Mộ Dung Tường Vân chạy thẳng về bìa rừng, cố gắng kiếm nơi ẩn nấp, hắn nhẩm tính nếu bị quân địch đuổi theo liền bơi ngang qua sông tìm đường tẩu vi thượng sách. Bình thường chỉ với một mình, hắn có thể dễ dàng thoát thân được, nhưng đem theo cả Thuyên Chương Công chúa, mọi chuyện liền không dễ dàng gì.
Trại ngựa vì thiết hỏa cầu rơi mà toàn bộ ngựa đã hoảng loạng xông ra bốn phương tám hướng, hắn hiện tại cũng chỉ có thể chạy bộ mà thôi. Mộ Dung Tường Vân đôi lúc xoay người nhìn lại nữ tử hổn hển hơi thở phía sau, sợ nàng không chịu nổi mà ngất đi.
Khuya.
Sương rơi rả rích, gió thổi mạnh, trong rừng lạnh lẽo thấu xương. Mộ Dung Tường Vân chậm bước dần, điều hòa hơi thở. Thuyên Chương hai chân rã rời, ngồi phịch xuống, Tường Vân vội kéo nàng lên:
- Không được! Công chúa phải từ từ đi lại, vừa chạy lâu như vậy, không thể ngồi ngay lập tức!
Thuyên Chương mệt đến hoa mắt chóng mặt, không thể đáp lời, chỉ lẳng lặng nghe theo hắn mà đi đi lại lại. Mộ Dung Tường Vân quanh quẩn nhìn bốn phía tối om om, mồ hơi rơi xuống môi mặn chát.
- Lạ thật...Điện hạ cứ như vậy bỏ mặc chúng ta sao?
Thuyên Chương sau khi nghe câu nói ấy liền thanh tỉnh trí óc, nàng lắp ba lắp bắp:
- Ta...ta...ngươi...ta...
Mộ Dung Tường Vân tiến lại gần nàng, có chút lo lắng:
- Vừa nãy Công chúa bị thương sao?
Thuyên Chương càng thêm ấp úng:
- Ta...ta xin lỗi...
Mộ Dung Tường Vân cau mày, bàn tay siết chặt thành quyền:
- Công chúa biết chuyện này đúng không?
Thuyên Chương đột ngột bật khóc, nắm lấy tay áo hắn lay lay:
- Ta không cố ý...người của Lang Vương điện hạ có đến báo tin, ta đã lấy phong thư đó...nhưng lại...không đưa cho ngươi...ta...ta...ta...
Mộ Dung Tường Vân nghe hỏa khí dâng lên:
- Hay rồi! Công chúa là muốn ta bị trách phạt! Ngược lại bây giờ coi như tự hại mình!
Thuyên Chương lần đầu nhận ra bản thân đã ích kỷ đến bực nào, ngày trước trong cung, nàng vô số lần bày trò quỷ trêu chọc kẻ khác, nàng luôn thấy phụ hoàng mẫu hậu tươi cười với mình, chẳng mấy khi nặng lời, nàng còn cho rằng, đám hạ nhân xung quanh cũng sẽ như nàng, không bị nặng nề chịu phạt. Hóa ra, đôi khi sự việc lại vô cùng nghiêm trọng.
- Tường Vân, ngươi không giận ta chứ?
Mộ Dung Tường Vân lạnh nhạt giọng điệu:
- Giận Công chúa? Mạc tướng nào có cái phúc phần này!
Phía rừng thăm thẳm hun hút, âm ỉ tiếng côn trùng kêu, Thuyên Chương sợ hãi nép sát vào hắn, chỉ thấy giáp phục lạnh toát da thịt. Hắn đến một câu an ủi cũng tiết kiệm mà không nói ra.
Bất chợt, phía sau có ánh đuốc, Mộ Dung Tường Vân biến chuyển biểu tình:
- Không xong rồi!
Hắn kéo nàng về hướng ngược lại, đi chưa được một dặm đã thấy xung quanh bốn bề vang vang tiếng ngựa hí. Quân phục Mạt quốc trên lưng ngựa vây kín, mà dẫn đầu lại là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Mộ Dung Tường Vân híp mắt:
- Phạn Lân!
Thuyên Chương bàng hoàng run rẩy, đây chính là nội gián chân chân thực thực nàng thấy trước mắt, không tầm thường như mấy cung nữ vẩy nước quét nhà Đoan Quý phi cài cắm vào mà mẫu hậu luôn dặn dò nàng cẩn thận.
Thuyên Chương càng nép vào nam tử bên cạnh:
- Làm sao bây giờ?
Mộ Dung Tường Vân nắm lấy tay nàng, có chút ôn nhu xoa nắn:
- Phạn Lân không giết chúng ta đâu!
Hắn đoán không nhầm, Phạn Lân đích xác không ra tay lấy mạng, mà đem cả hai đến Hãn Thành, biệt giam thiên lao, cái duy nhất may mắn hiện tại, chính là hắn và Thuyên Chương cùng chung một buồng giam.
Thuyên Chương nép vào góc tường, co ro thân mình, nàng sợ nhất là chuột, trong thiên lao chuột lại không thiếu, Mộ Dung Tường Vân ngược lại, mối bận tâm đều nhằm vào mớ binh khí trên tường, cả Huyết trích tử lẫn trường kiếm của hắn đều bị treo trên vách nơi phòng ngoài.
Nhà giam tường đá song sắt, chân cả hai đều bị xích lại, muốn trốn thoát chính là vô phương. Mộ Dung Tường Vân nhọc nhằn hơi thở dựa người ra sau, lại nhìn gương mặt hốt hoảng của Thuyên Chương:
- Công chúa đừng sợ! Điện hạ chắc chắn sẽ cứu chúng ta!
Nơi này ngoài hai người bọn họ cũng không có ai khác, cai ngục đều ở bên ngoài cách rất xa, dưới sàn bẩn thỉu trải rất nhiều rơm khô, hiện tại là mùa hè, ban ngày rơm sinh xót ngứa, ban đêm sàn đá lạnh lẽo thấu xương.
Thuyên Chương im lặng hồi lâu mới nói:
- Huynh có trách ta không?
Mộ Dung Tường Vân khẽ lắc đầu cười:
- Nếu ta phải bỏ mạng nơi này, thì chính là do mệnh ta không tốt! Ngược lại Công chúa thiên chi ngọc diệp, cùng ta chết mới là ủy khuất!
Thuyên Chương lếch thếch kéo lê xích sắt về gần hắn, hối lỗi ngồi bên cạnh:
- Huynh từng nói mọi sinh mệnh đều quý giá như nhau, lỗi này là của ta, nếu có ai phải chết, người đó chính là ta!
Mộ Dung Tường Vân đăm đăm ánh mắt lên ô cửa bé bằng nửa viên gạch trên tường, nơi có chút ánh sáng nhỏ nhoi:
- Công chúa vốn quan trọng, có người Lý Tiên Lạc mới uy hiếp được điện hạ! Còn mạng ta chính là không đáng giá nửa xu!
Thuyên Chương gục mặt lên đầu gối, lại vỗ vỗ tay nam tử ngồi cạnh như an ủi, giọng nàng nhỏ xíu, đến thê thảm:
- Vậy sao huynh không chạy trước, lại còn muốn cứu ta!
Mộ Dung Tường Vân nhạt nhòa hơi thở, hắn không thể như Dương Quân Nguyệt, thấy chết không cứu. Huống hồ nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, bỏ rơi lại giữa sơn lâm, hắn không đủ nhẫn tâm.
- Doanh trại không thiếu người, sao Công chúa cứ bám theo ta?
Thuyên Chương cong đôi môi đỏ mọng, má phồng lên ủy khuất:
- Chỉ có ngươi mới chơi với ta thôi! Cũng chỉ có ngươi mới để ta bắt nạt!
Nàng chậm rãi kể những chuyện vụn vặt trong Cấm Thành. Nguyên Vương vì một tước Nhất đẳng thân Vương mà vô cùng cố gắng, văn ôn võ luyện, vừa rồi dẫn binh thao tập còn bị Tam Hoàng huynh hãm hại khiến ngựa lồng lên, cuối cùng xương cánh tay cũng bị rạn, nhưng Nguyên Vương giấu giếm cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu, tự mình chịu đựng.
Mộ Dung Tường Vân nói:
- Người thâm trầm độ này làm sao có thể cùng chơi với tiểu hài nữ như Công chúa chứ!
Thuyên Chương gật gật đầu:
- Hoàng huynh thì thôi đi, đến mẫu hậu cũng chỉ suốt ngày chăm chăm để ý huynh ấy, nếu phụ hoàng đến, người sẽ vui vẻ tươi cười, phụ hoàng vừa đi, người liền sầu muộn! Đã thế còn muốn gả ta cho Phùng Việt, một tên kiêu ngạo thích ép buộc người, ta ghét cay ghét đắng hắn!
Mộ Dung Tường Vân xoa xoa mái tóc hơi rối trên lưng áo nàng, khẽ khàng:
- Hắn là phò mã, Công chúa nói gì hắn cũng phải nghe qua, sẽ không bắt nạt được người!
Thuyên Chương hừ nhẹ, răng lợi nghiến vào nhau:
- Hắn có thông phòng!
- Nam nhân ai cũng có thiếp thất, Công chúa đừng để tâm nhiều!
Thuyên Chương đưa phượng mâu lên nhìn hắn, nghi hoặc biểu tình:
- Ngươi cũng vậy sao?
Mộ Dung Tường Vân cười lớn:
- Đương nhiên ta sẽ không! Ta xuất thân tầm thường, không nhiều ràng buộc, thậm chí nếu không có con cái, ta cũng chẳng lo lắng chuyện nối dõi! Cả đời ta chỉ muốn như điện hạ, nguyện một người một nhà đến già...
Thuyên Chương hài lòng mỉm cười, gương mặt kiều mị xán lạn như hoa:
- Hoàng huynh cũng từng nói sẽ không nạp thiếp, cuối cùng Đoan Quý phi cùng Dung Quý phi nhét vào Nguyên Vương phủ tận bốn năm cơ thiếp hạ thiếp các loại!
Nàng nhớ lại ngày sinh thần hoàng huynh, có một vũ cơ rất xinh đẹp, tính tình lại hiền lành, còn dạy nàng thêu uyên ương. Mỗi lần Nguyên Vương tiến cung, nàng đều muốn huynh ấy đưa theo nàng cơ thiếp kia. Chỉ là không bao lâu, toàn bộ những hạ thiếp cơ thiếp đều vì nhiều lý do mà mất mạng. Nguyên Vương phủ lại trong sạch.
Mộ Dung Tường Vân im lặng lắng nghe, loại đấu đá chính trường này thời nào cũng có, Nguyên Vương coi như là rồng trong đám người, ra tay cũng thật quyết tiệt. Hắn bâng quơ nói một câu không liên quan:
- Binh sĩ rất phục tùng Nguyên Vương điện hạ!
Thuyên Chương cũng cho là phải:
- Hoàng thúc cũng thích huynh ấy! Còn nghị luận riêng tư, ngay cả ta cũng không được đến gần!
Mộ Dung Tường Vân cười buồn:
- Công chúa có biết những người thiếp trong phủ Nguyên Vương vì sao lần lượt vong thân không?
Thuyên Chương nghiêng nghiêng mái tóc một bên, vân vê tà áo:
- Huynh nghĩ ta ngu ngốc lắm sao? Ta có ngạo mạn, có vô lý, nhưng cũng không tệ hại đến mức không nhìn ra là hoàng huynh hạ sát! Chỉ là huynh cũng biết mà, thiên gia không có lòng nhân...hoàng huynh cũng chỉ tự bảo vệ bản thân mà thôi!
Mộ Dung Tường Vân cởi áo choàng trải xuống sàn đá lạnh:
- Công chúa nghỉ đi!
Hắn ở đây không biết là đêm hay ngày, chỉ đoán chừng qua thời điểm cai ngục đưa cơm đưa nước đến, một lần hắn cho tay ra khỏi ô cửa nhỏ bằng nửa ô gạch, cảm thấy bàn tay vô cùng ấm áp, liền đoán được hiện tại đã là ban ngày.
Có lẽ đã hơn một tuần trăng.
Nửa đêm, hắn tỉnh giấc bởi thanh âm Thuyên Chương rên khe khẽ. Mộ Dung Tường Vân nửa hốt hoảng nửa đau lòng:
- Công chúa? Công chúa? Người không sao chứ?
Thuyên Chương càng lùi xa hắn, giọng nói yếu đến đứt quãng:
- Tránh ra!
Mộ Dung Tường Vân cau mày, nghe không khí tanh đậm mùi máu tươi, trong lòng hắn cũng đoán được phần nào:
- Chuyện này vốn là bình thường, Công chúa đừng lo lắng!
Thuyên Chương gần như bật khóc, nàng càng cách xa hắn:
- Ta bẩn...
Mộ Dung Tường Vân mỉm cười, ánh sáng lờ mờ chiếu ngang anh tuấn gương mặt:
- Công chúa cứ đến đây, những góc đó bụi bặm dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng đến thân thể, những ngày này người vô cùng yếu ớt!
Thuyên Chương cắn môi, quỳ thủy trước không đến, sau không đến, lại chọn đúng ngày trong ngục mà đến, nàng suy nghĩ một hồi, một phần vì sợ chuột bọ mà đi về chỗ cũ.
Mộ Dung Tường Vân quan tâm:
- Đau lắm sao?
Thuyên Chương gật gật đầu, nàng còn chưa kịp nói gì, bên ngoài cai ngục đã đem đuốc đến. Hắn ta lôi Mộ Dung Tường Vân ra ngoài, bỏ lại Thuyên Chương một mình trong bóng tối. Nàng loay hoay giữa cô độc không biết bao lâu, cả người nhức nhối như dần, trong lòng lại lo lắng đến khiếp đảm, kém chút ngất đi thì mới thấy ngọn đuốc bập bùng nơi cửa ngục.
Khi đi, Mộ Dung Tường Vân vẫn còn giáp phục nguyên vẹn, khi về, trên người hắn chỉ có trung y trắng, lại loang lỗ vết máu dây. Thuyên Chương còn có thể nhìn rõ đôi bàn tay bị kẹp đến nhỏ từng giọt huyết tinh.
Mộ Dung Tường Vân nhìn nàng ôm bụng quỳ bên cạnh, mới nén đi đau đớn, quả quyết ôm nàng vào lòng:
- Còn khó chịu?
- Ngươi không sợ ta dơ bẩn sao?
Mộ Dung Tường Vân cười cười:
- Đều là máu, còn muốn phân biệt! Huống hồ thân mật sủng nữ Hoàng đế, đời này mấy người có thể làm được!
Hắn chính là điên rồi, nàng còn có một vị hôn phu là An Vinh Hầu. Thế mà, hắn lại vì mấy ngày giam chung mà nảy sinh rung động.