Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 244: Tôi không chọn

Lạc Mộ Thâm, ha ha, Lạc Mộ Thâm, anh thật sự quá tàn nhẫn.

Sự tàn nhẫn của anh ta khiến tôi không thể tưởng tượng được, anh ta biết cách làm thế nào khiến một người phụ nữ yêu anh ta đến chết, cũng biết cách làm thế nào khiến một người phụ nữ hận anh ta đến xương tuỷ.

Nước mắt tôi chảy đầm đìa.

Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của tôi, Lạc Mộ Thâm cúi lưng xuống, lấy tay hất cằm tôi lên, môi của anh ta ghé sát vào tai tôi, nhẹ thở ra hơi ấm, anh ta nhẹ nhàng nói: “ Cô biết không? Nhuỵ Tử, cô biết tôi đối xử với phụ nữ thế nào không? Cô cho rằng tôi sẽ ngọt ngào nhẹ nhàng trên giường sao? Cô sai rồi, tôi từ trước đến nay chưa coi phụ nữ là người. Nếu như cô muốn làm người phụ nữ của tôi, phải có tư tưởng tự biến mình thành con thú vật, một con chó mẹ.”

Tôi thật sự giống như một con chó mẹ vậy, quay đầu định cắn Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm linh hoạt tránh được, tôi bị anh ta xách lên như thế, chỉ có thể giữ được hai bả vai, vốn dĩ cũng không cử động được, chỉ chảy nước mắt mà nhìn.

“ Tô Tư Nhuỵ, tôi bây giờ đang dạy cho cô biết, người đàn ông như thế nào mới nên yêu, người đàn ông nào không nên yêu, người đàn ông thuần khiết như Tử Gia mới nên yêu, đàn ông như tôi, khi cô gặp phải thì đừng nên yêu, nếu như yêu, chỉ có thể khiến bản thân mình đau khổ, bây giờ, cô đau khổ, chính là cái giá phải trả vì cô đã yêu tôi. Cô có thể hận tôi, như thế rất tốt, như thế, sau này cô gặp được người đàn ông tốt, mới đáng để cô yêu!”

“ Tôi không đáng để cô vì tôi mà đau khổ, buồn bực, tôi không đáng để cô vì tốt mà xót xa, nếu như vẫn như thế, thế thì tôi cảm thấy cô chính là gái điếm, cô cảm thấy tôi sẽ quý trọng gái điếm sao, bây giờ cô nghĩ cho kỹ, cô nghĩ lại thời gian bắt đầu quen biết giữa tôi và cô, coi cô như em gái mà tôi yêu thương, hay là chỉ làm một người phụ nữ phục vụ tôi trên giường, để tôi hành hạ?” Anh ta lạnh lùng hất tôi ra. Lời lẽ cứng rắn của anh ta vang bên tai tôi, tôi đã không còn sức mà trả lời, chỉ nằm trên nền thảm, không nói mà chỉ chảy nước mắt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi gần như đã khóc cạn nước mắt.

Đúng thế, tim tôi đã chết, thật sự tuyệt vọng.


Lạc Mộ Thâm, anh rất thành công, anh thành công khiến tôi tuyệt vọng, cũng thành công khiến tôi hận anh, khiến tôi đau thương mà mất hy vọng.

Cả đời này, tôi sẽ không quên đau thương mà anh đối với tôi. Tôi nhẹ nhắm mắt lại, không phải thất vọng, chỉ là tuyệt vọng.

Lạc Mộ Thâm đứng lên, đối diện với tôi, anh ta lạnh lùng nói: “ Tô Tư Nhuỵ, tôi bây giờ còn đáng để cô thích không? Tôi đã từng nói, tôi chính là một tên khốn nạn, trèo lên giường của tôi, làm tình với tôi chỉ có hạng gái đĩ điếm, cave, cô xem tôi như thế có đáng để cô phải đau khổ không? Số phụ nữ tôi chơi bời đếm không xuể, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay với người con gái mà em trai tôi thích, tôi sớm cắt đứt nhớ nhung về tôi di, với cô, với tôi đều tốt, Nhuỵ Tử, cô nên biết làm em gái của tôi sướng hơn làm người phụ nữ của tôi rất nhiều, tự bản thân mình nghĩ kỹ đi, cô là một người con gái thông mình, đừng làm những việc ngốc nghếch nữa! Không nên yêu thì đừng nên trông chờ, hãy buông tay đi! Ngoài việc yêu cô ra, điều kiện vật chất khác tôi đều làm được cho cô, tôi sẽ khiến cô có cuộc sống sung sướng giống như một cô công chúa, cô nghĩ kĩ đi!”

Anh ta đứng lên, cũng chẳng thèm nhìn tôi, quay người rời khỏi nhà của tôi.

Còn tôi, giống như một tên ngốc nằm bò trên thảm rất lâu rất lâu, ban đầu tôi còn đau lòng tuyệt vọng mà khóc, nhưng sau đó tôi đã không còn nước mắt mà khóc nữa, cứ đờ đẫn ngơ ngẩn ngồi đó, đến nỗi cũng chẳng nhớ ra mà đổi tư thế, cho đến khi chân tê cả đi.

Những lời nói vô tình của Lạc Mộ Thâm lại bắt đầu quay lại trong đầu tôi, đúng thế, anh ta nói đúng, tại sao tôi lại phải thích một người đàn ông không đáng chứ, tôi đã từng nhìn thấy cuộc sống đồi truỵ của anh ta rất nhiều lần, tôi trông chờ anh ta nhằm mong cuộc đời tôi sẽ thay đổi sao?

Nếu như thích anh ta, chỉ có thể mang đến cho tôi đau khổ, thế thì, tại sao tôi lại lao vào tình yêu đau khổ này chứ?

Nhuỵ Tử, mày là người con gái thông minh, mày thật sự muốn nhìn thấy mình lún sâu vào đau khổ này sao?

Vì anh ta mà gầy gộc, vì anh ta mà hốc hác, vì anh ta mà đau khổ, đổi lại anh ta coi thường tôi như thế nào chứ?


Có lẽ, tôi trong mắt anh ta vốn dĩ chẳng là cái thá gì, anh ta tốt với tôi, chỉ là vì Tử Gia, thực ra, tôi chẳng là gì cả.

Nước mắt lại lăn dài xuống, sau đó lăn xuống cằm rồi rơi xuống thảm, chẳng còn dấu vết.

Tôi nắm chặt bàn tay lại. Không biết tại sao, trong lòng bình tĩnh lạ thường.

Tại vì tôi bây giờ, đã đau khổ đến mức tuyệt vọng rồi.

Tôi ngồi trên thảm một lúc, mới từ từ đứng dậy, Lạc Mộ Thâm dùng cách thức này, là thuốc hoá giải cho trái tim tôi dành để yêu anh ta.

Tôi run rẩy lần vào nhà vệ sinh, cởi quần áo ra, mở vòi nước, tôi đứng đó cho nước làm ướt hết người, thậm chí không muốn điều chỉnh độ ấm của nước, để kệ làn nước lạnh cóng vô tình đó chảy vào người tôi.

Tôi phải rửa sạch tất cả những ký ức về Lạc Mộ Thâm trên người tôi, dù cho là một giọt mồ hôi, dù cho là một giọt nước mắt.

Tôi vừa dầm mình trong nước, vừa khóc to, tiếng nước chảy ầm ầm cũng không thể át được tiếng khóc bi thương của tôi.

Không biết để nước chảy bao lâu, tôi đóng vòi lại, đến đứng trước gương, dùng tay lau đi hơi nước trên chiếc gương, tôi chảy nước mắt nhìn khuôn mặt hốc hác tiều tuỵ của mình ở trong gương.


Đây là tôi sao?

Tại sao chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tôi giống như không quen biết mình nữa rồi.

Nhìn bản thân mình trong gương, trắng bệch nhợt nhạt như thế, đến màu trắng của giấy Tuyên Thành còn đẹp hơn sắc mặt tôi.

Tôi nhẹ hít sâu một hơi, dùng thỏi son Dior duy nhất của mình viết lên gương: Hận!

Sau đó, tôi quấn khăn tắm lau đầu đi ra khỏi nhà tắm, nằm lên chiếc giường êm ái đó.

Lac Mộ Thâm nói tất cả những gì với tôi, việc đã làm đều hiện ra trước mắt tôi.

Anh ta không cần tân, đúng thế, không cần tôi.

Nếu như tôi yêu anh ta, chỉ có làm làm gái điếm, vật chơi mà thôi.

Anh ta nói với tôi, bảo tôi chọn một trong hai, giữa gái điếm hoặc là người em gái được anh ta chiều chuộng, nếu như muốn làm người phụ nữ, có lẽ chỉ có thể làm tình nhân hoặc vợ bé! Nếu như vẫn được anh ta che chở, tôi vẫn được hưởng cuộc sống sung sướng hạnh phúc không thiếu thứ gì, tôi sẽ có một người yêu thương mình, đương nhiên một nửa này sẽ do đích thân Lạc Mộ Thâm chọn lựa.

Anh ta chọn thế nào, là để cho tôi làm một cô công chúa ngốc chọn phò mã sao?


Nhưng tôi phải bảo cho anh ta biết, tôi không chọn, tôi chẳng chọn cái gì hết.

Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta.

Tôi nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Tôi không muốn anh ta chăm sóc cho tôi, không muốn anh ta cung cấp cho tôi điều kiện vật chất đầy đủ, tôi phải nói cho anh ta biết, rời khỏi anh ta, tôi vẫn có thể sống được.

Dù cho tôi sống không được thoải mái, nhưng tôi cũng sẽ sống có danh dự.

Thành phố này, đã không còn chỗ để tôi có thể lưu luyến bịn rịn.

Sự phản bội sau lưng của bạn trai, bạn bè đấu đá, sự hành hạ của người mình yêu thương........tất cả tất cả những điều này khiến mất hết ý chí, tôi không muốn ở đây nữa.

Tôi bây giờ, chỉ muốn rời đi.

Đến một nơi không có Đường Nhiên, không có Lạc Mộ Thâm, không có Trần An An, không bao giờ quay lại nữa.

Đúng thế, tôi phải hoàn toàn quên hết ở đây.