Đinh Tiếu cực kỳ không tình nguyện mà đi theo Khôn rời khỏi nhà mình, trong tay cầm lão, sau lưng đeo giỏ tre, đây là phối trí tiêu chuẩn để một bán thú nhân đi rừng rậm. Có điều thực hiển nhiên Khôn phối trí cao cấp hơn nhiều so với cậu. Sau lưng tên kia cũng có một cái sọt, bên trong đặt một tấm da thú màu xám to như lá cọ, còn có hai cục đá lửa to bằng bàn tay. Muối xanh cùng bột tiêu cũng được đựng trong một cái túi miệng nhỏ. Còn có một bó dây làm từ cây thảo mạn bện thành, một bình gốm chiếm nửa vị trí cái sọt. Cậu duy nhất không nhìn thấy là dụng cụ nào để làm ra cối đá, có điều dù sao nếu không làm được thì tạm thời liền dùng cái cối nhỏ nhà mình, nếu những người này cảm thấy mình làm "mỳ phở" có thể tiếp thu, vậy khẳng định có không ít người sẽ đi làm cối đá xay lớn.
Nhận thấy thời gian hai người rời thôn quá sớm, cho nên từ nhà Đinh Tiếu đến cửa thôn liền thấy được bốn thú nhân thủ vệ, điều này không tránh khỏi oanh động sinh ra trong phạm vi lớn, dù sao tiểu tử mặt than này cũng là thiếu niên thần tượng. Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Tiếu Tiếu liền tiêu tan bực bội khi sáng sớm hôm nay bị phá giấc ngủ.
Đinh Tiếu hiện tại có chút xấu hổ, vì bản thân dùng lực như thế nào cũng không tránh thoát được bàn tay nắm lấy tay trái của mình. Bản thân kháng nghị hai lần, tiểu tử mặt than này đều không có phản ứng, đặc biệt ánh mắt kia khi nhìn mình, giống như mình đang vô cớ gây sự "Ta nói đại ca, anh có hay không nghĩ tới nơi nào có cục đá lớn để làm cối đá a? hay là đi tìm trân châu quả trước?"
Khôn tự hỏi một chút "Đi về hướng đông, dưới chân núi có đá lớn, bên cạnh cũng có không ít các loại trái cây."
Đinh Tiếu lúc này trừ bỏ gật đầu thì không có lựa chọn nào khác, có điều dọc theo đường đi này, cậu vẫn thoát được bàn tay to kia của Khôn để đào rau dại. Lúc trước Quỳnh đào gừng đều đưa cho Đằng mang đi, cho nên hôm nay Đinh Tiếu nhất định phải đào một ít. Còn cả tỏi và hành cũng phải kiếm thêm. Các loại rau dại có thể hái được cũng không ít, nhưng là để dành trên đường trở về mới hái. Cậu không muốn cõng thêm mấy cây rau cải trắng xanh biếc đi đi lại lại trong rừng đâu, quá nặng, thể lực của mình không đủ.
Con đường Khôn đi này rõ ràng không có người hay đi, cỏ dại đều cao qua hông Đinh Tiếu, nhưng cũng vì vậy mà ở trên đường Đinh Tiếu tìm được vài loại thực vậy quen thuộc. Hạt vừng, hoa nhài, bạc hà, cỏ chanh, rau hẹ, hoa cúc. Mấy thứ này sinh trưởng trong rừng, từng phiến từng phiến núp dưới cỏ dại, thoạt nhìn một chút cũng không bắt mắt, nhưng ở trong mắt Đinh Tiếu, chúng nó dị thường quen thuộc cùng thân thiết. Nhưng loại hoa cỏ này chẳng những có trong ký ức của cậu với xã hội hiện đại, hương thơm của chúng còn có thể dùng để ăn uống.
Đinh Tiếu thực thích hoa nhài, trên ban công nhà cậu có rất nhiều chậu hoa nhài, ngoài hoa nhài qua còn có xương rồng. Cho nên cho dù hoa nhài ở nơi này to hơn rất nhiều so với hoa trong trí nhớ của mình, nhưng hương vị cùng hình dáng khiến cậu đột nhiên nhớ tới căn nhà hai tầng của mình. Không biết những "di sản" đó của mình sẽ xử lý như thế nào, sớm biết sẽ bị xuyên qua, thì trước tiên đã viết tờ di chúc để lại cho Đinh Tuấn rồi.
Thấy Đinh Tiếu ngồi xổm trên mặt đất nhìn một gốc cây nở ra hoa trắng đến thất thần, trong ánh mắt còn có một loại cảm xúc thương tâm, Khôn nhíu mày "Tiếu Tiếu, thích thì đào về."
Đinh Tiếu phục hồi lại tinh thần, gật đầu "Trở về rồi đào, ta muốn trồng nó trong sân. Hoa này rất thơm, ta đặc biệt thích, còn có mấy loại kia, ta cũng muốn trồng trong sân. Như vậy khi muốn dùng đến không phải vào rừng kiếm nữa." Trải qua mấy ngày "điều tra", cậu rõ ràng thế giới này tạm thời không có khái niệm gieo trồng cùng chăn nuôi quy mô lớn. Có điều hiến tế cùng thôn trưởng cũng an bài người dân trồng một số loại rau quả hay dùng ở gần nơi ở như cây dưa muối (cây làm ra muối xanh), hoa tiêu, cay đậu. Cũng bởi vì trong thế giới thú nhân thịt là món chính tuyệt đối, cho nên bọn họ cho tới nay đều liều mạng tích trữ các loại thịt trước khi mùa đông tới, rau dưa cùng hoa quả bởi vì không để được lâu, vẫn luôn không được mọi người coi trọng, tự nhiên cũng không gieo trồng trên diện tích lớn.
Khôn đối với điều này hoàn toàn không có ý kiến, nhưng ở trong lòng hắn đã âm thầm nhớ kỹ những loại cỏ mà Đinh Tiếu vừa mới chỉ (với hắn mà nói trừ bỏ cây to thì liền là cỏ) hắn muốn ở nhà của mình sau này sẽ tròng đầy mấy thứ này, như vậy Tiếu Tiếu nhất định sẽ thực vui vẻ "Còn muốn cái gì nữa không?"
Kỳ thực chung quanh thật sự còn rất nhiều thực vật kỳ quái, có thực vật còn chưa từng thấy qua hoa cùng quả. Đinh Tiếu đối với mấy loại này đều rất hiếu kỳ, đương nhiên loại tò mò này là do tình cảm đặc biệt sâu trong linh hồn của người dân Thiên triều đối với đồ ăn, cũng đồng thời là do tâm tình bất mãn của Đinh Tiếu đối với gia vị của thế giới này.
"Khôn, trái cây này anh biết có thể ăn được hay không?"
Khôn gật đầu "Biết, nhưng trái cây này quá nhỏ, em muốn ăn hoa quả, ta sẽ hái quả lớn cho em" (Bí: Khôn đã xác định tình cảm nên đổi thành em cho nói mùi (><)
Đinh Tiếu lắc đầu: "Tôi không phải muốn ăn, tôi là muốn thử xem hương vị. Anh liền nói cho tôi cái nào ăn mà không bị độc chết là được rồi!"
Trong tay Đinh Tiếu hiện tại bưng một cái lá cây lớn, trên lá cây có đủ loại thượng vàng hạ cám các loại trái cây. Nhỏ nhất thì bằng hạt đậu nành, lớn nhất cũng chỉ có đường kính trên dưới 5cm. Những trái này đều là sinh trưởng ở những cây nhỏ, hơn nữa đều do Khôn hái tới nói là có thể ăn được, không có độc. Dã thú đối với đồ ăn có một loại cảm giá bản năng, đặc biệt là thú nhân nguyên thủy dựa vào rừng cây sinh hoạt, giống đực có đôi khi chỉ dựa vào khí vị là có thể phân biệt được thực vật có độc hay không. Cho nên Đinh Tiếu cảm thấy hôm nay cùng Khôn đi rất chính xác, nếu đi cùng ba hay Lục Hi và Kinh, bán thú nhân là không có loại năng lực cảm quan này.
Loại trái cây màu xanh biếc này ăn vào có chút đắng, hương vị giống như mùi lá cỏ, hơn nữa sau đắng là ngọt. Đinh Tiếu thấy thứ này nói không chừng có thể tạm thời dùng để thay thế lá trà, vì thế cậu tự đặt tên là quả trà.
Trái cây có màu vàng cam này thoạt nhìn rất giống quả đèn lồng, đặt dưới ánh mặt trời nhìn thấy bên trong trong suốt lóng lánh, chỉ tiếc ăn vào chẳng có chút hương vị gì cả, chỉ có nhiều nước tươi mọng, khi thiếu nước có thể lấy ra giải khát, nhưng thật đúng là không có giá trị dùng để ăn gì cả.
Gia hỏa hình trứng màu nâu thẫm này có chút mùi tanh, Đinh Tiếu chịu đựng ăn một miếng, lập tức phun ra, thứ này chát đến kỳ cụ, thật là quá khó ăn, lấy ra toàn bộ ném đi.
Trái cây hình thoi màu tím này ăn vào hương vị cũng không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt, chỉ có điều hạt lớn quá, thịt quả cùng vỏ trái cây chỉ chiếm 10%.
Đem đám trái cây ăn thử từ đầu đến đuôi, cuối cùng Đinh Tiếu quyết định trích nhiều trà quả một chút, còn có một loại trái cây mùi vị giống như mùi tương. Loại trái cây này lớn lên giống như quả nho, bên trong không có hạt, nước trái cây màu tím nhạt phi thường no đủ. Ăn vào có vị mặn cùng mùi thơm chiếm đa số, có điều khi ăn xong trong miệng sẽ có một cỗ vị ngọt nồng đậm. Thứ này khiến Đinh Tiếu cảm thấy thập phần thần kỳ, cậu đem trái cây vô danh này đặt tên là quả tương. Tuy rằng không biết vì sao lớn lên lại ra loại hương vị này, nhưng đến dưa muối còn có thể xuất hiện, thì loại trái cây cũng mang vị mặn như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Còn các loại trái cây khác cũng có hương vị, nhưng phần lớn đều là chua ngọt là chủ yế, ngẫu nhiên có vị chua chát bị cậu ném đi, còn có vài loại mang theo vị cay, Đinh Tiếu đem mấy loại có hương vị có thể tiếp thu được tạm thời giữ lại, nói không chừng có thể lấy về làm nước tương cho thịt nướng, dù sao cũng không khó ăn, trộn lẫn vào nhau có lẽ sẽ có hương vị đặc biệt cũng nên.
Tốc độ chế tạo cối đá xay của Khôn nhanh đến không thể tin được, vốn dĩ không ôm chút hi vọng gì, cho đến khi cậu nhìn thấy mấy tảng đá lớn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là mấy cái này làm sao mà mài giũa a! Thế giới này ngay cả đồ sắt cũng không có. Nhưng cậu không biết lợi trảo của thú nhân giống đực cứng rắn sắc bén hơn bất luận một thứ vũ khí nào. Khôn chỉ cần vươn ra lợi trảo liền đem tảng đá lớn cắt thành hình thành dạng, chỉ tốn một giờ đồng hồ, hai phiến đá trên dưới của cối xay kín kẽ xếp chồng lên nhau, Khôn còn chuyển động thử hai lần, mới cảm thấy không dễ đẩy lắm, sau đó lại tới hai vuốt, cuối cùng lúc này mới xem như vừa lòng.
Đinh Tiếu quan sát toàn bộ quá trình chế tác, mắt cũng không dám chớp như thể sợ bỏ lỡ kỳ quan khó gặp này. Chờ Khôn làm xong, Đinh Tiếu nhịn không được vỗ tay "Thật là lợi hại!!!", mặc kệ việc thế giới này có hành động như vỗ tay hay không, hoặc là vỗ tay có ý nghĩa gì.
May mắn ở chỗ này vỗ tay đồng dạng cũng là ý tứ ca ngợi, trên mặt Khôn lộ ra một nụ cười, so với khuôn mặt lúc trước cũng coi là dễ phát hiện "Tiếu Tiếu, chúng ta đi hái quả trân châu."
Đinh Tiếu lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ lớn thứ hai của bọn họ hôm nay, thật là mất mặt, cư nhiên nhìn chế tác đá đến ngây người "Chúng ta mỗi người hái một mảnh đi, chỉ ở chung quanh, cũng không có nguy hiểm."
Khôn liếc nhìn Đinh Tiếu một cái, sau đó gật đầu, đem đồ vật trong sọt của mình bỏ lên mặt đá, sau đó cõng sọt không, bắt đầu ở phụ cận tìm kiếm quả trân châu.
Quả trân châu kỳ thực rất dễ kiếm, chỉ là một quả một quả mà hái, điểm này tuy không cần nhiều sức lực, nhưng da trên tay sẽ hơi khó chịu một chút. Có điều thoát khỏi tầm mắt của Khôn, Đinh Tiếu có thể lấy ra dao quân dụng của bản thân, cứ như vậy tay bị tổn thương cũng giảm đến mức thấp nhất.
Khi cậu đang ở một bên khom lưng hái quả trân châu, đột nhiên nghe được động tĩnh trong bụi cỏ, cái này làm cho cậu lập tức trở nên khẩn trương, nơi này tuy rằng là khu vực an toàn xung quanh thôn, nhưng nó không có nghĩa là nơi này không có mấy loại như rắn xuất hiện, con có hình dáng to thì không có, nhưng ai quy định là con có hình dáng nhỏ thì là động vật vô hại?
Có điều, ngay lập tức Đinh Tiếu liền hoàn toàn yên tâm, trong bụi cỏ đi ra, là một con gà rừng tròn vo, cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, vừa đi vừa lắc lư, cái cánh thoạt nhìn không nhỏ, nhưng nhìn tư thế vụng về của nó, giống như cũng không phải là biết bay.
Tính toán một chút trọng lượng cùng tính nguy hiểm của con gà này, Đinh Tiếu quyết định thử một chút cảm giác dùng lao săn thú. Tuy rằng hiện tại bản thân còn chưa học được bản lĩnh gì, nhưng dựa vào phương thức bắt cá có lẽ cũng không khác biệt mấy chăng? Chỉ cần mau, chuẩn, ổn, ngoan bốn chữ này là có thể quyết định. Dù sao bắt được thì tốt, không bắt được thì thôi. Vì thế cậu đem sức lực toàn thân tập trung vào tay phải, ngắm chuẩn vị trí liền ném lao ra ngoài, kỳ thực động tác này cũng gần giống như dùng cục đá ném con chim trắng hồi trước, cậu đều nghĩ đó là vận khí. Nhưng lúc ném lao ra sau, lập tức phát hiện ra không giống, lấy trọng lượng cùng chiều dài của cây lao, tốc độ ném đi rõ ràng không phải là sức lực bản thân mình trước kia, chẳng lẽ nói do khí hậu điều dưỡng con người? Hiện tại mình ăn uống đồ vật nơi này, cho nên sức lực biến lớn? Đương nhiên nghi vấn này không dừng lại lâu lắm, bởi vì con gà béo kia bị Đinh Tiếu chuẩn xác mà đâm xiên cắm trên mặt đất.
Nhìn con gà chảy ra mau, Đinh Tiếu sờ sờ cái cằm mười ngày qua đều không có chút dấu hiệu của râu dài ra của mình, xem ra bản thân còn có một chút thiên phú săn bắt! Đương nhiên cái này cũng có thể là đãi ngộ đặc thù ông trời ban cho nhân sĩ xuyên qua? Tiến lên rút ra lao xách con gà béo lên, ước lượng trọng lượng một chút, khoảng hơn 1.5kg, phỏng chừng không đủ cho đại gia hỏa Khôn nhét kẽ răng, nhưng đối với mình thì thật ra đủ một ngày ăn, nghxi đến vấn đề đồ ăn, Đinh Tiếu đột nhiên trước mắt sáng ngời, ân, quyết định trưa này làm món ăn nguyên thủy giản dị - gà ăn mày, hẳn là không tồi. Trong chốc lát còn phải để Khôn tới nhóm lửa, mình dùng đá lửa vấn không thuần thục cho lắm.