Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1792: Thế giới Cực Lạc (1)

Chung Nhạc khom người tạ ơn, vẫn như cũ cực kỳ khách khí, nói:

- Chúng ta dự định tiếp tục tiến lên, không biết có thể mượn đường lãnh địa của Cực Lạc Thiên Vương, đi tới trọng thiên thứ ba hay không?

Cực Lạc Thiên Vương thoáng chần chừ một chút, nói:

- Cho các ngươi mượn đường cũng không phải không thể! Chỉ là nếu các ngươi mất mạng trên con đường phía trước, vậy cũng đừng có trách ta a!

Hắn dễ nói chuyện như vậy, khiến cho ngay cả Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cũng có chút kinh ngạc. Hai người không ngừng tạ ơn. Ánh mắt Cực Lạc Thiên Vương lóe sáng, nói:

- Đám Thực Duyệt Ma do ta nuôi dưỡng này rất không nghe lời. Nếu các ngươi đơn độc đi tới trọng thiên thứ ba, sợ rằng sẽ bị đám tiểu hài tử ngoan này tập kích. Bọn chúng thật ra cũng không có ác ý, chỉ là gặp được người sống liền không tự chủ được bị hấp dẫn, nghĩ muốn ăn tươi vui sướng của người sống mà thôi. Các ngươi đi theo ta! Ta hộ tống các ngươi đi tới trọng thiên thứ ba Táng Hồn Thiên là được!

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ một lần nữa chắp tay cảm ơn. Rất nhiều Thực Duyệt Ma nâng lên hình thể khổng lồ của Cực Lạc Thiên Vương, đi về phía sâu bên trong Cực Lạc Thiên, tốc độ cực nhanh.

Bất quá, tốc độ của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cũng không chậm, vững vững vàng vàng đi theo bên cạnh hắn.

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc hỏi:

- Thiên Vương, sao ngươi lại thao túng đám Thực Duyệt Ma này thôn phệ ký ức của những linh hồn này?

- Người sống có chỗ không biết!

Cực Lạc Thiên Vương cười ha hả, nói:


- Có câu nói là ‘Sinh không mang tới, chết không mang đi’! Những linh hồn này đã chết, trí nhớ của bọn họ là những đồ vật vốn dĩ không tồn tại trong vũ trụ. Thiên địa sinh dưỡng bọn họ, thời điểm cấp cho bọn họ sinh mệnh, cũng không có cấp cho bọn họ những ký ức này. Cho nên khi bọn họ hồn quy thiên địa, nhục thân biến thành bụi bặm, trở về vũ trụ, những ký ức này sẽ trở thành đồ vật dư thừa. Luân Hồi Táng Khu chúng ta chính là nơi quy chúc cuối cùng của toàn bộ các linh hồn, bất luận linh hồn nào đã chết đi tới nơi này, ký ức đều sẽ trở nên dư thừa, nhất định phải bị tẩy đi. Đám Thực Duyệt Ma này chính là sẽ thôn phệ bộ phận vui sướng trong ký ức của bọn họ, khiến cho bọn họ quay trở lại hình thái trước khi sinh ra!

Hắn thoáng dừng một chút, tiếp tục nói:

- Ngoại trừ Thực Duyệt Ma chuyên thôn phệ vui sướng, phía trước còn có các loại Ma linh khác nữa, có chuyên thôn phệ đi trí tuệ, chuyên thôn phệ đi thần thông, chuyên thôn phệ đi tham niệm, chuyên thôn phệ đi ác quả, chuyên thôn phệ đi thân tình, chuyên thôn phệ đi tình yêu… Sau khi trải qua trận Luân Hồi này, ký ức trong linh hồn sẽ triệt để tiêu tán, biến trở thành một tờ giấy trắng như lúc ban đầu!

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ nghe giải thích của hắn, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Chung Nhạc dò hỏi:

- Thiên Vương, vậy sau khi biến trở lại như lúc ban đầu rồi, đám linh hồn tử vong kia sẽ trở về nơi nào?

Ánh mắt Cực Lạc Thiên Vương lóe sáng, cười ha hả, nói:

- Tự nhiên là quay về thiên địa! Bọn họ đã chết rồi, Linh và Hồn cũng đều đã yên diệt vỡ nát, sẽ gây dựng lại trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu, biến thành hạt giống linh hồn rơi xuống khắp các nơi trong vũ trụ. Sau đó sinh mệnh mới sẽ sinh ra, hình thành một vòng Luân Hồi mới!

Hồn Đôn Vũ không ngừng tán thán, nói:

- Hóa ra, những sinh mệnh không có kiếp trước như chúng ta này, thật ra thì vẫn có kiếp trước!

Cực Lạc Thiên Vương không ngừng cười ha hả.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Khởi nguyên của linh hồn ở trong miệng Cực Lạc Thiên Vương, quả thật là một cố sự tốt đẹp, một cố sự xinh đẹp mỹ diệu. Nhưng sau lưng những cố sự càng xinh đẹp, luôn luôn có những chân tướng càng tàn nhẫn. Chỉ cần vạch trần bề ngoài xinh đẹp, sẽ là sự thật máu chảy đầm đìa.


- Thiên Vương, địa phương mà ngươi đang dẫn chúng ta đi tới, tựa hồ không phải là trọng thiên thứ ba a?

Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, nửa cười nửa không nói:

- Cực Lạc Thiên của ngươi mặc dù vô cùng mỹ diệu, ẩn giấu rất sâu, thoạt nhìn giống hệt như là trọng thiên thứ ba, nhưng vẫn không thể gạt được con mắt của ta!

Hồn Đôn Vũ cũng vội vàng dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy phía trước quả thật là hàng rào trọng thiên thứ ba, một vách đá cheo leo cao chót vót. Mà ở trên trọng thiên thứ ba vẫn có thể nhìn thấy đám Chư Thiên trọng thiên thứ tư, trọng thiên thứ năm…

- Đây là giả sao?

Hồn Đôn Vũ mở ra Hỗn Độn Thần Nhãn, trong mắt phát ra quang mang Hỗn Độn sáng ngời, nhưng phía trước vẫn là một tầng trọng thiên, không nhìn ra thật giả.

Hỗn Độn Thần Nhãn của hắn là đạt được từ huyết mạch của Hỗn Độn thị, có thể vạch phá mê chướng nhìn thấy chân thật. Bất quá, lại không thể nhìn ra thật giả, khiến cho trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.

- Vũ sư huynh, sở dĩ ngươi không nhìn ra thật giả, là bởi vì hắn để cho ngươi nhìn thấy sự vui sướng trong nội tâm của ngươi. Ngươi muốn nhìn thấy mấy trọng thiên phía sau, cho nên ngươi mới sẽ nhìn thấy mấy trọng thiên kia. Nếu ngươi muốn nhìn thấy những đồ vật khác, vậy ngươi sẽ nhìn thấy những cảnh tượng khác!

Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi có thể thử tưởng tượng những chuyện vui sướng khác, sau đó lại nhìn tình hình phía trước thử xem!

Hồn Đôn Vũ lập tức suy nghĩ những chuyện vui sướng khác, quả nhiên nhìn thấy mấy trọng thiên phía trước đột nhiên biến hóa, biến thành cảnh sắc tú lệ, thanh sơn lục thủy, chim muông rong chơi, yên tĩnh tường hòa.

- Quả nhiên là giả!

Trong lòng Hồn Đôn Vũ giật mình, thất thanh nói:

- Như vậy chúng ta đã tới nơi nào?

- Ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng chân thật, không thể dùng trái tim chính mình đi nhìn, không thể dùng linh hồn đi nhìn. Chỉ cần nhìn, sẽ liền trúng đạo của Cực Lạc Thiên Vương! Địa phương mà chúng ta đi tới, tự nhiên chính là Cực Lạc Chi Địa của Thiên Vương, nhưng lại là Địa Ngục của chúng ta!