ôi tỉnh giấc trước bình minh. Miệng tôi khô rang và tôi thấy đau khi đưa lưỡi ra khỏi vòm miệng. Tôi nhắm mắt cố ngủ lại, nhưng đồng hồ số trên cái bàn đầu giường báo đã bốn rưỡi sáng và chỉ đến lúc này tôi mới thực sự nhận ra là mình đang ở chốn nào. Tôi ngó sang Griffin đang nằm ở đầu bên kia cái giường đôi lớn. Không muốn đánh thức Griffin dậy, tôi ra khỏi giường khẽ hết mức, chui vào nhà tắm, đóng cửa lại. Tôi đi tiểu, ngó trân trân bộ dạng trần trụi của chính mình trong gương được một lúc, tì tay lên bồn rửa, mở vòi hất nước lạnh lên mặt. Đoạn tôi nhìn vào chính mình trong gương, lần này lâu hơn. Tôi về phòng ngủ, mặc quần lót vào, xem lại cho chắc xem có phải quần của Griffin không, xong đưa mắt ngó nghiêng khắp phòng và hoảng hồn, vì không thấy áo quần mình đâu sất. Rồi tôi nhớ lại rằng, tối qua mọi chuyện bắt đầu trong phòng khách, bèn lẳng lặng xuống những bậc thang trong ngôi biệt thự đồ sộ, hoang vắng, bước vào phòng khách. Tôi tìm ra quần áo và lẹ làng mặc vào. Trong lúc tôi kéo quần lên, một ả hầu gái da đen khoác áo choàng xanh, tóc đầy kẹp cuộn, đi ngang qua cửa thản nhiên liếc nhìn tôi trong một thoáng, như thể việc phát hiện ra một thằng con trai trạc mười tám tuổi hay bao nhiêu cũng mặc đang kéo quần lên ngay chính giữa phòng khách lúc năm giờ sáng cũng chẳng có gì mà phải lạ. Ả bỏ đi, trong khi tôi tìm mãi không ra cửa trước. Khi đã tìm được và ra khỏi nhà, tôi tự nhủ rằng tối qua kỳ thực cũng không tồi. Đoạn tôi chui vào xe, mở ngăn đựng găng làm một tép coke, chỉ vì muốn cảm thấy dễ chịu hơn. Đoạn tôi lái xe qua cổng nhà, chạy vào Sunset.
Tôi vặn đài lớn tiếng. Phố xá vắng tanh và tôi phóng như bay. Tôi gặp đèn đỏ, định phóng qua nhưng rồi dừng lại khi thấy một tấm áp phích mà tôi không nhớ đã từng thấy ở đâu, ngước nhìn lên. Tất cả những gì ghi trên đó là “Biến mất ở đây”, và cho dù hẳn chỉ là quảng cáo cho một resort nào đó, nó vẫn khiến tôi phát hoảng đôi chút, thế là tôi tăng ga thật mạnh và cái xe rú lên khi tôi vượt đèn. Tôi đeo kính râm lên dù trời còn khá tối, nhìn mãi vào gương chiếu hậu, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác là lạ như có kẻ nào đấy đang theo dõi mình. Tôi gặp đèn đỏ một lần nữa, và đúng lúc đó nhận ra mình đã để quên chiếc khăn của Blair tặng, nó đã bị bỏ lại nhà Griffin.
Nhà tôi nằm trên đường Mulholland, và khi nhấn nút mở cổng, tôi nhìn sang Valley ngắm bình minh đang ló dạng, ngày thứ năm của tôi ở nhà, sau đó tôi ngoặt về khúc quanh dẫn vào nhà, đỗ xe kế bên xe của mẹ, cạnh nó là một chiếc Ferrari lạ hoắc. Tôi ngồi đó, lắng nghe những ca từ cuối cùng của một bài hát nào đó, xong chui ra khỏi xe, bước tới cửa trước, tìm chìa khóa của mình và mở cửa. Tôi đi lên lầu, vào phòng ngủ, khóa cửa, châm thuốc, bật ti vi, tắt tiếng, mò mẫm trong tủ tường, tìm ra lọ Valium mình đã giấu dưới một mớ áo len cashmere. Sau khi nhìn viên thuốc nhỏ màu vàng có lỗ khoét chính giữa, tôi quyết định rằng mình không cần đến nó, bèn cất đi. Tôi cởi quần áo, nhìn vào chiếc đồng hồ số, cùng loại với cái của thằng Griffin, nhận ra mình chỉ có vài tiếng để ngủ trước khi đi ăn trưa cùng bố nên tôi kiểm tra cho chắc ăn là đã đặt báo thức, rồi lại đặt lưng xuống, dán mất vào ti vi, vì tôi từng nghe nói nếu bạn nhìn chằm chằm lên màn hình ti vi đủ lâu, bạn có thể thiếp đi.
Chuông báo thức reo lúc mười một giờ. Trên đài đang phát bài “Artificial Insemination,” tôi đợi cho đến khi hết bài thì mới mở mắt ngồi dậy. Căn phòng tràn ngập ánh mặt trời đang ùa vào tới tấp qua khe cửa chớp, và khi nhìn vào gương, tôi có cảm giác mình đang nở một nụ cười hoang dại, méo mó. Tôi đi vào phòng treo đồ, ngắm mặt mũi và thân hình của mình trong gương, gồng cơ bắp lên hai lần, tự hỏi không biết có nên cắt tóc không, quyết định rằng quả thật mình cần phải làm sậm da. Rồi tôi quay đi, mở chiếc phong bì giấu bên dưới mớ áo len. Tôi lấy ra hai tép coke mua của Rip tối qua, hít vào và cảm thấy khá hơn. Tôi vẫn đang mặc quần lót khi bước xuống nhà. Dù đã mười một giờ, tôi nghĩ vẫn chưa ai dậy cả, và tôi phát hiện ra cửa phòng mẹ không để mở, xem chừng đã bị khóa lại mất rồi. Tôi bước ra ngoài, nhào xuống bể bơi, làm ào hai mươi vòng, rời khỏi bể, vừa lau khô người vừa đi vào bếp. Lấy một quả cam trong tủ lạnh, vừa gọt vừa đi lên lầu. Tôi ăn quả cam trước khi vào nhà tắm, nhận ra mình không có thời gian cho việc nâng tạ. Kế đến tôi về phòng riêng, bật MTV ầm ĩ, lấy thêm một tép coke và lái xe đến ăn trưa cùng bố.
Tôi không thích lái xe dọc Wilshire vào giờ cơm trưa. Dường như lúc nào cũng có vô vàn xe cộ, các ông bà già với đám người hầu đợi xe buýt, sau rốt tôi nhìn đi chỗ khác, đốt cả lô thuốc lá, vặn đài to hết cỡ. Lúc này, chẳng có gì nhúc nhích dù đèn đã chuyển màu xanh. Tôi ngồi đợi trong xe và nhìn những người đang ngồi trong mấy cái xe xung quanh. Hễ cứ khi nào đi trên Wilshire hay Sunset vào giờ ăn trưa, tôi đều ráng “nói chuyện bằng mắt” với người lái chiếc xe kế bên, cũng đang chịu cảnh kẹt cứng như tôi. Khi không thành công, và thường là không thành công, tôi đeo kính râm trở lại, chầm chậm nhích xe lên phía trước. Trong lúc ngoặt lên Sunset, tôi đi ngang qua tấm áp phích “Biến mất nơi đây” đã thấy hồi sáng, bèn quay đi, ráng xua câu đó ra khỏi óc.
Khu văn phòng của bố tôi nằm ở quận Century City. Tôi đợi ông trong phòng tiếp tân rộng thênh thang, đầy ắp đồ xa xỉ, chuyện gẫu với đám thư kí, tán tỉnh một em tóc vàng tuyệt xinh. Tôi chả thấy bực khi bị bố bắt chờ nửa tiếng đồng hồ trong lúc ông họp hành gì đó rồi lại hỏi vì sao tôi đến muộn. Ngày hôm nay, tôi thực sự không muốn ra ngoài dùng bữa trưa, tôi thích ngồi ở bãi biển, ngủ hoặc vùng vẫy ngoài bể bơi hơn, song tôi vẫn tỏ ra khá ngoan ngoãn, mỉm cười, gật đầu lia lịa, giả vờ lắng nghe tất tần tật những gì ông hỏi về trường học và trả lời tương đối thành thực. Tôi cũng chả thấy bối rối gì mấy khi trên đường tới Ma Maison, ông hạ mui chiếc 450 xuống và bật băng nhạc của Bob Seger, như thể những thứ này là một cử chỉ giao tiếp lạ lùng nào đó. Tôi cũng chả thấy phiền khi trong bữa ăn, bố tôi tiếp chuyện cơ man nào là doanh nhân, những kẻ ông hợp tác làm ăn trong ngành phim ảnh ghé qua bàn chúng tôi, và tôi chỉ được giới thiệu là “con trai tôi”, rồi tất thảy đám doanh nhân bắt đầu trông từa tựa nhau cả, trong khi tôi bắt đầu ước rằng mình đã mang theo toàn bộ số coke còn lại.
Bố tôi trông khá mạnh khỏe nếu ta không nhìn ông quá lâu. Ông có làn da rám nắng hoàn hảo, hai tuần trước ông đã đi trồng tóc ở Palm Springs, thành thử trên đầu ông bây giờ đã có một bộ tóc màu vàng nhạt. Ông còn đi sửa mặt nữa. Tôi tới thăm ông ở Cedars-Sinai khi cuộc phẫu thuật đã hoàn tất, và tôi nhớ đã trông thấy khuôn mặt ông quấn đầy băng, rồi cả cái lối ông liên tục rờ rờ vào chúng.
“Sao bố không dùng bữa như thường lệ?” tôi hỏi, đầy quan tâm, sau khi hai bố con gọi món.
Ông mỉm cười, bỏ mũ ra. “Chuyên gia dinh dưỡng không cho phép.”
“Ồ.”
“Mẹ con thế nào?” ông bình thản hỏi.
“Mẹ ổn.”
“Bà ấy ổn thật chứ?”
“Vâng, mẹ thật sự ổn.” Trong thoáng chốc, tôi những muốn kể cho ông nghe về chiếc Ferrari đậu trên lối vào ga ra.
“Con chắc chứ?”
“Không phải lo gì hết cả.”
“Vậy thì tốt,” ông ngừng lời. “Bà ấy vẫn đi lại với tay bác sĩ Crain đó chứ?”
“Vâng.”
“Thế thì tốt.”
Một khoảng lặng trôi qua. Một doanh nhân khác lại ghé qua rồi bỏ đi.
“Này Clay, con muốn quà gì cho Giáng sinh?”
“Không gì cả,” vài giây sau tôi đáp.
“Con muốn đặt tiếp tờ Variety không?”
“Đã đặt rồi.”
Một khoảng im lặng nữa.
“Con có cần tiền không?”
“Không,” tôi bảo ông, chắc mẩm thế nào sau đó ông cũng sẽ dúi tiền cho tôi, có thể là ngoài Ma Maison, hoặc trên đường về văn phòng ông.
“Trông con gầy quá,” ông nói.
“Ừmmm.”
“Và nhợt nữa.”
“Tại thuốc đấy,” tôi lầm bầm.
“Bố nghe không rõ”
Tôi nhìn ông và nói, “Từ hôm về nhà con đã lên được năm pao.”
“Ồ,” ông nói, tự rót ra cho mình một ly rượu trắng.
Một doanh nhân khác lại ghé qua. Khi hắn đã đi, bố tôi quay sang tôi và hỏi,
“Con muốn đến Palm Springs nghỉ Giáng sinh không?”
“Một ngày nọ, khi những tháng ngày cuối cùng của thời trung học sắp qua đi, tôi không đến trường. Thay vào đó, tôi lái xe tới Palm Springs một mình, nghe lại nhiều băng nhạc cũ mình từng thích nhưng không còn ưng lắm, rồi dừng xe ở cửa hàng McDonald tại Sunland mua một lon Coca, sau đó lái xe đến hoang mạc và đỗ lại trước căn nhà cũ. Tôi không ưng căn nhà mới mà gia đình đã mua, ờ thì nó ổn, nhưng chẳng giống căn nhà cũ. Nhà cũ vắng tanh, nhìn bên ngoài hoang tàn, hỗn độn, cỏ dại mọc đầy, có cả ăng ten vô tuyến rơi từ trên mái xuống, lại thêm vỏ hộp rỗng bỏ đi nằm la liệt trên đám đất trước nhà vốn dĩ là bãi cỏ. Bể bơi cũng đã bị rút sạch nước và tất cả những ký ức xưa bỗng ùa về trong tôi, thế là vẫn mặc nguyên bộ đồng phục trên người, tôi ngồi xuống những bậc thang bể bơi mà khóc. Tôi nhớ về hết thảy những tối thứ Sáu lái xe về, những tối Chủ nhật lái xe đi, những chiều chơi bài với bà trên ghế dài bên bể bơi. Ấy vậy mà những ký ức đó dường như đã nhạt nhòa hơn cả đám hộp bia rỗng ruột nằm lăn lóc khắp nơi trên thảm cỏ chết và kính cửa sổ vỡ tan. Cô tôi đã định bán nó đi, nhưng tôi chắc cô tiếc nhớ nó và chẳng thiết bán nữa. Bố thì lại muốn bán và thật sự tức tối vì chẳng ai chịu làm vậy. Tuy thế, họ không còn đả động gì tới chuyện ấy nữa, căn nhà cứ nằm đó và nó chẳng bao giờ còn được nhắc đến. Tôi không đến Palm Springs bữa đó để ngó nghiêng hay ngắm nghía ngôi nhà cũ, mà tôi cũng chẳng đến vì muốn cúp học hay gì đó. Tôi nghĩ mình tới vì muốn xem mọi thứ trước kia đã từng ra làm sao. Tôi cũng không biết nữa.”
Trên đường về nhà sau bữa trưa, tôi tạt vào Cedars-Sinai thăm Muriel, vì Blair bảo Muriel rất muốn gặp tôi. Nom cô quá ư xanh xao, gầy gò đến nỗi tôi trông thấy rõ mồn một cả đường gân trên cổ. Dưới mắt cô có quầng thâm, và màu son hồng cô dùng xung đột khủng khiếp với sắc mặt trắng xanh. Cô đang xem một chương trình thể dục nào đó trên ti vi, mấy tờ báo Glamour, Vogue, Interview nằm la liệt bên giường. Rèm cửa khép kín nên cô nhờ tôi kéo ra. Khi rèm đã mở, cô đeo kính râm lên và bảo tôi rằng cô cần một liều nicotine, rằng cô thèm một điếu thuốc “chết đi được”. Tôi nói tôi chẳng có điếu nào. Cô nhún vai rồi vặn to tiếng ti vi, phá lên cười giễu cợt đám người tập thể dục. Cô khá kiệm lời, mà thế lại hay vì tôi cũng không nhiều lời là mấy.
Tôi rời khỏi bãi đỗ xe ở Cedars-Sinai(17), rẽ trật lối hai lần và cuối cùng thấy mình đang ở Santa Monica. Tôi thở dài, bật đài lên, vài con bé đang hát về vụ động đất ở L.A. “My surfboard’s ready for the tidal wave.” Một cái xe chạy tới gần xe tôi ở chốt đèn kế tiếp, tôi liền quay đầu ngó xem ai đang ngồi trong đó. Hai thằng cha lái Fiat, cả hai đều tóc ngắn, râu ria um tùm, mặc sơ mi ngắn tay sọc vuông với gi lê trượt tuyết, một gã nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc, rồi gã nói gì đó với thằng bạn, và giờ cả hai gã đều nhìn tôi. “Smack, smack, I fell in a crack.” Gã cầm lái kéo cửa xuống, tôi thấy hơi căng thẳng, gã hỏi tôi gì đó, nhưng cửa xe của tôi đã kéo lên còn mui xe chưa hạ xuống nên tôi không trả lời gã. Tuy thế gã lái vẫn hỏi tôi lần nữa, chắc tưởng tôi là một tài tử nào đó. “Now, I’m part of the debris,” mấy con bé trên đài ré lên. Đèn chuyển sang màu xanh và tôi lái xe đi, nhưng tôi đang ở làn đường bên trái và giờ đã gần năm giờ chiều thứ Sáu, mà giao thông thì tệ hại, thế là chiếc Fiat lại chạy kế bên xe tôi trong khi tôi tiếp tục gặp đèn đỏ, hai thằng pê đê dở người cứ thế cười toáng lên, chỉ trỏ, hỏi tới hỏi lui cái câu chết tiệt đó. Cuối cùng tôi rẽ trái sai luật, ngoặt vào một con phố nhỏ, đậu xe một lát, tắt đài, châm thuốc hút.
Lẽ ra Rip phải gặp tôi tại quán Cafe Casino ở Westwood, nhưng giờ vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu. Ở Westwood chẳng có gì để làm. Thời tiết quá nực để thả bộ loanh quanh, mà tôi thì đã xem tất tật các bộ phim, thậm chí một số còn xem đến hai lần, nên tôi cứ thế ngồi lỳ dưới tán ô ở Cafe Casino uống Perrier với nước bưởi mà ngắm xe cộ xẹt qua xẹt lại trong cái nóng oi ả. Châm thuốc, dán mắt vào chai Perrier. Có hai cô nàng khoảng mười sáu mười bảy, cùng để tóc ngắn, ngồi ở bàn kế bên, thế là tôi liên tục ngó sang đó, và hai cô em cùng đá lông nheo lại, một em đang bóc cam còn em kia đang nhâm nhi espresso. Em bóc cam hỏi em kia xem có nên nhuộm một dải màu hạt dẻ trên tóc không. Em đang uống espresso ngẫm ngợi chuyện đó một lúc rồi bảo không nên, tốt hơn hết hãy nhuộm đỏ, nếu không đỏ thì tím, chứ dứt khoát không thể là hạt dẻ hoặc antraxit. Tôi nhìn em đang bóc cam và em nhìn tôi, rồi tôi lại ngó chai Perrier. Em đang cầm tách espresso ngừng lại vài giây rồi hỏi, “Mà antraxit là màu gì nhỉ?”
Một chiếc Porsche đen có cửa sổ kính tối màu đến trước cổng Cafe Casino và Julian chui ra. Trong thấy tôi, nó bước tới dù xem chừng không thiết tha gì lắm. Nó đặt một tay lên vai tôi trong khi tôi bắt tay kia.
“Julian,” tôi nói. “Tình hình sao rồi mày?”
“Êu, Clay,” nó nói. “Dạo này thế nào? Mày về được bao lâu rồi?”
“Mới được chừng năm ngày,” tôi nói. Mới có năm ngày.
“Mày đang làm gì? Có việc gì đấy?”
“Tao đang đợi Rip.”
Julian trông thật sự mệt mỏi và ốm yếu sao đó, nhưng tôi vẫn nói rằng trông nó bảnh lắm, và nó bảo tôi cũng thế, dù tôi quả thực cần phải làm sậm da.
“Nghe này,” nó mào đầu. “Xin lỗi vì đã không gặp mày với Trent ở Carney tối hôm trước, đã thế còn tê lê phê trong bữa tiệc nữa. Chỉ là bốn hôm nay tao phê thuốc quá và thế là... tao quên béng mất... tao thậm chí không về nhà...” Nó đập tay lên trán. “Ôi trời, chắc mẹ tao lo dữ lắm.” Nó ngừng lời, không cười.
“Chỉ là tao chán ngấy phải tiếp đãi thiên hạ.” Nó nhìn qua tôi. “Chết tiệt, tao cũng chả biết nữa.”
Tôi nhìn về phía chiếc Porsche đen, ráng nhìn xuyên qua ô cửa sổ kính tối và bắt đầu tự hỏi không biết còn ai khác trong xe nữa không. Julian bắt đầu nghịch đống chìa khóa của nó.
“Mày có cần gì không, bạn hiền?” nó hỏi. “Ý tao là, tao quý mày lắm và nếu mày có cần bất kỳ cái gì thì cứ tới gặp tao nhé, OK?”
“Cám ơn. Tao không cần gì, không thật sự cần gì.” Tôi dừng lại, thấy buồn buồn sao đó. “Chúa ơi, Julian, tình hình mày thế nào? Mình phải tụ tập mới được. Lâu lắm rồi tao không gặp mày.” Ngừng một lát. “Tao vẫn nhớ mày đấy.”
Julian thôi nghịch chìa khóa, rời mắt khỏi tôi. “Tao vẫn ổn thôi. Thế... mẹ kiếp, mày đã ở đâu ấy nhỉ, Vermont à?”
“Không, New Hampshire.”
“Ờ phải. Chỗ đó thế nào?”
“Cũng ổn. Nghe nói mày bỏ U.S.C.?”
“Ồ phải. Chịu không thấu cái xứ đó. Hàng dỏm tất. Có khi để năm tới, hiểu chứ?”
“Ừa...” tôi nói. “Mày có nói chuyện với Trent không?”
“Ôi bạn hiền ơi, nếu tao muốn gặp nó, tao khắc sẽ gặp.”
Lại một khoảng im lặng trôi qua, lần này lâu hơn.
“Dạo này mày làm gì?” sau rốt tôi hỏi.
“Gì cơ?”
“Dạo này mày ở đâu? Mày làm gì?”
“Ôi, tao chả biết. Loanh quanh luẩn quẩn thôi. Đến dự buổi trình diễn của Tom Petty ở cái chỗ... Forum ấy. Nó hát cái bài đó, ôi, mày biết đấy, cái bài hồi trước mình nghe nát đĩa ra ấy...” Julian nhắm nghiền mắt, ráng nhớ ra bài hát. “Ôi, chết tiệt, mày biết mà...” Nó bắt đầu lẩm nhẩm rồi hát nên lời. “Straight into darkness, we went straight into darkness, out over that line, yeah straight into night, straight into night...”
Hai cô em khi nãy nhìn sang chúng tôi. Tôi nhìn chai Perrier, thấy hơi xấu hổ, rồi nói, “Ừ, tao nhớ.”
“Khoái bài đó lắm,” nó nói.
“Ừ, tao cũng thế. Mày còn làm gì nữa không?”
“Ăn hại tất,” nó phá lên cười. “Tao cũng chả biết. Loanh quanh thôi.”
“Mày có gọi cho tao và cả để lại tin nhắn nữa, đúng không?”
“Ừ, phải.”
“Mày muốn gì?”
“Ôi quên đi mày, chả quan trọng đâu.”
“Thôi nào, có chuyện gì?”
“Tao bảo quên đi mà Clay.”
Nó bỏ kính râm xuống, nheo mắt lại, hai mắt nó trông đờ đẫn và điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra để nói là, “Buổi hòa nhạc thế nào?”
“Sao?” Nó quay ra cắn móng tay.
“Buổi hòa nhạc. Nó thế nào?”
Nó đăm đăm nhìn đi chỗ khác. Hai cô em bàn bên đứng dậy bỏ đi.
“Dở lắm, bạn hiền à. Dở vãi lúa,” cuối cùng nó cũng mở miệng, rồi quay đi. “Gặp sau nhé.”
“Ừa, gặp sau,” tôi nói và lại nhìn về chiếc Porsche, có cảm tưởng còn ai đó trong xe.
Rip không hề ló mặt ở Cafe Casino và sau đó gã gọi điện, lúc khoảng ba giờ, bảo tôi đến căn hộ của gã ở Wilshire. Spin, bạn cùng phòng của gã đang trần truồng tắm nắng ngoài ban công, Devo hát trên dàn âm thanh nổi. Tôi bước vào phòng ngủ của Rip, gã vẫn nằm trên giường, cởi trần, có một chiếc gương đặt trên cái bàn cạnh giường, gã đang hít một tép coke. Gã bảo tôi vào phòng, ngồi xuống, ngắm quang cảnh bên ngoài. Tôi bước ra chỗ cửa sổ, gã liền chỉ vào cái gương, hỏi tôi có muốn làm một ít coke không, và tôi nói tôi không cho là thế, lúc này thì không.
Một thằng nhóc mặt non choẹt, khoảng mười sáu, mà có lẽ là mười lăm, làn da rám nắng hoàn hảo bước ra từ phòng tắm, tay đang kéo khóa quần jeans và cài thắt lưng. Nó ngồi xuống cạnh giường và xỏ chân vào giày, chúng có vẻ quá to so với chân của nó. Thằng nhóc này thấp tè, tóc vàng, đầu đinh, mặc áo phông của Fear và cổ tay đeo một cái vòng da màu đen. Rip không nói gì với nó, còn tôi thì giả vờ như nó không có ở đây. Nó đứng lên, nhìn chằm chằm vào Rip rồi bỏ đi.
Từ chỗ mình đang đứng, tôi nhìn thấy Spin đứng dậy và đi vào bếp, vẫn trần nhồng nhộng, rồi hắn vắt bưởi vào một cái bình thủy tinh bự chảng. Từ trong bếp, hắn gọi Rip:
“Mày đã đặt chỗ ở Mortons với Cliff chưa?”
“Rồi, cưng,” Rip nói vọng xuống rồi quay sang hít coke.
Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao Rip lại kêu tôi tới, tại sao gã không thể gặp tôi ở một nơi nào khác. Trên đầu giường gã treo một tấm áp phích của The Beach Boys được lồng khung đắt tiền, tôi ngó chồng chọc vào nó và nhớ xem ông nào đã chết trong khi Rip hít thêm được ba đợt nữa. Gã ngửa đầu ra sau, lắc lắc rồi khịt khịt ầm ĩ. Xong rồi gã nhìn tôi và hỏi tôi làm cái trò gì trong quán Cafe Casino ở Westwood trong khi rõ ràng gã nhớ là đã hẹn gặp tại Cafe Casino ở Beverly Hills. Tôi bảo tôi chắc chắn gã đã nói là gặp nhau tại Cafe Casino ở Westwood.
Rip nói, “Không, không thể nào,” rồi tiếp, “Nhưng không có gì mà phải lăn tăn.”
“Ờ, chắc thế.”
“Chú em cần gì?”
Tôi rút ví tiền ra và có cảm giác là Rip cũng chưa hề xuất hiện ở Cafe Casino, Bervely Hills.
Trent đang gọi điện trong phòng nó, tìm cách mua coke từ một tay sống ở Malibu vì nó không liên lạc được với Julian. Sau khi đàm đạo với gã đó chừng hai mươi phút, nó gác máy và nhìn tôi. Tôi nhún vai và châm một điếu thuốc. Điện thoại đổ chuông không ngớt và Trent luôn miệng bảo tôi rằng nó sẽ đi xem phim, bất kể phim gì, với tôi ở Westwood, vì đại để là có chín bộ phim mới được công chiếu vào thứ Sáu. Trent thở dài, sau đó nghe điện. Đó là gã lúc nãy. Cuộc gọi chẳng tốt lành gì. Trent gác máy và tôi nói có lẽ ta nên đi xem suất bốn giờ. Trent bảo có khi tôi nên đi với Daniel hay Rip, hoặc một trong những “thằng bạn pê đê” của tôi.
Chú thích
17. Nằm ở Los Angeles, bệnh viện phi lợi nhuận lớn nhất ở Tây Hoa Kỳ.