Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 30: Mệnh lệnh::

Nhìn thấy ấn ký đỏ sẫm hiển lộ dưới lớp bạch y bào, Lăng Lạc Viêm lui về sau một bước, đẩy đôi tay đang đặt ở thắt lưng ra, “Tế ti trả lời khiến bản tông chủ đều thập phần hài lòng, hôm nay bỏ qua cho ngươi tội tự ý hành sự ở Liên Ngọc các.”


Lăng Lạc Viêm nói xong liền xoay người sang chỗ khác, trong lòng buồn bực cùng suy tính thiệt hơn. Vì Long Phạm mà bình tĩnh trở lại nhưng hắn đối với phản ứng của mình như thế lại bắt đầu lo lắng. Hắn vốn nghĩ đem Long Phạm làʍ ȶìиɦ nhân, cũng như những tình nhân trong dĩ vãng giống nhau, Long Phạm chính là một trong số đó. Nhưng việc hôm nay lại rõ rành rành nói cho hắn biết ở trong lòng hắn bạch y bào tế ti hiển nhiên không chỉ tồn tại như vậy.


Long Phạm bị khơi dậy lửa tình, người khiêu khích hắn lại xoay lưng chuyển thân, tựa như không biết nụ hôn mới vừa rồi sẽ sinh ra loại phản ứng nào, cũng chỉ có vị tông chủ này của hắn mới có thể như thế. Đáy mắt xẹt qua một tia cười, Long Phạm vẫn chưa tái tiếp cận “Đa tạ tông chủ thứ tội,” Ở phía sau Lăng Lạc Viêm hành lễ, hắn nhìn thân hỏa sắc đỏ rực, ngữ thanh thản nhiên tiếp tục, “Chỉ là về sau tông chủ nếu lại muốn đi Liên Ngọc các, thuộc hạ chỉ sợ sẽ giống như hôm nay, đến lúc đó tông chủ cần phải trị tội?”


“Ngươi….” Xoay người lại Lăng Lạc Viêm nhíu mày, chỉ thấy Long Phạm chậm rãi đến gần, “Tông chủ đi một lần, thuộc hạ sẽ đem ngươi mang về một lần”


“Long Phạm, ngươi đến tột cùng là ý gì?” Trong miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn đối với Long Phạm vì sao không cho hắn đi Liên Ngọc các không phải không đoán ra được, hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ”


“Long Phạm ý gì tông chủ lại không biết? Tựa như ý tông chủ, Long Phạm cũng có thể đoán được…” Đứng cách Lăng Lạc Viêm một chút, Long Phạm đối với hắn lộ ra ý cười thản nhiên. Lăng Lạc Viêm lo lắng cái gì, ở lúc trước ngoài ý muốn thấy qua quá khứ của Lăng Lạc Viêm hắn đã có thể phát giác ra vài phần. “Không nói ra bằng miệng cũng không có nghĩa việc đó không tồn tại.” Đối với Lăng Lạc Viêm hắn không nóng vội, nếu đã khơi dậy tâm tư của hắn, vô luận như thế nào Lăng Lạc Viêm cũng trốn không thoát. Vì Lăng Lạc Viêm, mặc kệ như thế nào cũng đều đáng giá.


Liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, Lăng Lạc Viêm biết người nam nhân trước mặt sống gần ngàn năm, bất luận che giấu như thế nào cũng đều phí công vô ích. Thở dài, hắn không muốn phủ nhận, hắn không muốn tình cảm trở thành nhược điểm của mình. Nhưng hắn càng rõ ràng nếu đối tượng là Long Phạm, có cường đại lực lượng như thế, Long Phạm tồn tại sẽ chỉ là trợ lực mà sẽ không trở thành này đó.


Tất cả có lẽ chỉ là hắn đang tìm một cái cớ cho chính mình mà thôi. Mới có được linh lực, hắn không thể cùng Long Phạm so sánh với. Mà hắn từ đầu đến cuối bị nằm dưới sự bảo hộ của Long Phạm, hắn đối với việc này lại rất để tâm, nói trắng ra chỉ là vì lòng tự trọng cùng ngạo mạn của hắn làm hại.


Long Phạm đối với hắn rất hấp dẫn, so với các tình nhân trong dĩ vãng càng thêm mãnh liệt. Cho dù hắn không muốn thừa nhận nhưng cảm giác của hắn cùng Long Phạm trong lúc đó vẫn y nguyên tồn tại, hơn nữa hai người bọn hắn đều biết rõ đó là cái gì.


Bước đến gần, hắn nhìn người nam nhân như thể luôn nhìn thấu hết thảy này, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi hắn, đối với ánh mắt dừng trên người mình làm như không thấy. Xoay người lại, ngồi xuống ghế tựa như hết thảy sự việc trước kia chưa từng phát sinh, “Bản tông chủ đói, sắc trời không còn sớm, truyền vãn thiện đi.”


Trên môi đụng chạm rất nhẹ, Long Phạm được hắn hôn như thế ý cười lại càng thêm thâm. Hai người trong lúc đó đến tột cùng tính toán cái gì, Lăng Lạc Viêm thủy chung không thừa nhận cái gì, tựa hồ không cần nhiều lời. Khom người cúi đầu, Long Phạm như ngày thường đáp lại, “Vâng.” 


Y bào bạch sắc, sau lưng mái tóc đen tuyền được buộc gọn chỉnh tề, bóng dáng hướng ngoại gian bước vào là nhan sắc đơn giản đến mức tận cùng. Lăng Lạc Viêm ngồi ở cạnh bàn, trong mắt nhìn thấy mạt trắng đen kia tựa hồ luôn hấp dẫn hắn đi làm cái gì đó. Hơn nữa lúc này đã hiểu được tâm ý của chính mình, nghĩ đến thân thể trần trụi cùng thϊế͙p͙, hắn hướng trước mặt châm rượu vào chén, một ngụm uống hạ. Mặc dù thân thể hắn hiện giờ chỉ là thiếu niên, nhưng việc có thể làm so với dĩ vàng cũng không ít hơn nửa điểm…..


Lúc Long Phạm trở lại phòng, Lăng Lạc Viêm đang ɭϊếʍƈ tửu dịch bên môi giương mắt hướng hắn trông lại, mang theo vài phần ái muội vài phần tà khí, còn gợi lên ý cười như có như không, hắn lập tức liền biết lúc này vị tông chủ của hắn đang suy nghĩ đến cái gì. Đôi mắt thanh lam dần dần ám trầm, hắn đứng ở vị tri hằng ngày nhưng bộ dáng trầm tĩnh yên lặng lại không giống bình thường. Lăng Lạc Viêm có thế nhìn thấy trong mắt hắn có ý cười thản nhiên chợt lóe, giống như còn lộ ra hưng vị âm mưu gì đó.


Thong thả châm tiếp rượu vào chén, Lăng Lạc Viêm hạ mắt xuống, xem ra hắn cùng Long Phạm đều có thiên phú làm thợ săn mà không phải con mồi. Muốn như nguyện hưởng thụ hương vị trên thân thể kia chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng có thể thực hiện. (mố…anh là thụ hay công? Anh đang làm em bối rối)


Lăng Lạc Viêm ngồi, Long Phạm đứng một bên. Khi bọn thị nữ đem vãn thiện đi vào liền cảm giác trong phòng im lặng dị thường, tồn tại một bầu không khí cổ quái. Sớm nghe nói tông chủ cùng tế ti từng có tranh chấp, đến tột cùng vì nguyên nhân gì không ai biết được. Các nàng mấy người phụng mệnh mà đến vốn cũng có chút không yên, lúc này lại càng không dám sơ suất, cẩn thận đặt bàn ăn xuống, cơ hồ ngay cả nửa điểm tiếng vang cũng không dám phát ra.


Bộ dáng quá mức cẩn thận của thị nữ, Lăng Lạc Viêm tự nhiên cũng nhìn thấy, trong đó có một người nhìn quen mắt, hắn còn nhớ rõ. Thấy nàng buông chén đũa xuống, ngay cả mắt cũng không dám nâng, không khỏi cười khẽ một tiếng. “Yên Nhiên lúc này thật là quá mức cẩn thận rồi,”


Yên Nhiên nghe tiếng trong lòng vui vẻ, tông chủ vẫn còn nhớ rõ tên của nàng. Ngẩng đầu nhìn lại đối diện cặp mắt kia, trong đó hàm chứa ý cười còn có vài tia ái muội đối với nàng hơi hơi khơi mào. Mới liếc mắt trông trộm một cái nàng liền không dám tái xem nhiều, cuống quýt cúi đầu xuống.


“Tông chủ nên dùng bữa,” Ở bên cạnh hắn, Long Phạm ngữ thanh thản nhiên hướng về phía Lăng Lạc Viêm mà nói. Yên Nhiên cúi đầu lại có thể cảm giác được ánh mắt đang dừng trên người mình, trong lòng run lên, vẻ mặt đỏ ửng thoáng chốc thoái lui sạch sẽ. Tế ti đại nhân vốn làm cho các nàng kính sợ, ai lại dám đối diện ánh mắt của hắn. Không dám ngẩng đầu cũng không biết chính mình làm sai chuyện gì, nàng dọn xong đồ vật này nọ vội vàng cùng đám thị nữ lui xuống.


“Yên Nhiên quả thật động lòng người, trách không được tế ti muốn nhìn lâu như vậy,” Ánh mắt theo bóng dáng Yên Nhiên rơi xuống ngoài cửa, Lăng Lạc Viêm trong lời nói mang theo trêu chọc. Hắn làm sao không biết Long Phạm mới vừa rồi nói như thế là vì sao, trong lòng biết được nhưng không nói rõ, khóe miệng khẽ nhếch, hắn giơ đũa lên bắt đầu dùng bữa.


“Thuộc hạ không nhìn lâu như tông chủ, cũng không đối nàng cười…” Cái loại tươi cười mang theo một chút hấp dẫn cùng vài phần tình ý ái muội, bất luận nữ tử nào nhìn thấy cũng đều nhịn không được liền mặt đỏ, tim đập gia tốc. Cho dù đó là nam tử cũng không thể không lâm vào ý cười này. Thân hồng sam, tóc bạch kim phi tán, có thể mê hoặc tâm tư của bất luận kẻ nào. Hắn đến tột cùng là không biết tươi cười như thế không thể tùy tiện hiển lộ?


Châm rượu vào chén ngọc trước mặt Lăng Lạc Viêm, Long Phạm hơi hơi chau mày “Tông chủ về sau vẫn là không nên nhìn người khác như vậy” Hắn còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, đôi mắt ở trên giường chậm rãi mở ra hướng hắn nhìn lại, bất luận khi nào đều mang theo vẻ hấp dẫn gợi tình, sau đó quyến rũ tâm hồn hắn, hắn cũng không muốn nó lại đi mê hoặc người khác.


“Như vậy chỉ được nhìn cái gì?” Bưng lên ly rượu được rót đầy, Lăng Lạc Viêm phóng đến bên môi, ngửa đầu nghiêng thân nhìn nam nhân đứng thẳng bên cạnh, chậm rãi uống hạ nửa ly rượu.


Khơi lên đôi mắt mỉm cười, ngữ thanh du dương biết rõ nhưng cố hỏi, mang theo nghi hoặc tựa như không biết. Sắc màu hỏa mị trong mắt không thấy tiêu giảm, ngược lại càng thêm dày đặc.


“Chính là đôi mắt này….” Đầu ngón tay của Long Phạm từ trên mặt hắn mơn trớn, xẹt qua mi gian rơi xuống hàm dưới. Đối mặt thái độ mị hoặc của Lăng Lạc Viêm như thế hắn tự nhiên sẽ không kháng cự. Nghiêng người hôn lên cánh môi dính tửu dịch, hắn chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn, nhấm nháp hỗn hợp của tửu hương cùng tư vị mềm mại.


Long Phạm ở trong miệng hắn nhấm nháp hương vị tinh khiết ngọt ngào của rượu, đầu lưỡi hai ngươi như đang du hý, trêu chọc lẫn nhau rồi sau đó thối lui. Không biết là vì rượu hay là vì này đó, Lăng Lạc Viêm có thể cảm giác nhiệt độ trên người dần dần tăng lên. Thừa lúc còn chưa bị khơi mào cảm giác này nọ, hắn dời môi. Mặc dù hương vị mỹ hảo của tế ti làm cho hắn không muốn buông ra nhưng hiện giờ hắn thật là đói, không giống ai kia có thể mấy ngày không ăn không uống, hắn vẫn là phải dùng bữa.


Dường như cảm thụ được tư vị rượu ngon trước đó, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, giơ đũa lên bắt đầu dùng bữa. Long Phạm ở bên nhìn hắn, chỉ là cười nhạt nhưng có thể xưng là ôn nhu dịu dàng làm cho Lăng Lạc Viêm ánh mắt chớp động. Đối với Long Phạm ngoắt ngoắt tay, khi Long Phạm tới gần liền đem đồ ăn nhét vào trong miệng, “Không ăn không uống cũng vô ngại, nhưng không phải là không thể ăn. Mĩ thực ở trước mặt vì sao lại lãng phí? Hôm nay bản tông chủ muốn ngươi theo ta cùng dùng bữa”


“NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Nếm hương vị trong miệng, Long Phạm nhìn thiếu niên bên cạnh đang ra lệnh, ngữ thanh trong lời nói không có ý cho hắn cự tuyệt, ý cười trên mặt càng thêm thâm, hắn ngồi xuống bên cạnh, “Vâng, Long Phạm tuân mệnh.”


Tộc nhân đối với hắn mấy ngày không ăn không uống sớm thành thói quen, nếu muốn dùng đã dùng, cũng không ai lại nhiều chuyện đến hỏi hắn có hay không muốn dùng bữa. Từ trước đến nay đều dựa theo quyết định của hắn mà an bài, cách mấy ngày lại đưa cơm lên, duy độc có thiếu niên này, là tông chủ của hắn….Lần đầu bị người hỏi “sống lâu lắm có hay không thực nhàm chán” đó là Lăng Lạc Viêm, mà nay đối với hắn nói như vậy, cũng vẫn là Lăng Lạc Viêm….. 


Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm ngồi xuống bên cạnh giơ lên đũa. Đúng là hắn chưa bao giờ gặp qua bất luận kẻ nào có động tác dùng cơm tao nhã như thế. Đều không phải loại tao nhã mà hắn thấy bằng hành động diễn xuất, mà là cái loại này đã trải qua quá nhiều năm tháng, thói quen nhìn thấu hết thảy, về sau tùy tâm biểu đạt ung dung, giơ tay nhấc chân đều là tự nhiên.


Cái loại tự nhiên này đã đạt đến cực hạn, mà động tác dùng cơm có vẻ vô cùng đẹp mắt, Lăng Lạc Viêm phát hiện Long Phạm hướng hắn nhìn lại, trong mắt tất cả đều là ý cười ôn nhu.


Long Phạm không thường cười, nhưng gần đây mỗi khi đối diện với hắn lại hiển lộ ý cười luôn mang theo gì đó ôn nhu. Nếu không phải sớm biết rõ Long Phạm không như vẻ bề ngoài như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ đến tế ti dưới lớp bạch y bào thật sự là người lương thiện thương dân. Mặc dù sự thật đều không phải là như thế, che giấu dưới nụ cười kia chỉ có âm u cùng đủ loại tâm tư khó dò, nhưng đối mặt với biểu tình của Long Phạm như vậy vẫn là không tự chủ bị vị tế ti này làm cho rung động đáy lòng.


Lăng Lạc Viêm tự nhiên nhìn ra được, lúc này đối với hắn hiển lộ ý cười đều không phải nguy hiểm như ở trong Liên Ngọc các nhìn thấy, mà là nam nhân nhìn như thanh tâm quả dục nhưng thực chất là người không từ thủ đoạn, lại chân chính từ tâm mà sinh ra tươi cười.


Lăng Lạc Viêm tiến sát gần người Long Phạm, cùng đôi mắt lộ ra ý cười ôn nhu kia đối diện, một tay nâng mặt Long Phạm lên, “Ngoại trừ bản tông chủ, không được đối với người khác cười như vậy….tế ti nên nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh của bản tông chủ.”


Nhếch môi lên, Long Phạm gật đầu với thiếu niên đang gần trong gang tấc, “Thuộc hạ tuân mệnh,”
Lăng Lạc Viêm lúc này mới vừa lòng thả lỏng tay ra, “Dùng bữa đi,”


Bóng đêm đã muốn buông xuống, huyền châu trong phòng chậm rãi sáng lên, hai người ngồi dùng vãn thiện cũng chưa nói thêm lời nào. Đến khi gần ăn xong Lăng Lạc Viêm mới nhớ tới nguyên nhân ban đầu đi tìm Long Phạm, buông bát xuống nói, “Mấy ngày nữa cùng Liệt Diễm tộc tụ họp, chúng ta khi nào thì xuất phát? Mà nay ngươi có thể nói cho ta biết lần này đi là vì chuyện gì, cái gọi là trăm năm chi ước đến tột cùng là muốn làm cái gì?”