Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 16

Thịt kho bạch đậu là kiệt tác cao cấp của Đinh Tiếu hôm nay, bởi vì cậu phát hiện dùng hắc nha quả có thể làm đổi màu nguyên liệu nấu ăn, đặc biệt là khi chế biến món thịt, kết hợp với mỡ động vật cùng bạch đậu làm ra một phản ứng hóa học, khiến đồ ăn có màu sắc cư nhiên giống như nước tương nâu bóng béo béo. Tuy rằng không có những hương liệu như bát giác, hương diệp, vỏ quế bám vào, nhưng còn có hành, gừng, hắc nha quả, đậu cay cùng với gia vị của mì ăn liền Đinh Tiếu tích cóp được, hai nồi lớn thịt kho bạch đậu này tuyệt đối xứng danh hương vị thuần khiết.


Gà xào đậu cay hương vị thanh đạm hơn sao với thịt kho, nhưng vì Đinh Tiếu dùng nước màu ướp rồi mới xào thịt gà, cho nên màu sắc nhìn qua cũng thực hấp dẫn. Mấu chốt là còn có một mùi vị của caramen, đây chính là mỹ vị các thú nhân chưa từng thử qua. Phải biết rằng khi bọn họ thắng đường nếu thắng cháy, đó thực là rất mất mặt, làm hỏng lương thực là tội rất lớn.


Thịt nướng việc tốt không nhường ai vẫn là món chính, chỉ là hiện giờ phương pháp nướng thịt của nhà Hạ đều dựa theo phương pháp ướp chế của Đinh Tiếu, hơn nữa đều cắt thịt thành từng phần lớn nhỏ, cho nên thời gian nướng rõ ràng nhanh hơn trước nhiều, cái này liền tiết kiệm thời gian chế biến.


Kỳ thực nếu không phải lo lắng bị người hoài nghi, Đinh Tiếu thực muốn lấy ra tương ớt của mình ra xào một mâm đồ ăn, có điều nghĩ nghĩ lại, thứ đồ kia chính là thứ duy nhất cuối cùng trên thế giới này, trước khi chưa tìm được hương liệu có thể thay thế ớt bản thân nên tiết kiệm, hạn sử dụng còn rất dài mà.


Nhưng rau xanh vẫn nhất định phải có, thịt gà hầm cải trắng màu xanh biếc, bỏ thêm thịt heo hong gió đã được yêm chế, hương vị rất là tươi ngon. Bánh bạch đậu kẹp thịt hôm nay Đinh Tiếu làm khoảng năm nồi lớn, trong đó còn có hai nồi liền rơi vào miệng anh em nhà Khôn làm đồ ăn vặt trước bữa ăn. Nhìn cái miệng nhỏ của tiểu Miêu Miêu cư nhiên ăn đến không ngừng, Đinh Tiếu cảm thấy mình thực sự là không hiểu biết về giống cái ở nơi này, dạ dày hùng hài tử này rốt cuộc là lớn bao nhiêu! Còn có đậu cay chiên cũng thực mới mẻ, đem trân châu quả nghiền nát sau đó cho nước vào tạo thành bột nhão, đem cay đậu đã trích tốt trộn lẫn vào, sau đó cho vào chảo rán đến khi vàng giòn, mới lấy ra rải thêm muối tiêu đã được rang khô lúc trước, vừa giòn vừa mềm lại thêm vị cay cảm giác thực không tồi.


Còn có xương sườn xào chua ngọt, xương sườn này chính là của heo ba thước mà Hạ và Bằng Giáp săn được hôm nay, loại heo này thoạt nhìn giống như đúc heo rừng trên địa cầu, ngoại trừ hình thể dài đến ba thước này làm cho Đinh Tiếu thực ngoài ý muốn. Có điều cái này cũng khiến cho cậu hiểu biết được đơn vị đo chiều dài của nơi này, đó chính là thước, mà nơi này một thước so với một mét ở địa cầu không sai biệt mấy. Mấu chốt là đơn vị trước thước ở đây là trượng, mà một trượng là ba thước. Điều này khiến Đinh Tiếu đột nhiên ý thức được thế giới này có phải hay không có liên hệ với nơi mình sinh sống ngày trước? Ngôn ngữ giống nhau, còn có cùng loại phương thức tính toán giống như cổ đại, đương nhiên, cái này cũng không phải sự tình cậu quan tâm.


Nhìn một bàn thức ăn chay mặn phối hợp, một bàn người ăn đến tận hứng. Đằng vừa ăn vừa khen tay nghề Đinh Tiếu, đương nhiên cũng không khỏi bỏ thêm một câu: "Về sau nếu ai có thể cưới được Tiếu Tiếu, vậy chính là phúc khí Thần Thú ban ân."


Sau đó lúc này liền nhìn thấy Khôn đột nhiên dựng thẳng lưng, tốc độ ăn cơm rõ ràng chậm hơn một chút, biểu tình trên mặt tuy rằng không thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại lòe ra một cỗ khí thế tự hào. Khiến cho Hạ và Đằng nhìn thấy cảnh này liền dở khóc dở cười. Nhưng đương sự là Đinh Tiếu lại chỉ mỉm cười không có đáp lời. Thành thân thứ hàng này, cách mình xa không thể đo nổi. Có điều bản thân vẫn là tìm một ngày cùng cha và ba nói rõ, vấn đề tuổi thọ là không thể giấu giếm, cho dù bản thân có thể sống đến 100 tuổi, so với thú nhân mà nói, cũng là xa không thể với tới.


Tay nghề Đinh Tiếu hoàn toàn thu mua tâm tiểu Miêu Miêu, đối với người anh họ nhỏ này, trong lòng nhóc đã trở thành danh từ ăn ngon. Tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng nhóc biết thứ tốt cần phải ôm về nhà mình mới được, cho nên lôi kéo tay áo Liễu Đại, nhỏ giọng nói: "Mẹ, Tiếu Tiếu ca thật tốt, đại ca cùng anh ấy hôn hôn!"


Một câu của tiểu hài tử khiến cho người lớn trên bàn đều sửng sốt, đều hôn rồi? Quỳnh bị dọa rồi, đứa nhỏ này mới tới nhà mình còn chưa được một tháng đâu, thế mà đã bị người bắt đi rồi? Quá nhanh đi?!!


Hôn khi nào?! Đây là suy nghĩ phẫn nộ trong lòng của Hạ, bạn lữ của ấu tể nhà mình cần phải qua cửa của mình a! Tuy rằng đối với Khôn, bản thân không có phần thắng a!
Nhi tử xuống tay nhanh như vậy? Bằng giáp híp mắt, trong lòng cảm khái tốc độ của đại nhi tử.


Sao lại có thể hôn!? Đây là tâm tình hơi rối rắm giãy giụa của Liễu Đại.
U~ đã hôn rồi! Đây là nội tâm vui sướng mà hoan hô của Đằng.


Đương nhiên tiểu Miêu Miêu chưa nói hết, vì thế Thương thực tự nhiên mà nói nốt lời nói của em gái: "Đại ca nói chờ không có ai rồi lại hôn Tiếu Tiếu ca, hiện tại còn chưa có hôn." Nói xong tiếp tục gặm đầu cá.


Đinh Tiếu lúc này đã hóa đá, người nhà này là khắc tinh của mình sao? sớm biết như vậy để ta bị hủy dung đi!!! Dù sao ta cũng không cần gả chồng, so với bị tàn phá như vậy còn tốt hơn! Hai đứa nhóc con này, mệt ta mệt mỏi nửa ngày làm đồ ăn ngon cho các ngươi, cư nhiên đối đãi với ta như vậy. Thật quá thất vọng cùng đau lòng mà! Vẫn là Kinh cùng Lục Hi tốt! Sự khác nhau gì đó thật muốn mạng!


"Ta sẽ hôn, các ngươi yên tâm." Khuôn mặt chết không biểu tình của Khôn, nói lên lời nói thực nghiêm túc, hoàn toàn đem mọi người bị đứng hình...
Ai quan tâm chứ!!! Mau tránh ra cái tên mặt than này!!! Nội tâm Tiếu Tiếu rít gào!


Hương vị canh quả trân châu nấu cá khiến tất cả mọi người đều giật mình, bọn họ đều từng ăn qua quả trân châu, tuy rằng không thích ăn, nhưng mỗi mùa đông hàng năm đồ ăn đều khan hiếm, cho nên đồ vật ăn được mà không gây chết người tự nhiên cũng bị đem ra để lấp đầy bụng. Bọn họ cũng đã nấu qua quả trân châu, nấu chung với thịt và rau dưa, nhưng dù nấu như thế nào cũng cảm thấy không có một chút hương vị gì. Hôm nay quả trân châu này sau khi bị nghiền nát, cư nhiên có thể hấp thu hương vị thơm ngon của thịt cá cùng vị mặn của muối xanh, thật khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.


Đinh Tiếu giải thích: "Con cũng không biết vì sao quả trân châu để nguyên nấu chín không có mùi vị, hơn nữa bên trong lõi rất khó chín, nhưng sau khi nghiền nát lại khác, nếu lại nghiền một chút nữa, biến thành bột phấn, dùng nước trộn đều có thể làm thành nhiều dạng đồ ăn. Hôm nay con nấu loại canh này chỉ là đập nát một nửa đã có thể ngấm vị. Thứ này rất ngấm nước, hơn nữa nấu cùng với thịt, có thể hoàn toàn ngấm vị. Giống như khi mọi người ăn thịt nướng, ngay từ đầu lớp bên ngoài thì ăn rất ngon, càng ăn vào trong càng cảm thấy không có hương vị.


Bằng Giáp gật đầu: "Đúng, Tiếu Tiếu nói không sai, khi ăn thịt nướng đúng là có vấn đề này, vừa rồi ăn canh quả trân châu này, thực sự không tồi, có điều cháu nói đem nó nghiền thêm một chút là có thể làm ra nhiều loại món ăn sao?"


Đinh Tiếu suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, con ngày mai lại đi hái ít quả trân châu lấy về nghiền nát ra rồi làm một ít đồ ăn, sau đó cho mọi người nếm thử, cũng không biết quả trân châu ở gần thôn ta số lượng như nào?"


Đằng trả lời: "Nhiều lắm, bốn phía trong rừng đều có, trên núi phía tây đặc biệt nhiều."


Nếu quả trân châu này thật sự có thể làm ra nhiều món ăn ngon, nói không chừng thứ này có thể trở thành món chính của bán thú nhân và giống cái. Quan trọng là kiếm được đồ ăn như này dễ dàng hơn nhiều so với săn bắt thú, nói cách khác giống cái cũng có thể giống như hái rau dại mà tìm kiếm quả trân châu. Điều này có lẽ là một việc quan trọng đối với bộ tộc.


"Vậy là được rồi, có điều để giống đực dùng tay nghiền nát thật sự là quá lao lực, con muốn làm một cái cối xay thật lớn, giống như cối xay tiêu, đem nó phóng to lên." Đinh Tiếu vẫn cảm thấy thực may mắn thế giới này còn có cối xay bằng đá, tuy rằng một đám đều là nhỏ bé, phần lớn các gia đình thú nhân dùng để xay tiêu, có điều nguyên lý hoạt động thì không thành vấn đề.


Hạ vừa định nói mai mình sẽ làm, liền có người cướp lời hắn: "Ngày mai ta mang cậu đi tìm trái cây, ta làm cối đá."


Hừ! Những người khác liền không còn cơ hội, Quỳnh thực buồn bực, anh hiện tại đột nhiên cảm thấy tiểu tử Khôn này quá chướng mắt, Tiếu Tiếu nhà mình giống như bị hắn chiếm mất rồi thì phải. Làm gì phải đi theo hắn? Làm gì phải để hắn làm? Ta không thể cùng đi hái trái cây sao? Hạ nhà ta cũng có thể làm cối đá a! Tiểu tử này thực đáng ghét! Quá đáng ghét!


Buổi tối hôm nay, Đinh Tiếu và người nhà mắng thầm Khôn thật nhiều. Thời gian Đinh Tiếu tiếp xúc Khôn có hạn, nhưng cậu oán giận một chút cũng không ít. Quỳnh thì càng khỏi phải nói, chỉ cần nghĩ đến tiểu tử thúi kia một bộ muốn đem ấu tể nhà mình đi, liền hận đến ngứa răng ngứa lợi. Cho nên giống như không thích nói chuyện, đối với ai cũng lạnh mặt, thậm chí ngay cả thủ đoạn săn thú quá nhanh quá tàn nhẫn cũng bị anh nói thành khuyết điểm. Kết quả khi hai ba con còn lải nhải dài dòng, Hạ một bên vì cháu trai mình thở dài, xem ra Tiếu Tiếu nhà mình nhìn Khôn không vừa mắt. Vậy cũng tốt, mình còn chưa hưởng thụ mấy ngày làm cha cho đỡ nghiền đâu, sao lại có thể bị người khác cướp đi nhanh như vậy! Kết quả là một nhà ba người tâm tính đạt thành một mặt trận thống nhất.


Đinh Tiếu kỳ thực không chán ghét Khôn, không chỉ như thế, cậu cảm thấy từ trên người Khôn có thể nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt chống đỡ của bản thân mình trước kia. Cậu sở dĩ cùng Quỳnh nói những điều này, thứ nhất là do hôm nay thật sự bị *囧 *đến không được, thứ hai là muốn cho ba cùng cha biết, bản thân mình đối với Khôn không có cái ý tứ kia. Vô luận là do mình và hắn không quen thuộc, hay là vì thọ mệnh của mình, hiện tại có người nhà che chở cho mình, vậy là tốt rồi, cho dù có những tiếc nuối, nhưng để sau rồi nói.


Sáng sớm ngày hôm sau, Quỳnh đã bị tiếng đập cửa đánh thức, Hạ đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Khôn xách theo hai con thỏ đuôi dài đứng ở cửa, khiến cho hắn đầy đầu hắc tuyến. Cho cháu trai vào nhà, hắn thử hỏi một câu: "Khôn, cháu thích Tiếu Tiếu?"


Khôn đại thần tượng thực dứt khoát: "Thích, chờ nay mai cháu tự mình làm phòng ở liền cưới cậu ấy, nhị thúc, thúc đánh không lại cháu."
Khóe miệng Hạ run rẩy: "Tiểu tử thúi! Ngươi cũng không nghĩ tới Tiếu Tiếu có thích ngươi hay không à?"


Khôn thực rõ ràng không có nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn chỉ tự hỏi một lát liền bình tĩnh trả lời: "Không sao, cháu sẽ không để cho người khác tiếp cận Tiếu Tiếu."


Hạ xoa xoa cái trán, xem ra tiểu tử này là hạ quyết tâm không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Cũng tốt, nếu Tiếu Tiếu có thể ở cùng Khôn, ít nhất cuộc sống tương lai sẽ không có vấn đề, lấy thực lực của Khôn khi săn thú sẽ không vứt bỏ tính mạng, vậy Tiếu Tiếu sẽ được che chở cả đời. Là người làm cha, kỳ thực cũng chỉ có nguyện vọng này, chỉ hi vọng hai đứa nhỏ Kinh và Lục Hi vẫn luôn là bạn bè tốt của Tiếu Tiếu, nếu không Quỳnh và mình sẽ thực bất an.


"Tiếu Tiếu còn chưa thành niên, ngươi tuyệt đối không thể làm ra chuyện thương tổn nó."


Khôn gật đầu: "Cháu sẽ không để Tiếu Tiếu chịu thương tổn. Nhị thúc, thúc và Quỳnh thúc thúc không cần phải không vui. Cháu sẽ làm phòng ở ngay phía sau nhà hai người. Nói cho Quỳnh thúc thúc không cần luôn trừng cháu, Tiếu Tiếu sẽ không vui."


"Phốc!" Hạ nhịn không được bật cười: "Tiểu tử ngươi ngày thường không nói một lời, trong đầu chuyện này còn nghĩ qua rồi. Đây chính là ngươi nói đấy, phòng ở liền dựng sau nhà chúng ta. Nếu có yêu cầu gì, nhớ rõ nói cho ta một tiếng, ta giúp cháu đi làm."


Khôn lắc đầu: "Cháu muốn tự mình làm nhà cho mình cùng Tiếu Tiếu, không cần ai hỗ trợ."
Hạ vừa lòng gật gật đầu: "Khôn a, cháu vì sao liền nhận định là Tiếu Tiếu vậy?"
Khôn giơ tay che lại trái tim trong lồng ngực mình: "Ánh mắt đầu tiên, cậu ấy liền ở chỗ này."