Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 147: Từ đây chuyện tiên thần

Dịch: Tiểu Băng

Trường Nhạc hoàng cung, Cao Lãm đứng ở trên bệ, tay chắp sau lưng, uy nghiêm tự lộ.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm bước vào điện, như thường chắp tay: “Chúc mừng hoàng huynh, chúc mừng hoàng huynh, nhân đạo thống thiên, vạn cổ vĩ nghiệp, mai kia mà thành, Tạo Hóa không xa.”

“Mai kia mà thành?” Cao Lãm khẽ cong môi, như cảm khái tự thở dài, “Chớp mắt một cái đã qua trăm năm......”

Còn biết bao nhiêu cái trăm năm, Nhân Hoàng chi lộ đâu phải là dễ!?

Không đợi Mạnh Kỳ mở miệng, y tiếp tục: “Ngươi chưa về Ngọc Hư cung, mà lại tới Trường Nhạc thành trước, tất là có chuyện muốn nhờ, muốn làm Xung Hòa sống lại hả?”

Mạnh Kỳ cười: “Biết ta không ai hơn hoàng huynh.”

Trước mặt Cao Lãm, hắn đã quen lười, chẳng cần phải cảnh giác giữ kẽ hay giải thích làm gì, trang trọng hành lễ: “Thỉnh hoàng huynh thành toàn.”

Cao Lãm giọng rất bình thản: “Ngày xưa trẫm không nhờ Xung Hòa thì đã là xương khô trong mồ, thực không ngờ ông ấy lại người trong luân hồi, thủ lĩnh Tiên Tích, bí mật luyện thành Nhất Khí Hóa Tam Thanh và Tru Tiên kiếm trận, thực là ngoài tưởng tượng của trẫm. Đến khi trẫm bắt đầu coi trọng ông ấy, thì ông ấy lại tự hi sinh vì nghĩa, không sợ cái chết, lại thêm một lần khiến trẫm ngoài ý muốn......”

Y thản nhiên thừa nhận mình từng nhìn nhầm, không hề có vẻ gì là thẹn quá thành giận, ngược lại loáng thoáng có vài phần kính nể.

Chuyện này Mạnh Kỳ cũng hiểu. Hồi xưa nhân cách của đại ca ngốc là hào hiệp trượng nghĩa, chí tình chí nghĩa, cử chỉ của Xung Hòa tiền bối vô cùng hợp với tính đó của y, hôm nay tuy nhân cách đã quy về làm một, nhưng không có nghĩa là những tính cách cũ đều bị mất đi không còn nữa.

“Mấy chục năm đã trôi qua, Xung Hòa dù cho có sống lại trở về, thì bất quá cũng chỉ là Địa Tiên mà thôi, không thể kịp đương kim đại thế, không chỉ ông ấy, Lục Chi Bình cũng vậy mà thôi. Thời gian chính là thứ vô tình nhất, vận mệnh luôn luôn trêu người, trẫm còn chưa kịp tìm bọn họ quyết chiến, bọn họ đã không còn theo kịp bước chân của trẫm nữa rồi. Giọng Cao Lãm như thổn thức, “Nếu đã vậy, trẫm ngại gì mà không để cho Xung Hòa sống lại!”

Nói xong, y dựng hai ngón tay song song thành kiếm, viết thành chữ vào không trung, chữ chữ vàng rực, hóa thành một con Huyền Hoàng Tiểu Long tung tăng đắc ý, bay vào Phong Thiên đài.

Kim quang vọt lên, cái tên Xung Hòa đạo nhân hiện ra, sau đó bị xóa đi, một đốm chân linh mông lung bay ra, bay thẳng về phía đầu Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ vung tụ bào, thu lấy chân linh của Xung Hòa đạo nhân. Bây giờ ông còn chưa trùng tố Đạo Thể, không thể tiếp xúc với vạn giới, nếu không sẽ dễ dàng bị luân hồi chi ý xâm nhiễm.

“Đa tạ hoàng huynh.” Mạnh Kỳ cười rất thật lòng, rời khỏi hoàng cung, trong lòng lại thầm nghĩ, đại ca sao phải lắm lời vậy, chẳng qua chỉ là để tìm lí do cho Xung Hòa tiền bối sống lại thôi chứ gì, không ngờ y lại có một khía cạnh ‘bệnh kiêu ngạo’ như vậy.

Rời khỏi Trường Nhạc, hắn lập tức niệm phật hiệu của Nguyệt Quang Bồ Tát, bị kéo vào trong Đông Phương lưu ly tịnh thổ.

Thấy người quen cũ Nguyệt Quang Bồ Tát vẫn đang ngồi xếp bằng dưới Khô Vinh Bồ Đề, tìm hiểu Phật môn Vô Thường chi đạo, Mạnh Kỳ cười:

“Bồ Tát, ta lại tới làm phiền.”

Ý, sao mình lại dùng chữ ‘lại’ vậy ta?

“Ngươi đó......” Nguyệt Quang Bồ Tát bật cười, không mắng nổi, tiện tay chỉ một cái vào Công Đức trì viên mãn cách đó không xa. “Tự đi mà làm, đừng có quấy nhiễu ta thanh tu.”

“Đa tạ Bồ Tát.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm đi tới Bát Bảo Công Đức trì, nhìn xuống ao nước một màu lưu ly như vàng ròng, các đức đều có, thù thắng trọn vẹn, lại sinh ra vài phần Tiên Thiên chi ý.

Hắn vung tụ bào, đốm chân linh bay ra, rơi vào trong ao, Phật gia chư bảo lần lượt tỏa ánh sáng, nước ao gợn sóng đung đưa, từ từ ngưng hình, hóa ra một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, da thịt hồng hào như trẻ con.


Mạnh Kỳ cười vui vẻ, chắp tay:

“Cung nghênh tiền bối trở về.”

Xung Hòa rõ ràng là còn ngơ ngác, không biết giờ là khi nào, mình đang ở đâu, làm gì, bình tĩnh nhìn Mạnh Kỳ một lúc lâu, rồi ngắm tịnh thổ một màu xanh rì đầy sức sống xung quanh một hồi, mới ngần ngừ hỏi: “Lão đạo nhớ mình đã chết trong tay Cổ Nhĩ Đa, xin hỏi đây là phương nào?”

Mình dù gì cũng là một đạo sĩ, chết rồi dù không hôi phi yên diệt, thì cũng phải hướng sinh ở Đại Xích thiên mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở trong Tịnh Thổ Phật Quốc?

Mạnh Kỳ ha hả cười, lời ít mà ý nhiều: “Tiền bối thân rơi vào luân hồi, chết rồi không siêu thoát được. Một điểm chân linh lại bị hút vào trong Phong Thần bảng, bị Lục Đạo luân hồi chi chủ khống chế, qua nhiều lần đại năng tranh đoạt, Phong Thần bảng bị Nhân Hoàng đoạt được, vãn bối mặt dày chạy tới xin về, rồi nhờ Công Đức trì viên mãn này trùng tố Pháp Thân cho tiền bối.”

Nói rất rõ ràng, Xung Hòa đại khái đã hiểu ra vấn đề, trang trọng chắp tay: “Cảm ơn Tô tiểu hữu cứu giúp, không ngờ ngươi còn nhớ lão đạo.”

Nói tới đây, ông thắc mắc: “Công Đức trì viên mãn sợ là phải Báo Thân tịnh thổ viên mãn mới có, nơi này là A Di Đà Phật Tây phương thế giới cực lạc à? Xin cho lão đạo tới gặp mặt cảm tạ một phen.”

“Không phải, giới này là Đông Phương lưu ly tịnh thổ của Dược Sư Vương Phật, Thanh Đế đã chứng Bỉ Ngạn, tiền bối nếu muốn nói lời cảm tạ, thì thắp mấy nén hương dâng cho Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn là được.” Mạnh Kỳ mỉm cười giải thích.

“Thanh Đế đã chứng Bỉ Ngạn?” Xung Hòa rõ ràng chấn kinh, Bỉ Ngạn là đại nhân vật đỉnh phong nhất chư thiên vạn giới đó, giờ đã có thêm một vị rồi?!

Mạnh Kỳ nhịn cười: “Không chỉ có thế, trong Chân Thật giới cũng đã có nhiều thay đổi bất ngờ, Đại Chu đã thôn tính Đại Tấn.”

“Cái gì? Đại Tấn vong? Nhân Hoàng hiện nay chính là Cao Lãm đạo hữu?” Xung Hòa còn nhớ Cao Lãm có Nhân Hoàng kiếm.

“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ gật đầu.

Xung Hòa đạo nhân biến sắc, một lúc sau cười khổ: “Lão đạo đã bỏ mình bao lâu?”

“Hình như ba mươi năm.” Mạnh Kỳ rất cảm thông với cái cảm xúc vừa ‘tỉnh’ lại đã trải qua thương hải tang điền này.

“Chỉ có ba mươi năm, thế sự lại thay đổi nhiều tới như vậy......” Xung Hòa nhìn kỹ Mạnh Kỳ mấy lần, mỉm cười, “Lão đạo xem tiểu hữu sâu không lường được, đã không phải Địa Tiên nữa, Thiên Tiên e là cũng không đâu, hẳn là đã tự chứng Truyền Thuyết rồi phải không?”

“May mắn mới vào Tạo Hóa.” Loại chuyện đắc ý thế này, Mạnh Kỳ ngu gì mà giấu diếm.

Xung Hòa ngẩn người: “Đã là kẻ đại thần thông? Mới có ba mươi năm thôi mà......”

Ngay cả thời đầu Thượng Cổ, thần linh truyền thuyết trời sinh, e là cũng không bằng được!

Ba mươi năm, đối với ông, trở thành Đại Tông Sư được hay không cũng còn chưa chắc đó.

“Mạt kiếp sắp tới, nên hạn chế của thiên địa buông lỏng, các loại cơ duyên đa dạng nhiều không kể xiết, vãn bối cũng là may mắn mà thôi.” Mạnh Kỳ “Khiêm tốn”.

“Nhân Hoàng...... Cao Lãm đạo hữu cũng đã tự chứng Truyền Thuyết phải không?” Xung Hòa đạo nhân theo bản năng hỏi những người mình quen.

“Không sai.” Mạnh Kỳ dứt khoát một phát cho xong. “Tô Vô Danh tiền bối cũng đã chứng được Truyền Thuyết, Lục đại tiên sinh tự mở đạo lộ, tạm thời vẫn còn bị kẹt trong cảnh giới Thiên Tiên nhưng con đường phía trước đã rõ, hẳn không lâu nữa sẽ đột phá, tiềm lực sau này sẽ rất to......”


Xung Hòa lặng lẽ nghe xong, không nhịn được thở dài: “Lão đạo thực là vô cùng có cảm giác thương hải tang điền.”

Tới tuổi của ông, hồi xưa đã phải tiễn bước đồng môn đạo hữu nhiều vô số kể, nhưng dù có kinh nghiệm đầy mình như vậy, mà nay vẫn có phần xúc động. Chớp mắt quay đầu một cái, mới có được cảm giác cái gì là thương hải tang điền, một giấc mơ trải qua ba mươi năm, những người quen năm xưa nay đã thay đổi quá nhiều, trở nên xa lạ, cảm xúc thực là rất không hay.

Cảm ơn Nguyệt Quang Bồ Tát, hai người rời khỏi Đông Phương lưu ly tịnh thổ, bay về phía Thuần Dương tông, bay tới nửa đường, Xung Hòa mở miệng: “Ở dưới có một tòa thành, thỉnh Tô tiểu hữu bồi lão đạo đi dạo một phen, để lão đạo xem xem thứ năm xưa mình hi sinh để bảo vệ ngày nay trông ra sao.”

“Thiện.” Mạnh Kỳ vỗ tay cười, cùng Xung Hòa đạo nhân hạ xuống, đi vào trong thành. Lúc này trời đang giữa trưa, ánh nắng chói chang, nhưng hai bên đường đều có cây xanh to tỏa bóng râm mát mẻ.

Người đi đường không nhiều, ai ai cũng hân hoan hồ hởi, cả con đường một bóng ăn mày cũng không.

Đi một hồi, cuối cùng Xung Hòa cũng nhìn thấy một tên ăn mày, trong hư không gần đó có đồ án một vị thần mặc bào xanh lục không ngừng biến đổi.

“Đây là?” Xung Hòa nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ.

“Cao Lãm lấy nhân đạo thống thiên, lập ra Phong Thiên đài, kết hợp Phong Thần bảng, có thể sắc phong thành hoàng thổ địa, sơn thần hà bá, nhận hương khói thờ phụng, phù hộ một phương, giám sát quan phủ và Lục Phiến môn. Đương nhiên, Thần đạo không thể nhúng tay vào chuyện nhân đạo, đối với đa số việc chỉ là ghi chép lại, tuân theo thượng quan, để cho quan nha xử trí. Hiện giờ Mặc gia đang thiếu người, các thương đạo cũng vậy, chỉ cần không lười biếng hoặc bị bệnh, thì không tới mức phải đi ăn xin......” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng giải thích.

Xung Hòa vừa nghe vừa gật đầu, chỉ vào một tòa nhà ở phía xa: “Chỗ đó là quan nha hả?”

Đối với tu giả võ đạo, tòa nhà kia có một lớp quang mang màu đỏ nhạt ám kim bao phủ xung quanh, quỷ thần không thể nào xâm vào được.

“Ừ. Sau khi có nhân đạo thống thiên, đã có thể cung cấp nhân đạo chi lực cho các cấp quan viên, tạo thành khí vận, chẳng những giúp họ tu luyện, mà còn áp chế quỷ thần yêu ma.” Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu.

Xung Hòa thở dài: “Cho dù là Tông Sư, bị nhân đạo khí vận như thế trấn áp, e là cũng yếu đi thôi.”

Hai người tiếp tục đi tới ngã tư đường chính, người đi đường qua lại tăng nhiều, có thể thấy được trang phục, hàng hóa từ khắp nơi nam bắc, vực ngoại giới khác rực rỡ phong phú, nhưng người mua thì ít, người bán thì nhiều, đâu đâu cũng có quán ăn, cửa hàng.

Xung Hòa chú ý thấy rất nhiều bách tính đều cầm một vật kỳ quái trong tay, có người trò chuyện với nó, có người cười ngố với nó, trông khá quái dị.

“Đó là?” Xung Hòa không ngại học hỏi.

“Vạn Giới Thông Thức phù, một món đồ nhỏ vãn bối làm ra, có thể giúp người ta liên lạc với nhau dù ở cách xa ngàn dặm, trao đổi mua bán......” Mạnh Kỳ tiện tay lôi ra một tấm, giới thiệu các công dụng cho Xung Hòa.

Xung Hòa đạo nhân ngẩn người ra nghe, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, cảm khái:

“Vật này thật là thần kì, người phàm cầm được, cũng trở nên có vài phần đặc dị của truyền thuyết, vượt xa thời Thượng Cổ......”

Lại nhìn thấy người ở trên đường dù có người có vẻ khổ sở, nhưng ai cũng mang khí tượng mạnh mẽ, ông vui mừng thở hắt ra: “Tốt hơn hơn nhiều so với mong muốn của lão đạo......”

Không đi xem nữa, độn quang nổi lên, ông bay về phía Thuần Dương tông, nhưng tới nơi lại ngần ngừ, không dám hạ xuống.

Mạnh Kỳ thuận miệng nói cho ông nghe những thay đổi của các tông môn thế gia hiện thời, cuối cùng nói: “Thuần Dương tông truyền thừa lâu năm, nhưng tới hôm nay, võ đạo quá mức phát triển, không còn dễ dàng chiêu mộ được những đệ tử xuất sắc nữa.”

Xung Hòa trầm ngâm, gật gật đầu: “Chịu thôi. Giáo của bổn môn là đạo đức chi sĩ, cầu là đương nhiên chi đạo, vừa lúc nhờ điều này bỏ bớt đi những người làm đạo sĩ mà không vững được tâm, không chịu được khổ.”

Xung Hòa tiền bối quả thật là lòng dạ bao dung...... Mạnh Kỳ không nhịn được thầm khen.

Đúng lúc này, quang mang lóe lên, Kim Giác đồng tử hiện ra, trang trọng nói:

“Phụng lệnh Đạo Đức đại lão gia, triệu Xung Hòa vào Đâu Suất cung tu hành.”

“Vị này là?” Xung Hòa đâu có biết Kim Giác đồng tử, vội hỏi Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Thủ hạ của Đạo Đức Thiên Tôn, Kim Giác đồng tử.”

Xung Hòa vui sướng, cười rạng rỡ, tiêu sái ngâm:

“Chí nguyện bình sinh đã xong, từ nay là chuyện tiên thần!”

Nói xong, ông chắp tay chào Mạnh Kỳ, bay về phía Kim Giác đồng tử, hai người biến mất.