi giúp anh ấy mặc áo vào, tôi tránh sang một bên.

“ Sao thế? Mặc xong rồi à? Cúc áo còn chưa cài. Em không đạt tiêu chuẩn rồi! làm việc sao lại không đầu không cuối thế? Muốn trừ lương à?” bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Lạc Mộ Thâm.

Thằng cha này.

Tôi thở dài một hơi, tự bảo cho mình phải bình tĩnh, đành phải đi đến trước mặt của Lạc Mộ Thâm, cài những khuy áo đó vào.

Còn Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, trong lúc tôi đàng cài khuy áo cho anh ấy, anh ấy cũng tranh thủ lợi dụng tôi.....ôi trời đất ơi, tên háo sắc này, tôi nghĩ bây giờ tôi đã rơi vào tay kẻ háo sắc rồi, xem ra con đường sau này của tôi cũng không dễ đi, tôi bây giờ quay lại có được không?


.......

Lần này quay lại công ty, tôi đã nói với Lạc Mộ thâm, tôi không muốn giống như trước kia cả ngày chẳng có việc gì, không bận cũng giả bộ bận, tôi cũng muốn học thêm thứ khác nữa.

Cho nên, Lạc Mộ Thâm lần này cũng giao một vài việc cho tôi, tôi rất nghiêm túc học, tôi thật sự rất muốn giống Cát Vân Tần Cương, đích thực trở thành người đẹp tri thức, đích thực là đội ngũ tinh anh nòng cốt của Lạc Thị.

Cho nên, tôi chủ động làm những công việc mà Cát Vân và Tần Cương bận quá chưa làm hết, mặc dù bây giờ tôi là bạn gái của Lạc Mộ Thâm, nhưng tôi nhất thiết phải làm cho xứng đáng với mức lương của mình, tôi không thể là một đứa ăn không ngồi rồi.

Tôi đang bận túi bụi trước máy tính, điện thoại vang lên, tôi liếc thấy là số điện thoại của Châu Đình.

“ Châu Đình, có việc gì thế?” Tôi hỏi Châu Đình.

“ Alo, Nhụy Tử, có phải mình quên bảo cậu không. Tối hôm nay là buổi tiệc cảm ơn của Triệu Linh và chồng cậu ấy.” Giọng nói của Châu Đình ở đầu dây bên kia chuyển đến.

“ Tiệc cảm ơn của Triệu Linh?” Tôi hơi mơ hồ trong đầu, tiệc cảm ơn gì thế?

“ Ồ, Triệu Linh không phải kết hôn rồi sao? Tân lang là do người khác giới thiệu mà quen biết. Tại vì hai người đều là ngoại tỉnh, cho nên sau khi tổ chức hôn lễ ở quê hương của hai người, khi quay lại thành phố a sẽ không tổ chức nữa, mà đổi thành tiệc cảm ơn, đều là bạn học đồng nghiệp bạn thân tham gia, trong thời gian cậu bị bệnh, cậu ấy bảo mình nói với cậu, nói nếu như sức khỏe cậu cho phép thì đến tham gia một chút, chính là sáu giờ tối hôm nay. Cậu đi không?” giọng nói của Châu Đình có vẻ hào hứng, tôi biết, Châu Đình là một người trọng tình cảm, hễ đề cập đến gặp bạn học gì đó, là cậu ấy hết sức vui vẻ.

“ Mình đương nhiên đi rồi, khi chúng ta học đại học, quan hệ với Triệu linh cũng rất tốt, mặc dù không ở cùng một phòng, nhưng học cùng một lớp, chẳng ít lần đến phòng nhau chơi. Cậu ấy kết hôn, mình đương nhiên phải đi rồi.” Tôi cười nói, “ Ưhm, Châu Đình, cậu gửi địa chỉ khách sạn cho mình nhé, tan làm mình sẽ đi thẳng đến đó.” Tôi vội vàng nói.

Ha ha, nhìn thấy các bạn học từng người từng người kết hôn, tôi thật sự vui thay bọn họ.

ở trong cùng một thành phố, vẫn cần phải giúp đỡ yêu thương lẫn nhau.