ó đang hẹn hò với anh chàng khủng nhất,” một trong hai đứa em tôi nói.
“Anh ấy học ở đâu vậy?” đứa kia quan tâm hỏi.
“Harvard.”
“Anh ấy học lớp mấy?”
“Chín. Trên nó một năm.”
“Mẹ nghe nói họ đang bán nhà,” mẹ tôi nói.
“Không biết anh ấy có được rao bán không nhỉ,” con em lớn, mà tôi nghĩ mười lăm tuổi, lầm bầm, rồi hai đứa em rúc rích cười dưới hàng ghế sau.
Một chiếc xe tải chở trò chơi điện tử ở đằng sau đi ngang qua, hai đứa em tôi phát rồ lên.
“Bám theo bộ trò chơi đó đi!” một đứa ra lệnh.
“Mẹ, mẹ có nghĩ nếu con xin bố thì bố sẽ mua Galaga làm quà Giáng sinh cho con không?” đứa kia hỏi, chải chuốt mái tóc vàng ngắn ngủn. Tôi nghĩ có lẽ con bé mười ba tuổi.
“Galaga là cái gì?” mẹ hỏi.
“Trò chơi điện tử,” một trong hai nói.
“Con có Atari rồi mà,” mẹ tôi nói.
“Atari rẻ quá,” con bé nói, đưa đứa kia chiếc lược, đứa kia cũng tóc vàng.
“Mẹ không biết,” mẹ nói, chỉnh kính râm, mở mui chống nắng. “Tối nay mẹ sẽ ăn tối với bố.”
“Khả quan đấy,” đứa lớn nói mỉa mai.
“Tụi con sẽ để nó ở đâu?” một đứa nói.
“Để gì?” mẹ tôi hỏi lại.
“Galaga! Galaga!” hai em tôi gào lên.
“Trong phòng Clay, chắc thế.”
Tôi lắc đầu.
“Vớ vẩn! Không được,” một đứa ré lên. “Clay không thể giữ Galaga trong phòng anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng khóa cửa.”
“Đúng thế, Clay, em phát bực vì chuyện đó,” đứa kia đanh giọng.
“Sao lúc nào anh cũng khóa cửa thế Clay?”
Tôi không trả lời.
“Sao anh lại khóa cửa hở Clay?” một trong hai đứa, tôi không biết là đứa nào, lại hỏi.
Tôi vẫn im lặng. Tôi đang nghĩ xem có nên túm lấy một cái trong đám túi MGA hoặc Camp Beverly Hills hay một hộp giày hiệu Privilege mà quẳng ra ngoài cửa xe hay không.
“Mẹ, kêu anh ấy trả lời con đi. Sao anh lại khóa cửa hở Clay?”
Tôi quay lại. “Vì cả hai đứa mày đều thó một phần tư gam cocain của tao vào cái lần cuối cùng tao để cửa mở. Lý do đấy.”
Hai đứa nín thinh. Bài “Teenage Enema Nurses in Bondage” của một nhóm nhạc tên là Killer Pussy đang vang lên trên đài phát thanh, mẹ tôi hỏi có nghe cái này không, thế là hai đứa bảo bà bật to lên, rồi không ai nói tiếng nào nữa cho tới khi bài hát kết thúc. Lúc về đến nhà, con bé kế tôi rốt cuộc cũng nói với tôi ở bể bơi, “Vớ vẩn. Em đây tự kiếm cocain được.”
Tay bác sĩ tâm thần tôi phải gặp trong suốt bốn tuần ở nhà còn trẻ, để râu, lái 450 SL, có nhà ở Malibu. Tôi ngồi trong văn phòng kéo rèm kín mít của hắn ở Westwood mà vẫn đeo kính râm, hút thuốc lá, đôi khi hút cả kretek(15) chỉ để trêu tức hắn, thi thoảng tôi còn khóc lóc. Đôi khi tôi hét vào mặt hắn và hắn hét lại. Tôi bảo hắn rằng mình có những tưởng tượng tình dục kỳ quái, thế là hắn tỏ ra chăm chú hơn nhiều. Tôi bắt đầu cười phá lên vô cớ, sau đó thấy khó ở. Thi thoảng tôi lại còn dối hắn nữa. Hắn kể cho tôi nghe về cô bồ của hắn, về việc sửa chữa đang được tiến hành với căn nhà ở Tahoe, và tôi nhắm mắt mà châm tiếp điếu thuốc khác, cắn răng chịu đựng. Đôi khi tôi đứng dậy bỏ đi.
Tôi đang ngồi trong quán Du-par’s ở Studio City, đợi Blair, Alana và Kim. Tụi nó gọi điện rủ tôi đi xem phim cùng, nhưng tôi đã uống Valium và đánh một giấc hồi đầu giờ chiều nên không thể đi cho kịp gặp tụi nó ngoài rạp được. Thế là tôi hẹn tụi nó ở Du-par’s. Tôi ngồi gần cửa sổ lớn, kêu phục vụ mang cà phê đến, nhưng cô ta chẳng mang gì đến cho tôi mà lại đi lau bàn kế bên và phục vụ bàn khác. Song việc cô ta chẳng đem gì đến cho tôi hóa ra lại hay vì tay tôi cứ run khủng khiếp. Tôi đốt một điếu thuốc, để ý đống đồ trang trí Noel trên quầy thu ngân chính. Một hình nợm ông già Noel bằng nhựa, thắp sáng bằng đèn nê ông đang cầm một thanh kẹo Styrofoam dài gần mét, với những hộp lớn xanh đỏ tựa vào nó, tôi tự hỏi trong những cái hộp ấy có gì. Thế rồi mọi con mắt bất chợt dồn vào đôi mắt của một gã trai nhỏ thó, da sậm màu, trông có vẻ sốt ruột, mặc áo thun Universal Studios, ngồi cách tôi hai bàn. Hắn nhìn tôi chăm chăm, còn tôi ngó xuống và rít một hơi dài. Hắn cứ thế nhìn đăm đăm, còn tôi chỉ có thể nghĩ một là hắn không trông thấy tôi, hai là tôi không có ở đây. Tôi không rõ vì sao tôi nghĩ thế. Thiên hạ sợ phải nhập làn. Không biết hắn có phải để bán không.
Blair bất thình lình hôn vào má tôi rồi ngồi xuống cùng Alana và Kim. Blair cho tôi biết hôm nay Muriel phải nhập viện. “Nó ngất xỉu trong lớp phim. Thế là người ta đưa nó tới Cedars-Sinai, mà đấy đâu phải là bệnh viện gần U.S.C. nhất,” Blair nói ào ào và châm thuốc hút. Kim đeo kính râm màu hồng, châm thuốc theo, rồi tới lượt Alana cũng xin một điếu.
“Anh sẽ tới bữa tiệc của Kim phải không Clay?” Alana hỏi.
“Ồ phải, Clay. Anh nhất định phải tới đấy,” Kim nói.
“Bao giờ vậy?” tôi hỏi, biết Kim lúc nào cũng tổ chức tiệc tùng, mỗi tuần một lần hay gần gần thế.
“Khoảng cuối tuần sau,” cô bảo, dù tôi biết thế nào cũng là ngày mai.
“Tớ chả biết đi với ai,” Alana bất chợt nói. “Ôi Chúa ơi, tớ chẳng biết đi với thằng chó nào.” Cô ngừng lời. “Tớ chỉ mới nhận ra thôi đấy.”
“Thế Cliff thì sao? Không phải cậu từng đi với Cliff sao?” Blair hỏi.
“Tớ sẽ đi với Cliff,” Kim nói, nhìn sang Blair.
“Ồ, phải rồi,” Blair nói.
“Nếu cậu đi với Cliff, tớ sẽ đi với Warren,” Alana nói.
“Tớ tưởng hồi trước cậu đi lại với Warren,” Kim nói với Blair.
Tôi liếc sang Blair.
“Tớ có đi chơi với Warren, nhưng tớ không đi lại với cậu ấy,” Blair nói, dường như hơi chậm.
“Cậu có đi lại đâu. Cậu ngủ với nó mà. Cậu đâu có đi lại,” Alana nói.
“Sao cũng được, sao cũng được,” Blair nói, lật giở tờ thực đơn, liếc sang tôi rồi quay đi.
“Cậu có ngủ với Warren không đấy?” Kim hỏi Alana.
Alana nhìn Blair, rồi nhìn Kim, sau đó nhìn sang tôi và nói, “Không, tớ không ngủ với cậu ta.” Cô lại nhìn sang Blair rối lại nhìn Kim. “Thế cậu thì có hay không?”
“Không, nhưng tớ nghĩ Cliff từng ngủ với Warren,” Kim nói, hơi ngập ngừng.
“Có khi thế thật, nhưng tớ tưởng Cliff ngủ với con bé Didi Hellman Quê-mùa-hóa-Du-côn gớm ghiếc chứ,” Blair nói.
“Ôi, không phải đâu. Ai bảo cậu thế?” Alana tò mò.
Đột nhiên tôi nhớ ra là hình như mình đã ngủ với con bé Didi Hellman. Tôi cũng nhớ ra là hình như mình đã ngủ cả với Warren. Tôi không nói gì. Mấy cô nàng này hẳn đã biết rồi.
“Didi chứ ai,” Blair nói. “Nó không kể với cậu hả?”
“Không,” Kim nói. “Nó có kể đâu.”
“Nó cũng không kể gì với tớ,” Alana nói.
“Nó kể với tớ,” Blair nói.
“Ôi, nó thì biết cái gì? Vì Chúa, nó sống ở Calabasas mà,” Alana rền rĩ.
Blair suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, giọng đều đều, “Nếu Cliff ngủ với Didi, cậu ta hẳn đã ngủ với... Raoul.”
“Raoul nào cơ?” Alana và Kim đồng thanh nói.
Tôi lật mớ thực đơn, giả vờ đọc, tự hỏi không biết mình đã ngủ với Raoul chưa. Cái tên nghe quen quen.
“Bạn trai khác của Didi. Nó lúc nào cũng dính dáng tới mấy vụ phang phịch ba người tởm lợm. Tụi nó lố lắm,” Blair nói và đóng thực đơn lại.
“Didi cũng lố đâu kém,” Alana chêm vào.
“Raoul là giai đen phải không?” một lúc sau Kim hỏi.
Tôi chưa ngủ với Raoul lần nào.
“Ừa. Sao?”
“Vì tớ nghĩ tớ từng gặp tay đó trong bữa tiệc hậu trường ở The Roxy.”
“Tưởng tay đó sốc thuốc quá liều mà.”
“Không, không. Cậu ta xinh trai lắm. Có khi là giai đen bảnh nhất tớ từng gặp ấy,” Blair nói.
Alana và Kim gật đầu tán đồng. Tôi gấp thực đơn lại.
“Nhưng không phải cậu ta bóng sao?” Kim tỏ vẻ quan tâm.
“Ai? Cliff á?” Blair hỏi.
“Không. Raoul cơ.”
“Cậu ta lưỡng. Lưỡng đấy,” Blair nói, rồi lại hơi phân vân. “Tớ nghĩ thế.”
“Tớ không nghĩ cậu ta ngủ với Didi đâu,” Alana nói.
“Tớ cũng chả tin tẹo nào,” Blair nói.
“Thế sao nó lại hẹn hò với cậu ta?”
“Nó cho là cặp bồ với giai đen thì chúa lắm,” Blair nói, cô nàng đã chán ngấy đề tài này.
“Con dơ dáy,” Alana rùng mình vẻ kinh tởm mỉa mai.
Ba đứa ngừng nói, rồi Kim bảo, “Tớ không biết Cliff ngủ với Raoul đấy.”
“Cliff ngủ với cả thiên hạ mà,” Alana nói, nhướng mắt lên, thế là Kim với Blair phá lên cười. Blair nhìn sang tôi, tôi cũng gượng mỉm cười, phục vụ bàn tới nghe gọi món.
Đúng như tôi đoán, bữa tiệc của Kim diễn ra tối nay. Tôi theo Trent tới dự. Trent diện cà vạt khi tới nhà tôi, nó bảo tôi làm theo, thế là tôi đeo cà vạt đỏ. Khi hai đứa dừng xe ở tiệm Santo, Pietro mua gì đó ăn trước bữa tiệc, Trent thấy bóng mình phản chiếu trên một trong các ô kính cửa sổ, thế là nó nhăn mặt và tháo cà vạt ra, bảo tôi cũng làm theo, quyết định này hóa ra lại sáng suốt vì ở bữa tiệc chả có ma nào đeo cà vạt gì sất.
Tại ngôi nhà ở Holmby Hills, tôi tán chuyện với vô số người, họ kể cho tôi nghe nào chuyện sắm sửa com lê ở Fred Segal, chuyện mua vé xem ca nhạc, sau đó tôi nghe Trent kể lể với mọi người chuyện nó đang sinh hoạt lý thú ra sao trong hội sinh viên nó tham gia ở U.C.L.A. Tôi còn nói chuyện với Pierce, một thằng bạn thời trung học, xin lỗi nó vì đã không gọi khi mới tới, nhưng nó bảo không thành vấn đề, rồi thì trông tôi sao mà nhợt nhạt quá, và ai đó đã chôm mất con BMW bố nó mua cho làm quà tốt nghiệp. Julian cũng có mặt tại buổi tiệc, nom không đến nỗi xác xơ kinh hồn như Alana nói: da vẫn rám nắng, tóc vàng ngắn ngủn, xem chừng hơi quá gầy, nhưng ngoài ra vẫn bảnh. Julian xin lỗi Trent vì đã không gặp được nó ở quán Carney tối hôm nọ, rằng nó thực sự bận, còn tôi đứng bên Trent trong khi nó nốc cạn ly gin pha tonic thứ ba, thấy nó nói, “Mày làm ăn vô trách nhiệm đếch mê nổi,” rồi tôi quay đi, băn khoăn không biết có nên hỏi Julian xem nó muốn gì khi gọi tôi và để lại tin nhắn, nhưng khi chúng tôi bốn mắt nhìn nhau và sắp sửa chào hỏi thì nó quay đi, bước vào phòng khách. Blair nhún nhảy sang chỗ tôi, ngâm nga lời bài “Do you really want to hurt me” mà cô ắt vừa mới nhớ ra trong cơn say, đoạn bảo tôi trông có vẻ phởn đấy và đưa cho tôi một chiếc hộp Jerry Magnin, thì thầm câu “Chúc mừng Giáng sinh nhé, cáo già,” vào tai tôi, rồi hôn tôi.
Tôi mở hộp. Một chiếc khăn quàng. Tôi cảm ơn, khen chiếc khăn đẹp. Cô kêu tôi quàng vào xem có vừa không, tôi bảo thường thì khăn quàng vừa cho tất cả. Nhưng cô cứ nài nỉ nên tôi đành phải làm theo, cô mỉm cười, thì thầm từ “Hoàn hảo”, đoạn quay về quầy rượu lấy đồ uống. Tôi đang đứng chơ vơ với khăn quàng trên cổ trong góc phòng khách thì bỗng nhiên trông thấy Rip, tay bán hàng cho mình, và tôi nhẹ cả người.
Rip diện một bộ cánh trắng, thùng thình, dày cộp mà chắc gã mua ở Parachute, kèm mũ phớt đen đắt tiền, khi Rip len ra chỗ tôi, Trent hỏi gã xem dạo này có đi nhảy dù không. “Nhảy dù ấy(16)? Hiểu không?” Trent nói, rúc rích cười. Rip chỉ đăm đăm nhìn Trent cho đến khi thằng này im bặt. Julian trở về phòng, tôi đang chuẩn bị ra chào thì bị Rip túm lấy cái khăn trên cổ, kéo tôi vào một căn phòng trống. Tôi để ý căn phòng không có nội thất gì ráo và bắt đầu thắc mắc nguyên do, trong khi Rip vỗ nhẹ vào vai tôi, cười lớn.
“Tình hình thế đếch nào rồi?”
“Rất ổn,” tôi nói. “Sao trong này không có đồ đạc nhỉ?”
“Kim sắp dọn đi,” gã nói. “Cám ơn đã gọi lại cho anh nhé, của khỉ.”
Tôi thừa biết Rip chẳng cố gọi cho mình, nhưng vẫn nói, “Xin lỗi, em mới về được khoảng bốn hôm và không biết nữa... Nhưng em tìm anh mấy hôm nay.”
“Thì anh đây. Anh giúp gì được mày, chú em?”
“Anh có gì?”
“Mày học hành gì ở cái trường đó?” Rip hỏi, không buồn trả lời tôi. Gã lôi từ trong túi ra hai phong bì nhỏ gập kín.
“À, một khóa nghệ thuật, một khóa viết và một khóa nhạc...”
“Khóa nhạc á?” Rip ngắt lời, làm bộ hào hứng. “Có viết nhạc không bay?”
“À, có, đôi chút.” Tôi lục tìm ví trong túi quần sau.
“Này, anh có viết lời bài hát đấy. Viết nhạc đi. Mình sẽ làm cả triệu.”
“Cả triệu gì cơ?”
“Mày sẽ quay về chứ?” Rip hỏi ngay sau đó.
Tôi không nói gì, chỉ dán mắt vào nửa gam hàng gã đổ xuống một chiếc gương cầm tay nhỏ.
“Hay may sẽ ở lại... và chơi bời... ở L.A.” Rip phá lên cười, châm thuốc. Gã lấy dao cạo xê đống bột ra làm bốn phần lớn, đoạn đưa cho tôi một tờ hai mươi đô cuộn tròn, tôi nghiêng người xuống hít.
“Về đâu?” tôi hỏi, ngẩng đầu lên, hít hà ầm ĩ.
“Chúa ơi,” Rip nói, nghiêng người xuống. “Về trường ấy, thằng ngu.”
“Em không biết. Chắc thế.”
“Chắc thế à.” Gã hít cả hai phần của gã, hai đống bột dài, cao ngất, rồi đưa tờ hai mươi đô cho tôi.
“Ừ,” tôi nhún vai, lại cúi người xuống.
“Khăn quàng được đấy. Quá được luôn. Anh đoán Blair nó vẫn khoái mày,”
Rip cười.
“Có thể,” tôi nói, hít phần còn lại.
“Có thể, có thể,” Rip phá lên cười.
Tôi mỉm cười, lại nhún vai. “Ngon đấy. Một gam nhé?”
“Của mày đây, thằng em.” Gã đưa tôi một trong hai chiếc phong bì nhỏ.
Tôi đưa gã hai tờ năm chục, một tờ hai chục, gã đưa lại tôi tờ hai chục và nói, “Quà Giáng sinh nhé!”
“Cám ơn nhiều, Rip.”
“À, anh nghĩ mày nên quay lại đi,” gã nói, đút tiền vào túi. “Đừng quậy phá. Đừng như cái lũ vô công rồi nghề.”
“Như anh hả?” Tôi hối ngay vì đã nói câu này. Thật chẳng đúng lúc.
“Như anh, cu ạ,” Rip nói, ngần ngừ.
“Em không biết em có muốn vậy không.”
“Ý mày là sao, mày không biết mày có muốn không à?”
“Em không rõ. Ở đó cũng chẳng khác gì mấy.”
Rip đang bắt đầu chán và tôi có cảm giác gã không màng lắm chuyện tôi đi hay ở.
“Nghe này, mày còn được nghỉ dài dài, phải không? Một tháng, phải không?”
“Phải. Bốn tuần.”
“Một tháng, phải rồi. Cứ suy nghĩ chuyện đó đi.”
“Em sẽ nghĩ.”
Rip tiến đến cửa sổ.
“Anh còn làm DJ không?” tôi châm điếu thuốc và hỏi.
“Không đời nào, cu.” Gã lướt một ngón tay lên chiếc gương, chấm nó lên răng rồi liếm, đoạn thả lại chiếc gương vào trong túi. “Giờ việc buôn bán đang ổn định nhờ uy tín của anh. Có thể anh sẽ trở lại khi anh sạt nghiệp. Duy có điều, anh nghĩ chả bao giờ sạt được,” gã cười phá lên. “Anh có căn hộ thông tầng ở Wilshire chúa lắm. Mê ly luôn.”
“Thế sao?”
“Ờ. Mày phải ghé qua đấy.”
“Em sẽ ghé.”
Rip ngồi trên bậu cửa sổ nói, “Anh nghĩ Alana muốn phịch anh. Mày nghĩ sao?”
Tôi chả nói gì. Tôi tìm không ra lý do vì Rip trông chẳng giống David Bowie chút nào, gã không thuận tay trái, cũng chẳng sống ở Colony.
“Thế anh có nên phang con bé không?”
“Em không biết,” tôi nói. “Hẳn rồi, sao lại không?”
Rip rời bậu cửa sổ và nói, “Nghe này, mày phải tới chỗ anh. Anh có Temple of the Doom bản lậu đấy. Mất bốn trăm đô. Mày nên qua anh, thằng em ạ.”
“Ừ, chắc chắn rồi, Rip,” chúng tôi bước tới cửa.
“Mày đến chứ?”
“Hẳn rồi.”
Khi hai chúng tôi bước vào phòng khách, có hai cô em tôi không nhớ là ai qua chỗ tôi, nói tôi phải điện cho bọn nó, một trong hai nhắc tôi nhớ đến cái đêm ở The Roxy, tôi bảo đêm ở The Roxy thì vô số kể, nó bèn cười và nói dù sao đi nữa tôi cũng phải điện cho nó. Tôi chẳng rõ mình có số của nó không và đúng lúc định hỏi thì Alana đến than phiền rằng Rip cứ quấy rầy cô nàng, rồi hỏi tôi có thể làm gì để can thiệp không. Tôi liền đáp chắc là không. Rồi Alana bắt đầu nói về Rip, trong khi ấy tôi quan sát tay bạn cùng phòng của Rip đang nhảy với Blair bên cây thông Noel. Hắn thì thầm điều gì đó vào tai cô, rồi hai người cùng phá lên cười, gật gù tâm đắc.
Còn có một gã trai già, mái tóc màu xám dài dài, mặc áo len Giorgio Armani, đi giày mô ca, lượn qua chỗ Alana và tôi rồi bắt đầu tán chuyện với Rip. Tôi thấy cả một trong những thằng U.S.C từng tới dự bữa tiệc của Blair, hắn ngó sang gã trai già, chừng bốn mươi, bốn nhăm gì đó, đoạn quay sang làm điệu làm bộ với mấy ả đã gặp tôi ở The Roxy. Để ý thấy tôi đang nhìn khi hắn làm thế, hắn bèn mỉm cười, và tôi cười lại, còn Alana thì vẫn không ngừng huyên thuyên, rồi may phước sao có kẻ vặn nhạc to lên và Prince bắt đầu gào rú. Alana bỏ đi ngay khi đến bài hát mà cô nàng muốn nhảy, và cái gã U.S.C tên Griffin đó tiến đến chỗ tôi, hỏi có muốn uống champagne không. Tôi đáp dĩ nhiên rồi, thế là hắn ra quầy rượu, còn tôi thì đi kiếm nhà vệ sinh để hít thêm một đợt nữa.
Tôi phải đi qua phòng Kim để đến đó, vì cái buồng ở dưới nhà đã bị hỏng khóa, khi tôi đến phòng cô thì Trent bước ra và đóng cửa lại.
“Dùng cái buồng dưới nhà ấy,” nó nói.
“Sao thế?”
“Vì bọn Julian, Kim và Derf đang phang nhau trong đó.”
Tôi đứng ngây ra. “Derf có đây hả?” tôi hỏi.
“Theo tao,” Trent nói.
Tôi nối gót Trent xuống dưới, ra khỏi nhà, về chỗ xe nó.
“Vào đi,” nó nói.
Tôi mở cửa, chui vào chiếc BMW.
“Mày muốn gì?” tôi hỏi khi nó chui vào khoang lái.
Nó lục lọi trong túi, lôi ra một cái lọ nhỏ.
“Chút xíu co-kain,” nó giả giọng miền Nam lè nhè.
Tôi không bảo với nó là mình đã hít rồi, nó moi ra một cái thìa vàng, dí cái thìa vào đống bột, cuộn lại đưa lên mũi, cứ thế bốn lượt cả thảy. Sau đấy nó đẩy cuộn băng được bật trong bữa tiệc vào dàn stereo trên xe, đưa tôi chiếc lọ với cái thìa. Tôi cũng làm bốn lượt, chảy nước mắt, nuốt vào họng. Loại coke (Cocain) này khác với hàng của Rip, không biết có phải nó lấy hàng từ chỗ Julian không. Mẻ này không ngon bằng.
“Mày đã về đây rồi, sao tụi mình không đi Palm Springs một tuần nhỉ,” nó đề xuất.
“Ờ. Palm Springs. Nhất định rồi,” tôi bảo nó.
“Mà này, tao quay vào đây.”
Tôi bỏ lại Trent ngồi một mình trong xe, quay về bữa tiệc, ra chỗ quầy rượu, nơi Griffin đang đứng và cầm hai ly champagne. “Tao thấy rượu hơi nhạt,” nó phán.
“Sao cơ?”
“Tao bảo là champagne nó nhạt.”
“Ồ.” Tôi ngừng lời, thoáng lúng túng. “Chả hề gì.”
Tôi cứ thế uống, nó bèn rót thêm cho tôi một ly nữa.
“Vẫn ngon chán,” nó nói sau khi cạn và rót thêm rượu. “Nữa chứ?”
“Dĩ nhiên.” Tôi cạn ly thứ hai, nó liền rót cho tôi ly thứ ba. “Cám ơn.”
“Con bé đi cùng tao vừa bỏ đi với thằng người Nhật mặc áo thun với quần bó trắng. Mày biết nó là thằng nào không?”
“Không.”
“Thợ làm tóc của Kim đấy.”
“Dữ ta,” tôi nói, nốc cạn ly champagne, nhìn sang Blair từ bên này căn phòng. Mắt chúng tôi chạm nhau, cô liền mỉm cười và làm mặt xấu. Tôi cười lại nhưng không làm mặt xấu. Griffin trông thấy liền nói oang oang, át cả tiếng nhạc nhộn nhạo, “Mày là thằng đang hẹn hò với Blair, đúng không?”
“À, từng hẹn hò.”
“Tao tưởng bọn mày vẫn.”
“Có thể bọn tao vẫn,” tôi nói, rót ra một ly champagne nữa. “Tao chả biết.”
“Nó nói về mày suốt.”
“Thật sao? Chà...” tôi kéo dài giọng.
Chúng tôi im lặng một lúc lâu.
“Khoái cái khăn của mày,” Griffin nói.
“Cám ơn.” Tôi uống cạn ly rượu, tự rót thêm cho mình, thắc mắc không biết mấy giờ rồi và mình đã ở đây được bao lâu. Coke đang mất dần tác dụng, tôi bắt đầu thấy váng vất say.
Griffin hít vào một hơi thật sâu rồi nói, “Này, muốn qua nhà tao không? Bố mẹ tao đang ở Rome nghỉ Giáng sinh.” Ai đó đổi băng nhạc, tôi liền thở dài, nhìn sang ly champagne nó đang cầm, vội uống cạn ly và nói dĩ nhiên rồi, sao lại không.
Griffin đứng bên cửa sổ phòng ngủ của nó, ngó ra sân sau, nhìn xuống bể bơi, mặc độc một chiếc quần lót, trong khi tôi ngồi trên sàn nhà, tựa lưng lên giường nó, chán chường, tỉnh như sáo, hút thuốc. Griffin nhìn tôi, và rồi thật chậm rãi, lóng ngóng, nó cởi quần lót ra, tôi thấy nó chẳng hề có mảng da rám nắng nào trên người, tôi bắt đầu thắc mắc tại sao và sém chút nữa thì phá lên cười.
Chú thích
15. Một loại thuốc lá nguồn gốc Indonesia, có vị đinh hương, đôi khi được trộn lẫn với cần sa.
16. Parachute, hiệu quần áo mà Clay đoán là Rip đã mua hàng, có nghĩa là “cái dù”. Parachute, hay parachuting, còn có nghĩa là một phương thức sử dụng chất kích thích bằng cách nuốt chửng chất kích thích cuộn trong giấy vệ sinh của toilet mà không hề nếm qua mùi vị.