“ Em lúc nào cũng không cần, không chừng nó thật sự thoái hóa đó, đến lúc đó không thể khiến em hài lòng em đừng trách anh đấy, anh vốn dĩ là một vận động viên khỏe mạnh, đến lúc đó mà không làm ăn được gì thì đừng trách anh đấy.” Lạc Mộ Thâm cố ý trầm mặt nói.
“ hừ đi chỗ khác mau, đàn ông các anh thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, già cũng nghĩ, mà trẻ thì cũng thế, cả nhà đều phong lưu, gen không đứng đắn, em bây giờ đang nghĩ xem có gả cho anh được không. Thảo nào Tử Gia không nói để em ở bên anh, có lẽ cậu ấy vì nửa sau của em mà nghĩ! Bố anh là già phong lưu, anh là trẻ phong lưu.” Tôi tức hầm hầm nói.
“ Anh nói cho em biết, em đừng có mà hối hận, anh chẳng qua là vì một cây cổ như em, mà bỏ qua cả một khu rừng, anh là người nặng tình, làm gì có ai thế chứ? Trước đây là phong lưu, bây giờ phong lưu chỗ nào chứ, anh còn trong trắng hơn tuyết trên núi ấy?” Lạc Mộ Thâm cố tình nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đó, lập tức cười phì ra.
“ Này, đừng chỉ cười không, em định thời gian đi, lúc nào có thể làm được. Nói nghiêm túc đi. Em đừng có né tránh.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cười, lập tức nghiêm túc nói.
“ Xem anh biểu hiện thế nào. Anh bây giờ đang trong thời kỳ dùng thử, chỉ có thể biểu hiện tốt, mới có thể kết thúc trước thời gian dùng thử, nếu như biểu hiện không tốt, thời gian sử dụng thử kéo dài vô hạn, nếu như càng không tốt, thẳng thắn trực tiếp đào thải.” Tôi cố ý nói.
“ Anh còn chỗ nào biểu hiện không tốt chứ? Thật là khó hiểu. Anh còn đang nghĩ anh trước đây là đúng đắn, trước đây phóng khoáng biết bao nhiêu? Cả đêm hát hò vui vẻ, nếu không tại sao nói nếu như trời có tình trời sẽ già, anh từ lúc yêu em, con người phóng khoáng của anh tự dưng bị ngừng, không phong độ phóng khoáng nữa, chỉ còn ngốc nghếch. Đầu lợn, anh bây giờ cảm thấy anh giống như một hòa thượng đang tu hành vậy, hay là ngày mai em mua cho anh cái mõ để gõ đi?” Lạc Mộ Thâm thở dài nói.
“ Được rồi được rồi, không phải nói là không làm chuyện đó, em không phải là đang điều chỉnh tâm lý sao? Là của anh thì sẽ là của anh.” Tôi cười vuốt vuốt tóc anh ấy, “ anh nhẫn nại chút đi? Ngoan nào.”
“ Em cứ làm như thế, sao mà anh cảm thấy trước mặt mình treo củ cà rốt vậy, tiến thẳng về phía trước cũng chẳng ăn được, cả ngày đong đưa trước mặt anh,” Lạc Mộ Thâm chẳng biết làm sao đành nói, “ Hay là. Em hôn anh một cái, an ủi anh một chút đi?”
Cái này có gì khó chứ?
Tôi lập tức đi đến trước mặt của Lạc Mộ Thâm, đứng giữa hai đùi của anh ấy, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh ấy, Lạc Mộ Thâm ngẩng mặt lên, mong chờ nhìn tôi.
Đôi mắt đẹp đó, giống như là hai ngôi sao đẹp nhất. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt giống như dây thừng, chói chặt lấy tôi vậy. Tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, tay đặt vào hai tai của anh ấy, muốn hôn cuồng nhiệt lên môi của Lạc Mộ Thâm.
Nhưng còn chưa đợi tôi hôn, Lạc Mộ Thâm đã cười nhẹ, bờ môi gợi cảm của anh ấy đã chủ động hôn tôi trước.
Đôi môi của anh ấy quấn lấy môi của tôi.
Đồng thời, cánh tay anh ấy ôm tôi chặt hơn, tôi trong chớp mắt đã ở trong lòng anh ấy, còn chẳng cho tôi vùng vẫy, anh ấy đã hôn tôi đến trời đất tối sầm.
Nụ hôn của anh ấy mãnh liệt, xâm nhập bá quyền, sự xâm nhập của anh ấy khiến tôi giống như một chiếc thuyền cô đơn đang chòng chành trước sóng to gió lớn vậy. Hai bàn tay của tôi không tự chủ được đặt lên vai của anh ấy, ghì lấy anh ấy.
Tôi bắt đầu thở hổn hển, trong nụ hôn mãnh liệt của Lạc Mộ Thâm, không biết tại sao, tôi gần như đã mất phương hướng rồi, tại vì bị sự chuyên chế và ham muốn của anh ấy kích thích, cho nên tôi cũng bắt đầu hôn lại anh ấy một cách nồng nhiệt.”
Động tác này, bản thân tôi không ngờ đến, Lạc Mộ Thâm cũng không ngờ đến.
Tôi không ngờ rằng tôi cũng có thể gợi cảm nóng bỏng và ham muốn như thế. Tôi cũng bắt đầu rạng chân mình ra, mạnh dạn duỗi thẳng ngồi trên đầu gối của anh ấy, hai tay ôm lấy cổ anh ấy, bắt đầu cuồng nhiệt hôn lại anh ấy.
Có lẽ những động tác nhỏ đã kích thích mạnh anh ấy, nụ hôn của anh ấy càng trở nên mạnh bạo mà làm tôi mê muội, sau đó, giữa chúng tôi không chỉ có hôn mà thôi, bàn tay ấm áp của anh ấy vuốt nhẹ từ trên chiếc cổ trắng ngần của tôi xuống, cực kỳ kích thích, lướt nhẹ trên làn da trắng ngần của tôi, bàn tay xoa nhẹ vào da tôi giống như lửa đốt vậy, cái cảm giác lửa đốt đó giống như là đang lan ra khắp người vậy, khiến tôi đứng người không yên.
Anh ấy vuốt ve tôi như thế, tôi cảm thấy toàn thân không những nóng bừng lên mà còn thấy nôn nóng, cả người tôi khẽ run lên trong lòng anh ấy, ham muốn dâng lên, dường như muốn đạt được sự khoái cảm nhiều hơn trong cái ôm của anh ấy.
Bản thân chắc chắn giống như bị yêu tinh mê hoặc, chô nên lí trí đã không còn tỉnh táo, tôi cảm thấy tim mình sắp như phát điên lên, đồng thời trống rỗng! Tôi cuống quýt thèm khát được thỏa mãn......
Tôi cũng biết, anh ấy cũng khát vọng tôi như thế!
Trong lúc hoảng loạn, bàn tay của tôi cũng mạnh dạn cởi cúc áo sơmi của Lạc Mộ Thâm, bờ ngực gợi cảm cường tráng của anh ấy đập vào mắt tôi, tôi cảm thấy hơi thở của mình cũng dần gấp gáp trở lên.
Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng người thô cứng cục mịch giống như nữ hán tử như tôi cũng có ngày có thể phát ra giọng nói rên rỉ, sự ham muốn, tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm dùng giọng nói khàn và nhỏ nói: “ Thế là đúng rồi. Xem ra em vẫn không phải là đầu lợn ngốc nghếch, vẫn có thể làm chuyện đó được.”
Thân thể anh ấy cố ý hướng về phía trước, tôi có thể cảm thấy được phía dưới của anh ấy lúc này trở nên bó chặt cương cứng, giống như mũi tên trên cũng vậy, lúc nào cũng có thể bắn ra, còn tôi, giống như tấm bia vậy. Tôi đương nhiên biết đó là cái gì, tôi lập tức hồi hộp trở lại, không phải chứ, lẽ nào anh ấy muốn làm chuyện đó với tôi trong phòng làm việc?
Đừng mà?
Nếu như lúc này có người vào......
Thì đúng là hỏng bét rồi!
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, tôi lập tức giống như sờ vào lửa đỏ mà giật này mình nhảy từ trong lòng Lạc Mộ Thâm xuống, chân tay luống cuống chỉnh sửa lại quần áo, còn Lạc Mộ Thâm vừa nhìn tôi đầy oán hận, vừa thuận tay cài lại khuy áo cổ của mình, anh ấy nhẹ giọng nói: “ Vào đi.”
Là Cát Vân.
Cát Vân cười cầm tài liệu bước vào: “ Lạc Tổng, fax của bên kỹ thuật Thanh Hữu......”
Nha đầu thông minh đó lập tức cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc có gì đó lạ, ánh mắt chị ấy nhanh chóng lướt qua tôi và Lạc Mộ Thâm, có lẽ là nhìn thấy mặt tôi giống như đang trong nồi nước luộc, chị ấy cũng đỏ mặt một lát, vội vàng nói: “ Lạc Tổng, vậy lát nữa tôi quay lại sau?”
Mẹ ơi, bị người khác bắt gặp lúc đang làm chuyện đó rồi.
Tôi cảm thấy người mình như nóng ran từ đầu cho đến mũi bàn chân vậy.
Tôi hận không thể lập tức chui được vào cái lỗ nào, thật xấu hổ quá đi mất.
“ Chị Cát Vân, không sao, em mang sữa đậu nành đến cho Lạc Tổng mà thôi, em..........” Vì khiến Cát Vân tin tưởng( thực ra chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều sẽ không tin, sẽ cho rằng tôi là giấu đầu hở đuôi), tôi cầm cốc sữa đậu nành lên, nhưng tay run rẩy, sữa đậu nành đổ đầy ra áo của Lạc Mộ Thâm. “ Em có ngốc không thế, em bị mắc bệnh Parkinson à?” Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu lên, tức hầm hầm nói.