Dương Quân Nguyệt tóm lấy đoạn hồng lăng phất phơ trên trụ cao, buộc chặt vào cổ tay rồi lao theo nàng ta, hắn nhanh chóng ôm được vòng eo mảnh khảnh. Nữ nhân kia nhan sắc thật không phụ sự kỳ vọng của hắn, mắt nàng mở to ngơ ngác, thanh bình đáy nước hồ thu, sâu mênh mang và trong suốt.
Hắn khẽ cười:
- Nhớ kỹ, ta là Dương Quân Nguyệt!
Dương Quân Nguyệt vốn là một tên tiểu nhân, là tiểu nhân thật sự, không hề giả nhân giả nghĩa cũng chẳng ngụy quân tử. Cứu được người, hắn liền không thương tiếc mà lôi nàng ta vào tẩm phòng.
Dương Quân Nguyệt vứt người xuống giường, thuận tiện ba bước gộp một xé toạc áo mỹ nhân ra, lồ lộ trước mặt hắn là đôi bầu ngực mềm mại trắng tròn như hai giọt nước. Dương Quân Nguyệt vừa xoa nắn lại nuốt nước bọt thèm khát:
- Nữ nhân của Thịnh Vương có khác, thật khiến nam nhân phải mê mẩn!