Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 31: Giải hoặc::

Giải hoặc = giải thích nghi hoặc
Long Phạm dừng động tác uống rượu, buông ly rượu xuống không có trả lời, nhìn nhìn một chút vãn thiện trên bàn, đứng dậy ra ngoài triệu thị nữ tiến vào dọn dẹp.


Đối với phản ứng của Long Phạm cảm thấy kỳ quái, Lăng Lạc Viêm thật sự nghĩ không ra lý do có thể khiến Long Phạm tránh né vấn đề của hắn. Trăm năm chi ước – đối với hắn mà nói một trăm năm đúng là dài lâu. Lúc này ở thế giới kia cũng không có mấy ai có thể sống quá lâu như vậy, chỉ có những người ở đây thân đủ linh lực mới có mệnh thọ hơn trăm năm. Dù vậy một trăm năm cũng quá mức dài lâu. Nếu tính ra các trưởng lão trong tộc, chỉ sợ có một số cũng đều là lần đầu tiên đi dự trăm năm chi ước này, vì vậy mới đối đãi thận trọng như thế, e sợ sẽ cho ra điều gì bất trắc.


Tuy không biết Long Phạm ở trong tộc làm tế ti bao lâu, nhưng nếu là hắn, nhất định sẽ rõ ràng nguyên nhân vì sao Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc trong lúc đó phải định hạ trăm năm chi ước, lúc sau gặp nhau phải thương thảo chuyện gì.


Bọn thị nữ tiến vào thu thập thỏa đáng lại lui ra ngoài. Từ đầu đến cuối Lăng Lạc Viêm nhìn thấy bóng dáng bạch sắc đứng bên cạnh không nói gì. Không tiếp tục truy vấn, theo vẻ mặt của Long Phạm nhìn không ra manh mối nào. Không thể suy đoán hắn đến tột cùng là không muốn nói hay là vì chuyện gì đó. Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn hắn, Long Phạm không đáp lại nghi vấn của hắn mà lại đối với hắn hỏi, “Tông chủ phải tắm rửa, sớm đi nghỉ ngơi?”ngọn nguồn Liệt Diễm tộc cùng Xích Diêm tộc không thể nhất thời một lát có thể nói rõ ràng.


Như có chút đăm chiêu nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm gật gật đầu. Lần này Long Phạm không truyền người nâng dục dũng tiến đến mà là dẫn hắn đi ra ngoài, đến trước cửa một gian phòng, “Đây là tông chủ lệnh thuộc hạ chuẩn bị, mất mấy ngày, đã có thể sử dụng.”


Mở cửa ra nhìn thấy đúng là mấy ngày trước Lăng Lạc Viêm từng nói qua, cần một dục trì (bể tắm), lại nhìn nam nhân phía sau liếc mắt một cái. Hắn không nghĩ đến hắn chỉ thuận miệng nói một câu mà Long Phạm đã tiến hành thật tốt, “Hóa ra tế ti đối với lời nói của bản tông chủ coi trọng như thế”


“Tông chủ nói như vậy Long Phạm tự nhiên sẽ ghi nhớ.” Nâng tay phất nhẹ, vốn là ánh sáng mờ nhạt thoáng chốc thêm vào vài tia hoàng quang nhu hòa nhẹ nhàng, ngón tay chỉ vào bên cạnh hiện ra y phục cùng đồ dùng tắm rửa. Long Phạm lui về một bên, “Thỉnh tông chủ tắm rửa, tiếp qua hai ngày liền phải khởi trình đi diện kiến Liệt Diễm tộc, hảo hảo nghỉ ngơi. Liệt Diễm tộc chi ước đều không phải dễ dàng có thể đối phó.”


Rốt cục nghe thấy Long Phạm trả lời nghi vấn lúc trước hắn vừa hỏi. Cũng không có gì rõ ràng lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn. Hướng nam nhân đứng bên cạnh ngẩng đầu ra hiệu, Lăng Lạc Viêm vuốt lên môi rồi nói, “Tế ti thế nhưng lại quên, sinh hoạt thường ngày của bản tông chủ đều do ngươi phụ trách, còn không lại đây thay ta giải y.”


Long Phạm bước đến gần, cũng như mấy ngày trước bắt đầu thay hắn thoát hạ đai lưng. Lăng Lạc Viêm đứng bên cạnh hồ nước, theo đôi tay di chuyển trên người, hắn có thể cảm giác được ngón tay cọ xát qua bên hông cổ, cố ý vô tình xẹt qua làn da phía trên của hắn, lực đạo không nhẹ cũng không nặng cũng như khi ngón tay Long Phạm xuyên qua làn tóc, có loại lay động khiến lòng người rục rịch. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”


Hơi nước ẩm ướt bốc lên len vào khứu giác, còn có mùi hương của tạo linh dùng để tắm rửa, nhưng đặc biệt khiêu khích hắn chính là hương hoa sen kia, vốn là mùi hương thanh đạm làm cho người ta tĩnh tâm ngưng thần nhưng hắn lại luôn bị gợi lên rất nhiều liên tưởng. Y bào trên người từng kiện từng kiện được giải hạ, hắn bước vào dục trì. Phía sau truyền đến ngữ thanh thâm trầm dễ nghe, “Tông chủ có muốn Long Phạm thay ngươi tắm rửa?” 


Lăng Lạc Viêm dựa vào thành dục trì, ngẩng đầu ngửa cổ hướng phía sau nhìn lại, vạt áo thuần bạch dần dần tiếp cận cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một màu thanh lam, hắn miễn cưỡng nhấc tay lên cùng đôi mắt kia đối diện, “Còn phải hỏi, sớm thay ta tắm rửa xong, như thế mới có thể đến trên giường…..”


Thiếu niên ngửa mặt bên cạnh hồ nước tựa hồ là cố ý nói đến chỗ này thì dừng lại. Long Phạm chỉ nhìn hắn, tuy trong lời nói có thể nghe đến vô hạn nhu mì, nhưng xem ra phần sau tông chủ của hắn muốn nói e rằng không phải điều hai người đang nghĩ đến. Ngồi xổm xuống, hắn mơn trớn mái tóc bạch kim phủ kín bên cạnh hồ nước, chỉ nghe ngữ thanh của thiếu niên chậm rãi nói tiếp, “….đem việc của Liệt Diễm tộc giao ra rõ ràng cho ta.”


Những sợi tóc bạch kim dính hơi nước ẩm ướt xõa dài, uốn lượn bên cạnh hồ nước, từng đợt ánh sáng nhè nhẹ làm óng lên màu sắc mê người kia. Thiếu niên thân thể xích lõa ngâm mình trong nước, hướng ra sau bán ngửa mặt, trong lời nói lúc đó tất cả đều là hàm ý ái muội. Đầu ngón tay theo sợi tóc vạch một đường đến bên cổ rồi lại đi xuống trước ngực, Long Phạm mỉm cười “Khi tông chủ tắm rửa, Long Phạm sẽ trình bày rõ ràng, như thế có thể tiết kiệm được một ít thời gian. Trong chốc lát trở về phòng còn có thể làm được nhiều việc khác.” (o_o)


Đối mặt với vị tông chủ này hắn tựa hồ lúc nào cũng bị khiêu dụ. Từ xưa đến nay có thể tùy tâm khống chế dục niệm, hiện giờ lại thường xuyên bị Lăng Lạc Viêm làm cho vô phương khống chế. Chỉ là thân thể thiếu niên lại có thể tản mát ra hơi thở mê hoặc lòng người như vậy. Đến bây giờ hắn không muốn lại tận lực áp chế. Từ Tích Hương cư đến Liên Ngọc các thậm chí trong tẩm cư Xích Viêm cung, thủy chung vẫn chưa tiêu hạ ý nghĩ.


Hắn muốn Lạc Viêm.


Lăng Lạc Viêm nhìn lên đôi mắt kỳ dị ở phía trên, màu thanh lam nơi tròng trắng trong đáy mắt tựa hồ dần dần ám hạ, với cái loại thong thả này tựa như thủy triều dâng lên nơi đại dương. Từ sắc thanh lam dần dần càng chuyển sang một màu thâm hơn, trên mặt mỉm cười cùng lời nói trong miệng tựa hồ như đang nói lên một chuyện hết sức bình thường, tuyệt đối sẽ không làm người khác hiểu lầm điều gì. Nhưng hắn lại có thể nhìn ra trong đôi mắt dần dần ám trầm kia có hàm chứa dục vọng theo mạt thanh lam dần dần thêm thâm.


Ngón tay lướt đến trước ngực cũng không có thêm động tác này nọ, chỉ là khẽ vuốt qua. Lăng Lạc Viêm cầm lấy bàn tay Long Phạm đang muốn thu hồi, phóng đến bên môi khẽ hôn một chút, giương mắt nhìn nam nhân đang cúi người nhìn hắn, chậm rãi khép lại mắt, tà tà cười khẽ, “Tế ti còn muốn làm cái gì?”


“NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ”
Long Phạm có thể cảm giác được lòng bàn tay bị Lăng Lạc Viêm cầm có một vật thể ẩm ướt đảo qua. Đối với lời nói bóng gió mang theo cái hôn khiêu khích của Lăng Lạc Viêm, hắn hạ thấp tư thế, nâng mặt Lăng Lạc Viêm lên, cúi đầu hôn xuống.


Tại dục trì chỉ có tiếng nước vang lên rất nhỏ. Sau một lúc lâu, nam nhân mặc bạch y bào đang cúi người bên cạnh hồ nước mới mang theo ý cười, lại đem tay phủ lên trước ngực thiếu niên, “Long Phạm nghĩ rằng tông chủ cũng không thích bỏ dở giữa chừng….”


Lăng Lạc Viêm nghe vậy cúi đầu, ý cười của Long Phạm có thể khiến hắn phát giác ra vài phần không bình thường. Nhìn theo bàn tay của Long Phạm, ánh mắt Lăng Lạc Viêm rơi xuống trước ngực mình, nhiều dấu vết đỏ ửng rõ ràng hiện lên trong mắt.


Lòng ngực mỏng manh trắng nõn, nhiều dấu vết đỏ ửng từ bên cổ thẳng đến thắt lưng, trong làn hơi nước mờ mịt lộ ra nhan sắc đẹp mắt. Trắng trong suốt – đỏ quyến rũ, nhìn thấy dấu vết mình lưu lại, Long Phạm vừa lòng tiếp tục mỉm cười. (o_o ba chấm quá đi)


“Cái này là chuyện khi nào?” Lăng Lạc Viêm kiểm tra dấu vết trên người, nghi hoặc hỏi ra. Vừa mới hỏi xong hắn liền nhớ đến ở Liên Ngọc các bị mang về là lúc đang hôn mê, khi tỉnh lại chỉ có nụ hôn trên môi, không nghĩ tới trước đó Long Phạm đã lưu lại trên người hắn rất nhiều dấu vết. Nếu hắn khi đó không tỉnh lại, không biết Long Phạm có phải hay không tiếp tục đi xuống, cho đến khi “làm” hắn tỉnh?


Lăng Lạc Viêm trong lòng đoán như vậy rồi liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, trên mặt vị tế ti này vẫn tràn đầy mỉm cười.


“Xem ra tông chủ đã biết, thuộc hạ tựa hồ không cần nhiều lời, chỉ là muốn biết tông chủ có muốn tiếp tục?” Long Phạm đứng dậy bắt đầu thoát hạ bạch y bào trên người. Lại một lần nữa thân hình hoàn mỹ hiện ra trước mặt Lăng Lạc Viêm mê hoặc ánh mắt hắn, thiếu chút nữa đã phải buộc miệng nói ra lời đáp ứng. Mở miệng thở dốc, Lăng Lạc Viêm nhìn Long Phạm bước vào trong nước, hắn ngồi dậy hướng Long Phạm khơi mào khóe mắt, “Tự tiện ở trên người bản tông chủ lưu lại này đó, tế ti đại nhân trong chốc lát thật là muốn bị phạt,”


Lần này xưng hô “tế ti đại nhân” không phải là giễu cợt mà mang theo một chút trêu chọc, cũng có chút tình ý ám chỉ. Long Phạm hỏi hắn có hay không muốn tiếp tục, rõ ràng là ngữ điệu gợi tình nhưng từ trong miệng Long Phạm hỏi đến lại một chút đều nhìn không ra có liên hệ đến dục niệm, chớ trách tộc nhân đều nghĩ tế ti của bọn họ ít có ham muốn, kỳ thực tất cả đều là bản lĩnh ngụy trang hơn người của Long Phạm mà thôi. Giống như Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy dục vọng nồng đậm trong đôi mắt kia hay có thể tất cả đều là vì hắn dựng lên? Càng là như thế, hắn càng muốn tiếp tục khiêu khích để thử xem Long Phạm đến tột cùng có thể ngụy trang đến khi nào.


Nhìn thấy trong mắt Lăng Lạc Viêm hiện lên hỏa màu cùng mị hoặc, ý cười bên môi Long Phạm càng thêm thâm. Tông chủ của hắn trên giường, phong thái là như thế nào, hắn thập phần chờ mong. (o_o)


“Long Phạm rất muốn biết tông chủ tính toán phạt ta như thế nào, chắc là phương thức cả ngươi và ta đều thích….” Vừa cười vừa lấy tạo linh, Long Phạm bắt đầu vì Lăng Lạc Viêm thanh tẩy. Đã sớm tiếp xúc qua thân thể này nhiều lần, ở bên trong hơi nước cũng không thực rõ ràng, mà nay lại có thể cảm giác được trước mặt da thịt của hắn cùng thϊế͙p͙ lên thân thể thiếu niên, so với ban đầu còn tản mát ra vẻ hấp dẫn lôi cuốn hơn nữa.


“Trước đó, ngươi có thể nói cho ta biết về việc của Liệt Diễm tộc,” hạ xuống nét cười trong mắt, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại tựa vào bên cạnh hồ nước để cho Long Phạm vì hắn thanh tẩy, trong miệng nói, “Theo thư trai xem ra Liệt Diễm tộc cùng tộc ta là đồng nguyên, không biết vì nguyên nhân gì mà phân ra thành hai nhà. Trăm năm chi ước lúc đó được định hạ, tông chủ trong tộc mỗi trăm năm gặp nhau một lần, chắc hẳn cùng việc lúc trước có quan hệ, ta nói có đúng không?”


“Không sai,” Long Phạm tiếp tục động tác tẩy rửa trong tay, trả lời câu hỏi của hắn, “Lúc trước Xích Diêm tộc đã xảy ra một chuyện vì thế trong tộc phân ra làm hai, tranh chấp không ngớt, rồi sau đó rốt cục ở một lần ngoài ý muốn diễn biến tới cục diện phân chia. Lúc ấy tông chủ tên là Lăng Vân, hắn rời khỏi Xích Diêm tộc lập ra Liệt Diễm tộc. Sau khi hắn đi, đệ đệ là Lăng Phong tiếp nhận chức vị tông chủ.”


Lăng Phong là tông chủ trước đó, Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói như vậy mới hiểu được hóa ra đều không phải là phản loạn phân liệt mà là nội chiến. Ngọn nguồn là tông chủ ban đầu trong tộc, dẫn đến náo loạn mấy trăm năm qua, “Nếu đã phân ra vì sao còn phải định hạ trăm năm chi ước, chẳng lẽ là để huynh đệ ôn lại chuyện xưa? Qua lâu như vậy Lăng Vân và Lăng Phong cũng đều tạ thế, hai tộc trong lúc đó như nước với lửa thì gặp nhau làm cái gì?”


Lăng Lạc Viêm hưởng thụ Long Phạm dùng khăn chà sát sau lưng cho hắn. Ở phía sau, trong màn hơi nước truyền đến ngữ thanh lộ ra âm trầm sâu lắng, “Hai tộc gặp nhau là vì trăm năm lập ra một người cầm quyền…”


Lời nói bỗng nhiên hạ xuống, không đợi Lăng Lạc Viêm tiếp tục đặt nghi vấn, Long Phạm tiếp lời, “Vốn là đồng nguyên lại phân thành hai nhà, tuy như nước với lửa nhưng lúc này thế đạo hỗn loạn, lại có kẻ thù bên ngoài, vẫn là muốn chung tay ứng phó. Đây là lúc trước phân chia đã định ra, cứ như vậy trăm năm chi ước là vi phán xét người cầm quyền.”


Như vậy xem ra lúc trước huynh đệ Lăng Vân và Lăng Phong tuy phân gia nhưng tình cảm vẫn chưa đoạn tuyệt, bằng không cũng sẽ không định ra quy củ này. Mà cái gọi là như nước với lửa cũng chỉ là các trưởng lão hoặc là các gia tộc trong lòng không phục mà sinh ra mâu thuẫn ly gián. Lăng Lạc Viêm phân tích tình hình trong tộc, nhớ đến hai chữ ‘cầm quyền’, hắn hỏi, “Thế nào gọi là người cầm quyền, chẳng lẽ đem hai gia tộc sát nhập? Quay về một nhà?”


“Có thể nói như thế cũng có thể nói không. Đó là trăm năm trong lúc ấy khi có sự kiện gì phát sinh, hai tộc phải nghe lệnh quyết định của tông chủ một tộc. Đó là người cầm quyền trong một trăm năm tiếp theo, hắn chính là người cầm quyền tông tộc. Trong một trăm năm đó, hai tộc đều phải tuân theo mệnh lệnh của hắn,”  Nghe Long Phạm nói như vậy Lăng Lạc Viêm rốt cục hiểu được vì sao các trưởng lão trong tộc lại khẩn trương như thế. Phải nghe lệnh của người khác trong một trăm năm, chắc chắn ai cũng đều không muốn. Không biết một trăm năm trước là người nào đắc quyền….


Đang suy nghĩ như vậy hắn chỉ cảm thấy bàn tay ở sau lưng đang chà sát lướt đến trước người, đầu ngón tay bất ngờ xẹt qua trước ngực hắn. Bàn tay còn lại giống như lơ đãng đi xuống đụng chạm đến giữa hai chân, sờ nắn dục vọng phía dưới. Lăng Lạc Viêm vốn là đang áp chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thân thể đột nhiên nổi lên một trận buộc chặt, chỉ nghe từ phía sau truyền đến giọng điệu của Long Phạm, “….thuộc hạ nhất thời lỡ tay, tông chủ chớ trách.”


Nói là như thế nhưng hắn có thể rõ ràng nghe ra ngữ thanh cười thầm trong lời nói của Long Phạm. Long Phạm bảo là lỡ tay, chẳng lẽ muốn hắn phải tin như vậy? Căn bản là một cái tế ti bất lương cố tình trêu ghẹo.
—————-
P/S: bác Long càng ngày càng cáo già nhé….


Qua chương sau xem bác Long khích bác Viêm….Chương sau nữa bác Viêm khích lại bác Long >.<,
Ai là thợ săn ai là con mồi. Đôi khi mình bị bối rối.