Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 243: Gặp lưu manh còn hơn là gặp anh

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta, không cần nhìn tôi cũng đoán được biểu cảm trên mặt tôi là như thế nào. Tại vì lúc này đây tim của tôi dường như ngừng đập vậy.

Lời nói của anh ta lại một lần nữa khiến trai tim tôi như rơi xuống vực sâu dốc đứng. Hơn nữa phía dưới vực sâu vách đứng này không phải là cỏ mọc um tùng gì, cũng không phải nước trong mềm mại, mà là vô ngàn mũi dao chổng lên.

Trái tim của tôi bị cắm phải hàng nghìn mũi dao đó.

Lạc Mộ Thâm, anh có biết trái tim tôi đang rỉ máu không?

Tôi vuốt nước mắt trên mặt mình, vừa khóc vừa cười nói: “ Lời nói thật vĩ đại, Lạc Mộ Thâm, anh muốn tôi khen ngợi tình anh em sâu đậm của anh sao? Đúng thế, anh còn lợi hại hơn cả Quan Vân Trường, anh thật là thú vị, đáng mặt anh em, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, anh thật sự quá quý trọng tình anh em của anh, anh vốn dĩ chẳng để ý đến tình cảm của tôi đối với anh, anh cũng chẳng coi tôi là một con người có phải không? Tôi chỉ là một thứ công cụ để anh thể hiện tình anh em sâu đậm của anh mà thôi, Lạc Mộ Thâm, tôi hận anh.”

Tim của tôi quặn thắt một cái đau đớn, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi, cái gì gọi là đau tim.

Đau tim, qủa nhiên là động từ mà không phải là hình dung từ.

Trước đây tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình, đọc thấy khi nhân vật chính đau khổ như thế, tôi sẽ cười nhạo, tôi sẽ cảm thấy bọn họ thật là khác người và yếu đuối. Bây giờ, tôi mới hiểu, tôi cuối cùng hiểu ra rồi, tim, chính xác là đau.


Hơn nữa, là cảm giác nhói đau đến tận xương tuỷ.

“ Lạc Mộ Thâm, tôi sẽ không trở thành con rối để anh xếp đặt, tôi sẽ không để mình trở thành công cụ để anh dùng chứng minh anh tốt với Tử Gia như thế nào, tôi muốn đi, tôi nhất định phải đi, anh không muốn tôi đi, tôi cũng sẽ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Tôi từ trên ghế so-pha bước xuống, liêu xiêu loạng choạng bước hướng ra ngoài.

Nhưng, Lạc Mộ Thâm đã nhanh tay kéo lấy tay tôi, anh ta lớn tiếng nói: “ Nhuỵ Tử, cô muốn đi đâu?”

“ Anh quản được chắc? Tôi muốn nhảy xuống sông, tôi muốn nhảy lầu, tôi đi đâu chả được, chính là tôi không muốn ở cùng người giả dối như anh. Anh rõ ràng biết tôi thích anh, nếu như anh không thích tôi, tại sao còn mang đến cho tôi ảo tưởng, tại sao lại khiến cho tôi hiểu lầm? Anh là tên đàn ông giả dối hèn nhát! Lúc mà tôi hy vọng nhất, anh chẳng do dự mà đâm cho tôi một nhát dao, Lạc Mộ Thâm, anh là con người vô tình nhất trên thế giới này, anh không đáng được yêu, anh sẽ không được hạnh phúc, anh chỉ xứng với mấy loại minh tinh hám của lẳng lơ đó thôi, anh sẽ bị mắc bệnh sida mà chết thôi? Anh là loại động vật máu lạnh không hiểu tình cảm là gì.” Tôi gào hét lên, lấy hết sức giằng ra khỏi cánh tay của anh ta.

Lạc Mộ Thâm chỉ ôm chặt lấy tôi, một câu cũng không nói gì.

Còn tôi, tinh thần bây giờ gần như đã suy sụp hoàn toàn, tôi không thể khống chế kiểm soát được lời nói của mình nữa.

Trong mồm của tôi, thốt ra những lời nguyền rủa, những lời nói không chút tình nghĩa.


Tôi từ trước không biết rằng, tôi cũng sẽ nói những lời nói độc địa như thế.

Lạc Mộ Thâm sau mấy giây trầm lặng, anh ta chăm chú nhìn tôi, đau khổ nói: “ Tô Tư Nhuỵ, rốt cuộc cô muốn làm loạn đến bao giờ? Tôi đã nói rồi, nếu như cô đồng ý, tất cả sẽ vẫn giống như trước đên, tôi vẫn thương yêu cô như trước, chúng ta trở thành bạn tốt không được sao? Tại sao cô nhất định phải ép tôi như thế.......”

Mỗi câu Lạc Mộ Thâm nói ra càng khiến tôi điên loạn hơn, đột nhiên tôi giật mạnh hất cánh tay anh ta ra, hầm hầm nhìn anh ta, lớn tiếng chất vấn nói: “ Lạc Mộ Thâm, tôi thích anh! Tôi không biết bản thâm mình từ khi nào bắt đầu phát điên mà thích anh! Tôi cho rằng anh cũng thích tôi, nhưng, anh.....nếu như Tử Gia khỏi bệnh, anh muốn đem tôi làm món quà tặng cho Tử Gia sau khi chữa bệnh có phải không? Được, anh không đón nhận tôi thì thôi, thế thì tôi giống như một con chó trốn tránh tự làm lành vết thương của mình, nhưng tại sao anh nhất định phải giữ tôi bên cạnh, nhìn tôi cấu xé vết thương của tôi chứ? Tôi đã nói rồi, tại vì yêu anh tôi mới đau khổ, tại vì nhìn thấy anh khiến tôi càng thêm đau khổ, nếu như anh muốn tôi không đau khổ, được thôi, một là anh đi chết, hai là tôi đi chết. Nếu như hai chúng ta đều không chết, được, vậy thì đường ai nấy đi, chân trời góc biển không bao giờ gặp lại nữa.”

Tôi gào lên giận dữ mà thốt ra những câu nói này, sau khi gào xong, tôi không ngừng thở dốc, thậm chí trán còn toát mồ hôi li ti.

“ Tại vì yêu tôi khiến cô đau khổ sao?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

“ Đúng thế, tình cảm của tôi, không phải thứ anh có thể cảm nhận được.” Tôi lạnh lùng nói.

“ Nhuỵ Tử, tôi đã nói tôi, cô đừng yêu tôi. Tại vì tôi là một tên khốn nạn, cô chỉ nhìn thấy ưu điểm của tôi chứ không nhìn thấy khuyết điểm.” Lạc Mộ Thâm khó khăn nói.


Tôi không thèm để ý anh ta, vẫn hướng ra phía ngoài bước.

“ Nhuỵ Tử, đừng ra ngoài, bây giờ rất muộn rồi, nguy hiểm, nếu như gặp phải lưu manh.......” Lạc Mộ Thâm vẫn giữ lấy bả vai tôi, nhẹ nhàng nói.

“ Gặp phải lưu manh còn hơn là gặp anh.” Tôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lạc Mộ Thâm, “ lúc này gặp phải lưu manh thì tốt rồi, tôi cũng chẳng cầu cứu anh, bị bọn họ làm nhục cũng được, anh đừng ra vẻ tốt với tôi như thế nữa.”

Lời nói của tôi rõ ràng chọc tức Lạc Mộ Thâm, đôi mắt đẹp của anh ta trợn lên.

Anh ta dùng lực, người tôi gần như bị anh ta vác lên, hầm hầm ném xuống thảm trải sản, thảm trải sàn đó rất giày, lông mềm mượt, cho nên tôi không bị thương.

Nhưng dù cho như thế, tôi vẫn cảm thấy mông mình bị đau.

Lạc Mộ Thâm chỉ vào tôi nói: “ Tô Tư Nhuỵ, cô cho rằng tôi muốn tốt với cô sao? Nếu không phải tôi đồng ý với Tử Gia, tôi còn lâu mới rảnh rỗi đi quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt của cô, cô cho rằng cô yêu tôi, cô còn trẻ mà mắt đã mờ rồi, tôi nói cho cô biết, kể cả không có Tử Gia, giường của Lạc Mộ Thâm tôi đây chỉ chào đón mấy loại gái điếm, cave, loại phụ nữ như cô, đến tư cách bò lên giường của tôi cũng không có, tôi đồng ý với Tử Gia, tìm cho cô một người đàn ông tốt, cô nên ngoan ngoãn theo sự sắp đặt của tôi, nếu không, đừng cho rằng tôi không dám ra tay với cô!”

Tôi cảm thấy tim mình như có một trận gió lạnh vụt qua.


Đầu tôi đã trở nên trống rỗng, ở giữa loé lên những đốm hoa tuyết, tôi đã không còn biết suy nghĩ, thậm chí không khóc, không cười, nhìn không thấy, mà nghe cũng không được nữa rồi.

Cái cảm giác đó, biết nói thế nào đây? Giống như một mình tôi đi lung tung khắp nơi, không cẩn thận chân giẫm phải mìn, quả mìn đó nổ bùng một tiếng, thân hình tôi bị vỡ vụn thành từng mảnh bay khắp nơi, không chỉ da thịt của tôi bị nổ cho nát vụn, thậm chí đến tim gan cũng vỡ vụn bay đi mỗi nơi một mảnh.

Tôi gần như có thể cảm nhận rõ rệt được trái tim rỉ máu của tôi bị nổ vỡ vụn đó.......

Tôi dường như sắp chết mà ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, trong phòng rất ấm áp, rất thoải mái, nhưng tôi cảm thấy mình như mình đang ở trên cao nguyên bị tuyết phủ cho lạnh đến thấu xương, quả thật lạnh chết mất.

Cảm giác này khiến tôi sống mà như chết, tôi biết, bây giờ tôi gần như sống không nổi nữa rồi.

Tôi luôn cảm thấy tôi thường xuyên bị mất mặt, nhưng lần này cũng không khiến tôi cảm thấy phải xấu hổ.

Dù cho tối muộn, những tên lưu manh khiến người khác ghê tởm đó có làm nhục tôi trước đám đông, tôi cũng cảm thấy đỡ hơn bây giờ nhiều, tại vì bây giờ đang tàn nhẫn với tôi, không phải ai khác, là người mà tôi yêu, người mà tôi nguyện dâng cả trái tim.

Tôi trong mắt của anh ta, là loại phụ nữ cũng không sánh bằng gái điếm.