Triệu Tử Đoạn phóng tầm mắt trên đỉnh phù vân xuống thung lũng rộng, huyền mâu trầm tư, nơi đó yên hỏa ngập trời, binh sĩ Đại Quốc cũng đã ào ạt tấn công.
Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi chậm rãi bước chân, ánh nhìn cau hẹp:
- Phạn Lân sợ rằng chó cùng dứt dậu, liền không để hoàng muội...
Triệu Tử Đoạn phất tay áo dài rộng chạm đất, một chút lo lắng cũng không hiện lên:
- Công chúa chắc chắn an toàn! Thứ nhất Mộ Dung Tường Vân là người đáng tin, thứ hai, giờ này Phạn Lân có lẽ cũng không còn sống nữa!
Nguyên Vương tay miết lên hoàng kim vỏ kiếm, bất an thở nhọc:
- Hoàng thúc! Người lại không để ta xuất chinh!
Triệu Tử Đoạn hờ hững kéo tay thiếu niên lại bên cạnh, đối chỉ thiết hỏa cầu ầm ầm rung chuyển tứ phương:
- Hoàng huynh chỉ có mình ngươi là đích tử, bổn tọa không bảo vệ ngươi thì bảo vệ ai? Vẫn là nên đứng đây, chuyện đánh Mạt Quốc cũng không mấy vẻ vang, đừng dây vào!
Nguyên Vương im lặng nặng nề, lần này hắn đi, cũng rõ khi quay về sẽ phải cúi đầu trước một Đông cung Thái tử, hắn thật sự không cam lòng.
- Mẫu hậu coi thường ta! Phụ hoàng coi thường ta! Hiện tại của thúc cũng coi thường ta!
Triệu Tử Đoạn đạm mạc xoay người, tinh mỹ bàn tay thon gầy vỗ vỗ vai hắn:
- Đông cung ngự ở nơi cao, đương nhiên không tránh khỏi mưa rền gió dữ! Ngươi muốn đoạt thiên hạ, vẫn nên điệu thấp bảo toàn!
Nguyên Vương lặng người:
- Hoàng thúc...
Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười khẽ:
- Nếu bổn tọa đoán không nhầm, Hoàng hậu chính là cầu xin phụ hoàng ngươi không để ngươi thừa tước trữ quân đi! Ngươi thông minh như vậy, có thể không đoán được ý đồ của nàng sao?
Nguyên Vương vô định đồng tử lên không trung, mẫu hậu hắn là ai chứ, một cái mẫu nghi thiên hạ khuynh đảo quân tâm. Người chính là sống trong thâm cung nguy cơ vạn trùng vẫn nhàn tản như không. Hiện tại, nếu đã để hắn ra đi giữa thời điểm kịch liệt đoạt trữ kia, đương nhiên là tính toán chủ ý riêng.
- Hoàng thúc! Người sẽ giúp đỡ ta sao?
Triệu Tử Đoạn thản nhiên bước vào huyết kiệu, mi mắt chớp hờ kéo theo nắng hạ đang tàn:
- Thiên gia không có tình thân...
Nguyên Vương có chút thất vọng:
- Thúc...
Triệu Tử Đoạn lại cười:
- Bất quá, bổn tọa cùng phụ hoàng ngươi vốn không đơn giản chỉ là một chữ "thân"!
Bên dưới, cờ hiệu đã được dựng lên trước cổng thành báo tin chiến thắng.
Mùa hạ Vĩnh Thành năm thứ mười một, Lang Vương Triệu Tử Đoạn bảo hộ Thiên Huyên Nhị Hoàng nữ tiến Ung Đô, chiếm Hãn Thành. Lý Tiên Lạc đưa ấu Vương cùng tàn quân chạy về hướng Tây, dựa vào hiểm thế mà đóng quân tử thủ.
Giáp phục hoa lệ trên thân mình liễu nhược nữ tử tạo nên sắc thái tương phản cực hạn, Thiên Huyên dẫm lên huyết tinh phủ kín cổ thành, khóe mắt ẩn ẩn đỏ, tựa hồ vì chinh chiến lâu ngày hoặc như sắp khóc:
- Chàng yêu giang sơn hay yêu thiếp?
Triệu Tử Đoạn ôn nhuận cười, dung mạo tỏa sáng tựa ngọc, huyền mâu kiêu bạc dương quang:
- Cả hai!
Y tiếp tục cất bước, tay áo vương vấn lệ khí, tử khâm loang loang hồng trần:
- Giang sơn này với bổn tọa không có ý nghĩa! Bổn tọa coi như quà cưới tặng nàng!
Thiên Huyên nắm hờ vạt áo y, lại nhìn hỏa phụng hiệu kỳ phấp phới cổng lớn Hãn Thành, tim nàng mềm ra không ít.
- Đại công cáo thành chàng sẽ làm gì?
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt hơi thở, nắng chiều đã tận:
- Chúng ta vẫn còn một nửa đại hôn chưa hoàn thành! Tất nhiên là phải tiếp tục!
Thiên lao.
Dương Quân Nguyệt gấp gáp từng dãy nhà giam một, hai tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, khi mở được cánh cửa cuối cùng, nhìn thân thể đẫm máu nam tử trên sàn đá, liền hít thở không thông:
- Tường Vân! Tường Vân!
Mộ Dung Tường Vân không tỉnh, bàn tay đẫm máu hơi co quắp giữa nền đất, bê bết huyết tinh. Dương Quân Nguyệt xốc người lên tay, ra đến cửa ngục, hắn mới nhớ bên trong vẫn còn một nữ nhân.
Lúc này, Phan Phượng Thuật cũng vừa đến, Dương Quân Nguyệt vội vàng:
- Đại Công chúa...
Đêm hạ.
Trăng rơi lưng trời.
Phan Phượng Thuật theo lệnh đến đại điện cùng chư tướng báo cáo tình hình, hắn buồn chán nghe dằng dặc từng kẻ một trình bày chiến công bản thân, như sợ nếu không nói ra liền bị đoạt mất.
Triệu Tử Đoạn tựa người sau sa rèm, cau mày lướt ngang một lượt:
- Dương Tướng quân đâu?
Phan Phượng Thuật như giật mình, chấp tay:
- Điện hạ, Dương Quân Nguyệt đã đưa Mộ Dung Tường Vân hồi Đại Quốc rồi ạ!
Triệu Tử Đoạn gật đầu qua loa, chuyện này y cũng đã biết, chỉ là vẫn muốn xác minh, hiếm khi Dương Quân Nguyệt có thể vì người khác mà bỏ quên lợi ích bản thân như thế này.
Thiên Huyên ngồi một bên y, hơi thở mang theo nồng đậm bi thán:
- Bị cắt gân chân...cũng không nhẹ...
Triệu Tử Đoạn mi gian sa sầm, Mộ Dung Tường Vân không đáng phải chịu thống khổ đến độ này, vốn dĩ cũng chỉ mười ngày cấm túc, kết cục lại hủy hoại cả một đời thiếu niên rực rỡ tương lai kia. Y chính là cùng cực đau lòng.
- Thuyên Chương sao rồi?
Thiên Huyên lắc đầu:
- Công chúa vẫn chưa hồi tỉnh!
Triệu Tử Đoạn xoa xoa thái dương đau nhức, phân phó một lượt:
- Công trạng chư vị tướng lĩnh ai cũng có phần, cứ để Song Điêu Vương xem xét, sau đó bổn tọa sẽ thông qua! Tạm thời một ngày cũng đã mệt nhọc, nghỉ ngơi hồi sức. Công vụ cứ từ từ xử lý!
Trong phòng lục đục ra về, Phan Phượng Thuật vẫn hơi nán lại:
- Điện hạ! Thần xin được hồi kinh!
Triệu Tử Đoạn bước ra khỏi rèm, sắc mặt kém đi không ít:
- Dương Quân Nguyệt đã đi, ngươi không muốn ở lại cũng là bình thường, chỉ là lần này, phiền Phan Tướng quân hộ tống cả Đại Công chúa!
Phan Phượng Thuật biết rõ Triệu Tử Đoạn hiện tại vì tình trạng của Mộ Dung Tường Vân mà lạnh nhạt cùng Thuyên Chương, chỉ là hắn không dám mở miệng khuyên giải, hơi hướng ánh mắt đến Thiên Huyên cầu cứu.
Thiên Huyên ngẫm nghĩ một lúc, lại nói:
- Tính ra gân chân đứt vẫn có thể nối liền, tuy không thể như xưa, nhưng đi lại cũng coi như miễn cưỡng!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu lưu chuyển, sâu thẳm ánh nhìn:
- Nàng rõ?
Thiên Huyên xua xua tay:
- Đã từng có một lạc tộc vùng biên giới biết các loại tiểu phẫu chữa xương gân. Chỉ là khoảng hơn ba mươi năm về trước, vì một số chuyện mà dẫn đến diệt vong!
Triệu Tử Đoạn hơi phất tay áo, không chút lưu tình ra khỏi đại điện.
Đêm mùa hạ dài mênh mông, bầu trời như thủy tinh vỡ vụn những mảnh sao lấp lánh.
Trong căn phòng tồi tàn nơi khách điếm nhỏ, Dương Quân Nguyệt đang tuần tự chú tâm làm việc. Hắn nhìn bếp lửa bập bùng, nơi nồi thảo dược sôi sùng sục nấu chín mớ dao kéo hỗn độn.
Rất lâu rồi, hắn không động đến nó.
Trên giường gỗ tạp, Mộ Dung Tường Vân vẫn mê man không tỉnh, y phục trên người cũng đã cởi ra, thân thể đều được lau qua sạch sẽ, hai ngón tay bị thương còn trắng xóa bạch lăng băng bó.
Dương Quân Nguyệt nhét vải thô vào miệng Mộ Dung Tường Vân, lại buộc chặt tay chân hắn vô bốn góc giường. Dương Quân Nguyệt nhìn vết cắt gân tàn độc kia, lam mâu thất thần cau hẹp.
Mũi dao lách nhẹ xuyên qua da thịt, Mộ Dung Tường Vân trong mộng vẫn mơ hồ, cảm giác đau đớn tận cùng xương tủy, chỉ là hắn không thể mở mắt, không thể chống đỡ.
Nắng xiên xiên chiếu qua ô cửa sổ giấy cũ vàng vọt, đem theo cái nóng như thiêu đốt. Mộ Dung Tường Vân vô thức hồi tỉnh, hắn nghe cổ họng khô rát, nhìn ấm trà trên bàn nhỏ, liền muốn đến, lại kinh hoàng nhận ra, đôi chân không thể cử động được. Hắn cắn răng cùng cực gắng sức.
Dương Quân Nguyệt cùng lúc bước vào, đã thấy Mộ Dung Tường Vân nằm trên nền đất, nước mắt nam tử từng giọt rơi xuống sàn. Hắn không nhịn được, rót một cốc nước đầy đưa đến:
- Đừng tự ý cử động!
Mộ Dung Tường Vân ngẩng đầu, không giấu nổi yếu đuối thổn thức:
- Sư huynh!
Dương Quân Nguyệt vội đỡ hắn lên lại giường, nhàn nhạt dặn dò:
- Muốn đứng được cũng phải mất nửa năm, muốn đi được...ta...không chắc...có lẽ một năm, hai năm, hoặc ba năm...
Mộ Dung Tường Vân không trả lời, vỗ vỗ vào đôi chân tê dại:
- Đệ nghĩ...có lẽ...không có khả năng đi!
Dương Quân Nguyệt giở vết thương hắn xem qua một lượt, lại cẩn thận đổi thuốc:
- Đệ ngất đã bảy ngày rồi! Ta còn nghĩ đệ sẽ không tỉnh nữa! Lần sau phải nghe ta, không được vì người khác mà hi sinh bản thân!
Mộ Dung Tường Vân kéo chăn che đôi vô dụng, có phần mặc cảm. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn mới nhớ ra:
- Huynh không ở lại Hãn Thành nhận công, biết đâu lần này sẽ được một cái Hầu tước!
Dương Quân Nguyệt nhìn bàn tay trái chỉ còn ba ngón dưới nệm vải thô, thẫn thờ nằm xuống bên cạnh:
- Bỏ đi! Ta mà nhận công trạng, có khi bây giờ đệ chỉ còn cái xác khô!
Mộ Dung Tường Vân lâm vào trầm mặc, hồi lâu ám chỉ:
- Huynh vì sao biết đệ gặp nguy hiểm, lại biết đệ ở phòng giam đó?
Dương Quân Nguyệt trở người không đáp, đôi mắt nhắm lại. Mộ Dung Tường Vân đắng ngắt miệng lưỡi nắm lấy tay hắn:
- Huynh vẫn tiếp tục?
Dương Quân Nguyệt giằng tay áo bật dậy:
- Ta đi sắc thuốc!
Mộ Dung Tường Vân âm trầm cúi mặt, bất lực nụ cười:
- Đại ca! Từ bỏ đi!
Dương Quân Nguyệt khựng bước chân, nhàn nhạt giọng điệu:
- Đừng nghĩ đệ có thể đem tính mạng bản thân mà ra yêu sách với ta! Phải nhớ ta họ Dương, đệ họ Mộ Dung, vốn chẳng chút can hệ!
Mộ Dung Tường Vân ngả người ra sau, lại nhìn một lượt vết thương lớn nhỏ khắp thân thể đều được băng bó bôi thuốc, hắn nhợt nhạt làn môi:
- Đến cùng vẫn không thể vãn hồi sao?
Dương Quân Nguyệt tiếp tục bước, đồng tử sâu thẳm:
- Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường!