Lời tác giả:
Hôm nay có thịt, thịt tuy mỏng nhưng là thịt thật!!!!
***
Triệu Tử Đoạn tọa sau huyết sa rèm, y nhìn một lượt tướng lĩnh khắp phòng, vốn đều là đại thần của Vĩnh Thành Đế, vì lẽ gì tất cả cùng ngồi một chỗ gầm ghè phản bác nhau thế kia. Triệu Tử Đoạn âm thầm thở dài, hiện tại đã sắp vào hạ, không khí cũng ấm dần, chỉ cần băng trên sông tan hẳn, liền có thể tiến đánh hai thành còn lại, thẳng một đường đến Ung Đô.
Chỉ là, trận này nên để ai lập công đầu mới phải?
Phan Phượng Thuật vốn dĩ sang bên này vì đưa thi thể Bạch Thực Thần quay về, hiện tại các xác khô kia trải mấy mùa mưa nắng nằm trong quan tài lăn lóc một góc quân doanh gần chuồng ngựa có lẽ đã hóa thành bùn nhão. Bạch Thực Thần khi sống trọng nhất danh tiết, thế mà đến lúc chết lại phải chịu thảm cảnh. Phan Phượng Thuật dẫn binh đánh trận vì Dương Quân Nguyệt, cho nên hắn ta ắt hẳn đối với chuyện lập công liền không quan trọng.
Về phần Dương Quân Nguyệt, cái này thật khó nói, Dương Quân Nguyệt mong muốn nhất chính là một tước Hầu, những ngày qua cũng hết lòng vì Thiên Huyên mà ra sức bảo vệ. Triệu Tử Đoạn lưu ý nhìn nam tử lam mâu xán lạn đang cợt nhã cười với Phan Phượng Thuật kia mà nén tiếng thở dài. Nếu hắn đã có lòng vì Nhị Hoàng nữ Mạt Quốc, vậy cứ để Mạt Quốc phong tước cho hắn.
Phạn Lân râu hùm hung dữ ngồi giữa sảnh, kế tiếp là An Vinh Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh cùng An Viễn Hầu Phùng Việt, đây mới là cái đáng lo nhất, hai thiếu niên này chỉ có thể một trong hai hồi kinh được phong. Xét về tài năng thì Hoàn Nhan Vũ Minh vẫn không hổ danh huyết thống hoàng tộc, văn thông võ thạo, tinh tế tính toán.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi cau mày đánh giá, tuy rằng Vũ Minh ở tại Ngự Quân Đài từ bé, nhưng y vẫn không quá thân cận, tính cách hắn trầm lắng, giản dị, không một chút kiêu ngạo tự phụ nào thể hiện ra, so với Thịnh Vương phụ thân hắn năm xưa một điểm giống nhau cũng chẳng có, bất quá như vậy lại khiến người khác sinh tâm đề phòng.
Nhưng Phùng Việt đến cùng cũng không tệ, Phùng Việt là Hoàng hậu nghĩa tử, còn có một bá phụ Long Diện Tướng Quân Phùng Hậu uy chấn thiên hạ, cho nên binh pháp cũng coi như điêu luyện thuần thục. Huống hồ Phùng Việt lại có hôn ước với Thuyên Chương Công chúa. Triệu Tử Đoạn huyền mâu lưu chuyển, Thuyên Chương dù sao cũng non nớt ngây thơ, tốt nhất phò mã phải có chút danh vọng, công đầu lần này Phùng Việt coi như cũng có phần.
Bên kia, Song Điêu Vương ngáp dài ngáp ngắn, hiện tại chỉ còn có hai thành, không cần đến mức ép thân Vương như hắn phải đem theo đích tử Hoàng đế cùng binh lực đến đây chứ, Vĩnh Thành Đế lo lắng cho Lang Vương đến thừa, còn định giết đám gà Ung Đô bằng cái dao mổ trâu năm vạn kỵ binh Đại Quốc sao.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, vệ binh thông tri như cơn chớp đi vào:
- Bẩm Nguyên soái cùng các vị Tướng quân, Thuyên Chương Công chúa và Mộ Dung Tướng quân đã hồi doanh!
Song Điêu Vương lập tức sa sầm nét mặt:
- Đã dặn dò phải ở Biện Thành, vì lý gì hiện tại lại đi đến quân doanh!
Triệu Tử Đoạn khẽ mỉm cười, cũng đã năm sáu năm y không được nhìn thấy tiểu hài nữ này, trong lòng liền có chút mong nhớ, đến quân doanh thì đã sao, chỉ cần ở dưới tay y, hết thảy đều an toàn.
Thuyên Chương vén váy chạy vào, mặc kệ Mộ Dung Tường Vân còn đang bên ngoài, nàng hớt hải hổn hển thở, vừa nhìn thấy Nguyên Vương liền hậm hực:
- Hoàng huynh...huynh không phải là người mà...còn bỏ mặt muội bị khi dễ...muội khó khăn lắm mới đến đây được...
Hoàn Nhan Phong Nghi cười khổ, nếu hắn không nói, có lẽ cả thiên hạ này không ai biết được hắn chính là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với vị hoàng muội này. Không rõ cách nhau chưa đầy nửa khắc liệu có quá khác biệt, hắn trầm tĩnh bao nhiêu, hoàng muội lại bát nháo bấy nhiêu.
Hoàn Nhan Phong Nghi vỗ vỗ tay muội muội, ngọt nhạt đẩy quả cầu nóng phỏng tay này đi:
- Được rồi! Là ai khi dễ muội? Nói huynh nghe xem...Hoàng thúc đang đợi muội bên kia!
Thuyên Chương nhìn qua hướng tay của hoàng huynh, liền thấy loáng thoáng bóng người sau sa rèm, nàng một mạch nhào đến, ủy khuất khóc lóc:
- Hoàng thúc lấy lại công bằng cho chất nữ a...hắn dám khi dễ chất nữ...
Phan Phượng Thuật chán ghét nhất chính là lệ nữ nhi, thong thả đứng dậy, nắm lấy tay Dương Quân Nguyệt kéo ra ngoài:
- Hết việc rồi, đến cùng chính là như cũ, mùa hạ tiến công!
Phan Phượng Thuật đã đi nên cũng không ai ở lại, trong sảnh chỉ còn Phùng Việt, hắn vì muốn gặp gỡ vị hôn thê nên chần chừ nán lại, Nguyên Vương tiến đến vỗ vỗ vai:
- Đi thôi!
Triệu Tử Đoạn nghe nước mắt thấm ướt dầm dề ống tay, trong lòng có chút lo lắng sủng nữ này:
- Là ai khi dễ Công chúa?
Thuyên Chương lau mắt mấy lượt, đứt quãng giọng nói, bộ dáng như chịu vô vàn tủi thân:
- Mộ Dung Tường Vân hắn!
Triệu Tử Đoạn mi gian cau hẹp, Tường Vân ở cạnh y đã lâu, cũng không phải là loại háo sắc tùy tiện, hộ tống Công chúa lại là một loại nặng nề trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện điều tiếng gì, y phất tay gọi thuộc hạ đến.
Mộ Dung Tường Vân hít sâu một hơi, lần này chắc chắn liền chịu phạt, hắn quy củ hành lễ, không ngại ngần thuật lại hành trình, cuối cùng mới tự thân nhận tội:
- Công chúa vốn dĩ không biết trân trọng sinh mệnh bản thân cùng người khác, binh sĩ cũng là người, vi thần trong cơn nóng giận không kiềm chế được lời nói! Điện hạ xét tội!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, Thuyên Chương chuyện nhỏ lại muốn hóa lớn, nhưng dù sao cũng là phạm thượng, mà Tường Vân hiện tại không biết che giấu biểu hiện liền không mấy tốt, y nhàn nhạt:
- Ngươi về trại tự mình suy nghĩ tĩnh tâm mười ngày, coi như là chịu phạt!
Mộ Dung Tường Vân nhận lệnh rời đi. Thuyên Chương hớn hở nhìn theo, cái tĩnh tâm suy nghĩ này cũng tương tự như cấm túc, thấy người chịu phạt nàng thật khoái trá mà.
Triệu Tử Đoạn nhìn thái độ Công chúa, trong lòng không mấy tốt, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, y liền bỏ qua:
- Bổn tọa đưa Công chúa đi nghỉ ngơi!
Tiết trời cuối xuân dìu dịu, màn đêm tĩnh mịch giăng khắp thảo nguyên, trên nền nhung đen sâu thẳm, dải ngân hà vắt ngang rực rỡ.
Thiên Huyên nằm nơi đỉnh đồi, giữa thảm cỏ rộng êm ái, bên cạnh nàng bầu rượu đã vơi một nửa, hơi men nồng nàn tản mác.
Đống lửa nhỏ lách tách nổ.
Nàng tĩnh tâm ngắm những đốm sáng lung linh trên nền trời kia, thêm mấy ngày nữa kỵ binh liền tấn công vào Ung Đô, phải đánh chiếm chính quê hương, trong lòng nàng dâng lên không ít chua xót.
Làn hơi thanh sạch tinh tế thoang thoảng ngang chóp mũi nàng, huyết y nam tử từ đâu ngả người nằm cạnh, đột ngột siết lấy tay Thiên Huyên:
- Có tâm sự?
Thiên Huyên dịu dàng gối mớ tóc dày lên tay áo y, nghe hơi ấm vấn vít đêm xuân:
- Thiếp không nghĩ gì cả! Chỉ là hiếm hoi mới có thời gian đình chiến, liền không muốn bỏ lỡ!
Triệu Tử Đoạn với tay lấy bầu rượu, hương ngọt ngào tràn lan đầu lưỡi, cuối cùng hậu vị cay nồng đọng lại giữa cổ họng:
- Huyên Huyên! Chúng ta kết hôn đi!
Thiên Huyên nghe tim đập mạnh, nàng xoay người về phía y, hạnh mâu long lanh phản chiếu trăm vạn tinh tú:
- Chàng nói thật?
- Ta nghiêm túc! Chúng ta kết hôn đi!
Triệu Tử Đoạn khẽ ôm nàng vào lòng ngực, hơi thở y thoang thoảng sương giá, Thiên Huyên nửa đêm một mình đến nơi này, phải hay không phải chính là cô độc. Giữa quân doanh chỉ toàn người Đại Quốc, nàng chân chính Hoàng nữ thì đã sao, đoạt quốc dựa vào danh vị nàng thì đã sao, so với cùng đám Tướng lĩnh đó, nàng chính là một chút tiếng nói cũng không có.
- Để nàng phải chịu đựng một mình chính là lỗi của ta!
Thiên Huyên im lặng dụi sâu vào lồng ngực y, nàng hít hà hương thơm quen thuộc:
- Phạn lang, chàng sau khi chiếm được Ung Đô thì định làm gì? Chàng có hồi quốc không? Thiếp rồi sẽ ra sao?
Triệu Tử Đoạn khẽ hôn lên tóc mỹ nhân, bọc nàng giữa huyết y ấm áp:
- Ta tự có an bài! Cũng không thể để nàng không danh không phận đợi chờ ta mà sống như vậy! Nữ nhi không giống nam nhân, không thể cả đời phiêu bạt!
Thiên Huyên đột ngột ôm lấy cổ nam tử đối diện, gấp gáp tìm kiếm môi y, hương thơm hoa cỏ cuối xuân vương vấn xiêm áo nàng.
Triệu Tử Đoạn đặt nàng dưới thân, nồng nhiệt đáp trả. Nữ nhân đi ngang đời y rất nhiều, chỉ là hiện tại, y thật sự muốn cùng nàng răng long đầu bạc, y có trăm ngàn mối bận tâm, thêm một nữ nhân nho nhỏ cũng không tính là gì.
Huyết y trải giữa thảo nguyên, dưới ánh lửa mờ nhạt, Triệu Tử Đoạn cẩn trọng thoát y phục nàng, y ôn nhu hôn lên vành tai mỹ nữ:
- Lần trước không khiến nàng thoải mái, là lỗi của ta!
Thiên Huyên nghe cơ thể râm ran nóng, hai tay bám xuống mặt cỏ dày, nàng xoay gương mặt đỏ ửng về hướng khác, lại cảm nhận từng giọt mồ hôi trên thân nam tử rơi xuống.
Triệu Tử Đoạn lần đầu tiên thoát bỏ mười phần phục trang dưới mắt nữ nhân, so với nàng ngượng ngập, y cũng không mấy thoải mái. Chỉ là nam nhân buộc phải chủ động, y còn muốn xóa tan ngại ngùng của nàng.
- Huyên Huyên! Nhìn ta!
Thiên Huyên hít một hơi sâu, nghe hương rượu nồng nàn lan tỏa, nàng chớp chớp mắt nhìn y, liền bị dung mạo đối diện gây thổn thức si mê. Nét mặt tuyệt sắc ấy, hiện tại vì dục tình nhiễm đỏ mà càng thêm mê người, huyền mâu y khẽ lưu chuyển, rồi đột nhiên siết lấy tay nàng:
- Bổn tọa đẹp lắm sao?
Thiên Huyên ngây ngốc gật đầu:
- Rất đẹp...
- Cùng người đẹp như bổn tọa...nàng thật may mắn...
Y tà mị cười, làn môi lướt nhanh qua cổ nàng, lại chậm rãi tìm xuống ngực, đầu lưỡi y trượt dài theo giọt mồ hôi trong suốt, rồi dây dưa lưu luyến với đôi hạt hồng đậu.
Thiên Huyên hoảng hốt rút tay lại, cong người đón nhận, đầu óc nàng dần trống rỗng, bàn tay y bá đạo chiếm hữu từng tấc da thịt trên người nàng, chậm chạp kéo dài ngón tay đến giữa đôi chân kiều diễm.
Triệu Tử Đoạn khe khẽ bên tai nàng, ôn nhu trấn an:
- Đừng sợ...cố gắng một chút...về sau sẽ không đau...
Ngón tay y rê theo đôi đùi ngọc, cuối cùng tiến thẳng vào hoa huy*t, Thiên Huyên cắn chặt môi, bám lấy bờ vai trần của y:
- A...
Triệu Tử Đoạn thoáng cau mày, đây chính là tình yêu đi, nàng đau xót một phần, y liền nghe tim muốn vỡ nát, nuôi tiểu miêu không dễ dàng gì, liền không muốn bị phá đến hư.
- Ngoan!
Cảm giác ẩm ướt ấm áp tràn ngập tay, Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười, mạnh bạo một dấu ngân hôn dài trên ngực nữ tử dưới thân:
- Nàng rất không kiên nhẫn! Phải phạt!
Thiên Huyên xấu hổ đến túng quẫn, nhìn đầu bàn tay y đẫm ướt xuân tình, cảm giác càng thêm cùng cực, mắt đã nổi lên lệ nóng. Triệu Tử Đoạn cũng không định an ủi, ngọc hành kề cận hoa huy*t, thuận tiện từng bước một trừu sáp.
Đây chính là một chân tiến vào thiên đường, chân còn vẫn ở địa ngục. Y vừa kiềm nén bản thân tránh dùng lực mà gây thương tổn đến nàng vừa phải khiến nàng lần đầu tận hưởng đêm xuân.
Thiên Huyên run rẩy hơi thở, cực hạn đau đớn cùng khoái lạc ập đến một lúc, nàng cấu chặt bả vai y, để lại từng vệt trầy trụa rướm máu. Triệu Tử Đoạn đương nhiên không bận tâm, y biết rõ nữ nhân cùng y hoan lạc chính là một loại mạo hiểm, cho nên nàng có làm gì, y cũng không ngại mà đáp ứng.
Triệu Tử Đoạn dần động thân, Thiên Huyên lệ nóng doanh tròng, bật thốt thanh âm mị hoặc cùng thống khổ. Rõ ràng là nàng đau đến chết đi sống lại, nhưng liền không muốn y dừng. Triệu Tử Đoạn cau mày theo ánh lửa, tuy lần này không có vết máu hòa lẫn xuân thủy, nhưng y vẫn hiện nỗi xót xa:
- Huyên Huyên...
Thiên Huyên mỉm cười, cắt đứt ý định y:
- Đừng dừng lại...chàng quá dịu dàng rồi...
Triệu Tử Đoạn nghe trong lòng một trận ngứa ngáy như có mèo cào, rõ ràng là khiêu khích:
- Nàng chê bổn tọa ôn nhu sao?
Thiên Huyên cắn môi, trong lòng thầm than thở, đây chính là lấy đá đập chân mình a. Triệu Tử Đoạn đột ngột ôm nàng ngồi vào lòng, gối cằm lên vai, dưới thân vẫn không ngừng luận động, cảm giác mỗi lúc càng thêm cuồng nhiệt:
- Huyên Huyên...
Thiên Huyên mơ hồ không nghe được y nói gì, toàn bộ lý trí lẫn giác quan đều bị từng cử động của y che lấp, nàng buông thả thanh âm mềm mại dâm mị, cuối cùng cũng không chịu nổi, toàn thân nóng rát đến tận cùng, nàng hét lên một tiếng rồi mất dần ý thức.
Triệu Tử Đoạn khẽ khàng lưu chuyển, nàng thật sự đã đến giới hạn, bất quá, y vẫn chưa làm xong! Chỉ là lần đầu ép buộc thế này, coi như Thiên Huyên có chút cố gắng, cũng không quá tệ, y khẽ cười, bọc mỹ nhân toàn thân ngân ngấn dấu hôn vào áo ngoài đỏ thẫm.
Triệu Tử Đoạn nhìn ánh chớp phía thiên nhai, thầm nghĩ, thời tiết rất đẹp, coi như thích hợp để ngày mai đại hôn