Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 146: Bát tự châm ngôn

Dịch: Tiểu Băng

Đại Tuyết sơn, nơi chín tòa Tiên Tôn cổ mộ trấn áp.

“Thật sự là Đông Hoàng Thái Nhất? Ngươi đã gặp được Đông Hoàng Thái Nhất thật sự? Ông ta cuối cùng đã hóa thân thành ai?” Người ở trong phong ấn nghe Vương Tư Viễn nói vô cùng giận dữ, rít lên ầm ĩ, tiếng gầm vọng thẳng vào trong lòng Vương Tư Viễn, làm chấn động suy nghĩ của y.

Vương Tư Viễn mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt càng thêm điên cuồng.

Y ho như điên, như muốn ho ra cả động thiên trong người, hơn nửa ngày mới cười: “Thời Thái Cổ, Đông Hoàng chưởng khống thời gian, chưởng khống thần bí, ta làm sao mà biết nổi? Chỉ là nhân duyên trùng hợp, nhìn thấy được một ít mà thôi.”

“Vậy ngươi tới đây là muốn làm gì?”

Vương Tư Viễn mặt đầy điên cuồng:

“Ta có cách dời ý chí tàn lưu của Đông Hoàng Thái Nhất ra khỏi người ngươi, giúp ngươi khôi phục bình thường!”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi không sợ trở thành quái vật như ta sao?” Xá Khâm kích động vô cùng, thần trí lại muốn hỗn loạn, “Lấy cảnh giới và thực lực của ngươi, không thể nào chịu đựng nổi, sẽ biến thành phân thân của Đông Hoàng ngay tức khắc!”

Vương Tư Viễn cười ha hả:

“Quân không nghe câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con à?”

“Nếu không làm chuyện kịch liệt này, kiếp số sắp tới ta sẽ không tìm ra được đường sống, chẳng cần phải chờ tới khi kỉ nguyên chung kết.”

“Nên tiến cũng chết, lui cũng chết, sao không buông tay đánh cược?”

Sự điên cuồng của y làm Xá Khâm thật lâu không nói được gì.

............

Đông Hoàng Thái Nhất chưa chết hẳn?? Mạnh Kỳ rất kinh, nhưng lại có cảm giác điều này cũng không ngoài dự kiến.

Trải qua nhiều chuyện, chạm được tới nhiều bí mật điên cuồng của thời Thái Cổ còn lưu lại, lại cầm trong tay huyết đào yêu dị hình như là một phần của Đông Hoàng Thái Nhất, hắn đã sớm nghi ngờ người này còn chưa chết hẳn.

Bỉ Ngạn đại nhân vật cơ hồ là bất tử bất diệt. Có thể hồi tưởng quá khứ, giữ lấy tương lai, vi phạm logic bình thường, làm sao có thể dễ dàng mà chết đi như vậy được?


“Tiền bối sao mà biết được?” Mạnh Kỳ hỏi.

Thanh Đế bình tĩnh đáp: “Phù Tang cổ thụ nhờ máu của Hạo Thiên Thượng Đế và Đông Hoàng Thái Nhất mà sinh, ta lại nhờ có Phù Tang cổ thụ mà hiện nên những vật có liên quan tới nó không tránh khỏi có chút cảm ứng, ngươi đã từng gặp ‘Thiên Đạo quái vật’ mà ta từng mượn sức, quan sát nó mang cho ta cảm giác là của Đông Hoàng.”

“Thiên Đạo quái vật là Đông Hoàng Thái Nhất?” Cái này thì quả thật ở ngoài dự kiến.

“Phải, mà cũng không phải.” Thanh Đế không chắc lắm, “Thiên Đạo quái vật là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất không phải là Thiên Đạo quái vật.”

Mạnh Kỳ nghĩ ngay tới huyết đào yêu dị, hỏi dò: “Chẳng lẽ Đông Hoàng vì muốn tìm cách vượt qua tử kiếp nên tự chia mình ra thành nhiều phần, trong đó có một phần thôn phệ dung hợp thành Thiên Đạo quái vật?”

Còn một phần Đạo Quả biến thành Tiểu Đào tử rơi vào tay mình?

“Rất có thể.” Thanh Đế cũng không dám khẳng định.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ: “Thiên Đạo quái vật có lai lịch thế nào?”

“Phần còn dư lại khi Đạo Tôn chứng đạo quả, giống Phật Tổ lưu lại Vô Thượng chân phật và di thể Đường Tam Tạng.”

Vô Thượng Chân Phật và Đường Tam Tạng quả nhiên là kết quả khi Phật Tổ làm giảm cầu không...... Xem ra bộ thi thể mà Sa Ngộ Tịnh cõng ra khỏi Linh sơn chính là di thể kim thân của Đường Tam Tạng...... Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi: “Đạo quả là không gì không biết không gì không làm được mà sao sau khi siêu thoát còn tàn lưu lại mấy tà vật loạn thế như vậy?”

“Chuyện Đạo Quả không ai biết rõ, ta đoán Thiên Đạo quái vật và Vô Thượng chân phật chính là do hai vị Đạo Quả cố ý lưu lại để lấy toàn mạt kiếp chi ý. Ta nghi ngờ hai người đó chưa thật sự thành tựu Đạo Quả mà còn thiếu một chút xíu, phải đợi ‘Vật còn sót lại’ theo mạt kiếp hoàn toàn tan thành mây khói mới có thể thật sự siêu thoát. Đây chỉ là ý kiến của riêng ta, chưa hẳn là đã đúng. Nhưng mà Đông Hoàng Thái Nhất thời đó là chưởng khống thần bí, nên chắc chắn biết bí mật của Thiên Đạo quái vật, khi bị Hạo Thiên Thượng Đế giết, liền tự hủy thân hình, một phần ý chí, huyết nhục và Đạo Quả kết hợp với Thiên Đạo quái vật nên mới trở thành chưa chết hẳn.”

Quả nhiên chuyện từ thời Thái Cổ vẫn còn ẩn núp đến ngày nay, chỉ chờ mạt kiếp hoàn toàn bùng nổ, hủy diệt tất cả.

Giữ lại di thể Kim Thiền tử của Đường Tam Tạng, nơi Vô Thượng chân phật dựng dục để làm gì?

Phật Tổ mà còn như thế, Đạo Tôn tàn lưu hẳn là cũng không chỉ có trong Thiên Đạo quái vật......

Hắn còn đang suy nghĩ, lại nghe Thanh Đế nói:

“Ta lưu lại nơi đây, vốn là để chờ ngươi tới, đưa cho ngươi bát tự châm ngôn.”

Ngụ ý là những chuyện mới vừa nói với nhau chỉ là kể chuyện chơi thôi, chứ chẳng có thâm ý gì cả? Ồ không không, Thanh Đế không có giống hắn, đâu có làm những chuyện vô nghĩa bao giờ. Mạnh Kỳ chắp tay hành lễ:


“Thỉnh tiền bối dạy ta.”

Thanh Đế xoay người lại: “Đại vận giả ắt gặp đại kiếp, sắp tới ngươi sẽ có mầm tai vạ, e là chính ta cũng không che chở được, nên ta tặng ngươi bát tự châm ngôn.”

Đại kiếp? Ngay cả Thanh Đế mà cũng không bảo vệ nổi? Mạnh Kỳ nghe mà sợ hãi cả kinh, suýt tí nữa là mất đi khống chế.

Thanh Đế không phải là ai đó linh tinh, không phải loại người nói lớn hù người!

“Thỉnh tiền bối chỉ điểm!” Mạnh Kỳ trang trọng lại làm một lễ.

Đôi mắt Thanh Đế sâu thăm thẳm, giọng rất bình tĩnh:

“Cùng đường bí lối, thập tử vô sinh.”

Cùng đường bí lối, thập tử vô sinh? Đây là cái châm ngôn gì thế? Mạnh Kỳ ngạc nhiên ngớ ra.

Thanh Đế khẽ thở dài, giọng xa xăm:

“Đều tan đi.”

Ông vung tay áo, gió nổi lên, ông đã biến mất, những chiếc lá chứa các loại đại đạo khác nhau trên Kiến mộc bay ra, rơi xuống Đại Đạo chi thụ trên tay Mạnh Kỳ.

Quang mang rực lên, Đại Đạo chi thụ sung sướng hấp thu “Đồ ăn”.

Trong Tru Tiên kiếm trận, Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Nhiên Đăng Cổ Phật ngày càng áp chế Xích Tinh tử và Ngọc Đỉnh chân nhân, ép Quảng Thành tử phải liên lạc khắp nơi, kiếm trận phải đi cứu nhau loạn xị, không thể không tế ra Phiên Thiên ấn mới giữ được trận tuyến của mình.

Đột nhiên, một làn gió xanh phất tới, trong kiếm trận đầy hủy diệt chung kết chi ý lại phát ra sinh cơ mạnh mẽ, quang mang bốn màu vì vậy tan rã, Đa Bảo Thiên Tôn bị hất văng ra khỏi trận, thời gian như nước trước mặt Thế Gian Tự Tại Vương Phật đung đưa, đến khi ổn định lại thân hình, thì đã thấy mình rời khỏi tầng trên cùng Tiên Giới, trở về tới Chân Thật giới.

Đèn lưu ly của Nhiên Đăng Cổ Phật lấp lóe, hỗn loạn cảm quan, tới khi mọi thứ khôi phục, đã thấy đang ở ngoài tịnh thổ của mình.

Cửu Khúc Hoàng Hà trận của Tam Tiêu nương nương tiên tán, làm ba người chợt nhớ tới trước kia khi còn bị Bỉ Ngạn đại nhân vật chi phối, hoàn toàn không có sức kháng cự mà sợ hãi.

Ba người sợ tới mức cứng đờ người ra, may mà ngay lúc ấy họ đã trở về Tam Tiêu đảo, không còn bị nguy hiểm gì.

Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Đa Bảo Thiên Tôn cũng tự nhiên bị đẩy rời khỏi Tiên Giới tầng trên cùng, ngơ ngác nhìn nhau.

Những kẻ đại thần thông bọn mình đánh nhau sống chết, mà vào mắt Bỉ Ngạn đại nhân vật lại chẳng khác gì con nít đùa nhau!

Thân ảnh Mạnh Kỳ đột ngột hiện ra trên trời cao, cũng đã bị Thanh Đế đưa ra, nhưng Đại Đạo chi thụ giấu trong áo đã mọc tới chín cành, mỗi cành có chín lá, tăng thêm vài phần thần vận so với trước đây.

Thanh Đế cuối cùng là có ý gì? Hắn nhíu mày, không nghĩ ra được.

“Thôi, đợi giải quyết xong, về Ngọc Hư cung hỏi Tiểu Tang.” Hắn khẽ cười, trực tiếp hàng lâm tới Trường Nhạc hoàng cung.

Phong Thần bảng đã quy vị, đã có thể giúp Xung Hòa tiền bối sống lại!