Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 57: Bạn học cấp ba

Không có áp lực, một thân nhẹ nhàng.

Chính là nói đến Lôi Nghị và Cố Dương giờ phút này.

Gia đình hai người bọn họ đều không phải là cái loại gia đình bảo thủ, không nói đến tình cảm, ngược lại còn là một gia đình thấu tình đạt lý, hiểu ý người khác.

Sau khi mỗi người đã thẳng thắn với cha mẹ của mình, kế tiếp chính là tiết tấu ổn ổn định định mà sống, chăm chú chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ.

Lôi Nghị còn muốn tổ chức một hôn lễ bổ sung cho Cố Dương.

Việc này ba mẹ y cũng đồng ý, cho rằng vô luận như thế nào cũng phải bổ sung lại.

Đây là vấn đề tính nguyên tắc, phải giải quyết.

Tuy rằng hai đứa con trai đều là nam, lấy giấy chứng nhận ở trong nước mà nói vẫn là không thể thực hiện được, nhưng ở nước ngoài chắc là có thể.

Cha mẹ hai nhà cũng đều dựa theo cách ở chung của hai người mà xử lý hôn lễ, trao đổi công việc cụ thể.

Cho nên, vốn là mang theo cha mẹ đi ra ngoài dạo phố, cùng nhau ăn cơm, kết quả thành cha mẹ mang theo bọn họ chọn đồ dùng kết hôn.

Vật dụng trên giường, lễ phục kết hôn, nhẫn đơn giản trang nhã….

Lúc Cố Dương và Lôi Nghị phản ứng kịp cũng chỉ có thể cướp phần trả tiền.


Cái này, cha mẹ Cố đều không đồng ý ni.

“Dương Dương, ta với cha con tích trữ không ít tiền cho con cưới vợ, hơn nữa mấy năm nay mỗi lần con đem tiền về nhà cho chúng ta, chúng ta đều tích trữ lại, tuy rằng tình huống của con và Lôi Nghị đặc biệt, nhưng mà đồ vật nhà chúng ta nên chuẩn bị cũng không phải là ít. Yên tâm đi, a.” Hai ông bà thật ra là cảm thấy có chút không bằng, đầu tiên, lúc biết có cháu trai thì đã quá muộn, muốn chuẩn bị sữa bột a, quần áo trẻ em a, tả các thứ đều bị thông gia bên kia chuẩn bị xong mất rồi, ngay cả phòng ở, Lôi gia cũng có ba căn, ưu thế quá rõ ràng.

Cho nên, đêm qua sau khi bốn vị lão nhân thương lượng thủ tục cho bọn nhỏ kết hôn, cha mẹ Cố liền bao hết công việc chuẩn bị hôn lễ.

Chuyện này, ba mẹ Lôi cũng không có phản đối, đều là người một nhà, còn tính toán nhiều như vậy để làm gì, đối phương muốn dành cho Cố Dương hậu thuẫn kiên cường đó cũng là một mảnh ý tốt của bậc làm cha mẹ.

Cố Dương có chút lúng túng, quay đầu nhìn thoáng qua Lôi Nghị, Lôi Nghị lại đang cười.

Được rồi, người nào đó đều không ngại làm vợ hắn, hắn đương nhiên lại càng không để bụng.

“Vợ, đi, mang anh đi chọn nhẫn.” Cố Dương đắc ý đứng dậy, cùng Lôi Nghị giỡn cười nói.

Chiếc nhẫn lần trước là của Lôi Nghị mua, vậy lần này đổi lại hắn mua được rồi.

Lôi Nghị nhíu mày, đối với tiếng xưng hô ban nãy cũng không phải bài xích.

Ừ, thắng lợi trong lời nói không tính là gì, cần phải hành động thực tế cho thấy ai là chồng ai là vợ mới là vương đạo. (vương đạo: đạo làm vua, làm chủ)

Cha mẹ Cố tuy rằng không quá quen có ‘con dâu’ là nam, chỉ luôn luôn mặc niệm mình có nhiều hơn một đứa con trai mà thôi, không cần kinh ngạc, ám thị như vậy, cũng có thể chậm rãi tiếp nhận rồi. (Ám thị: một loại ảnh hưởng tâm lí, khiến đối tượng vô thức hành động, suy nghĩ theo một hướng nào đó, trường hợp của cha mẹ Cố là tự kỷ ám thị, cứ nói mình có con dâu nam riết rồi quen rồi tiếp nhận thành việc bình thường luôn)

Lần này Cố Dương chọn một kiểu nhẫn, dựa theo tay của hai người mua hai chiếc, tự mình đeo thử cho Lôi Nghị một lần, Lôi Nghị cũng mang thử cho hắn một lần, thấy cha mẹ cũng ở đây thân mật mà xem trang sức, Lôi Nghị cùng Cố Dương liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đã hiểu ý tứ lẫn nhau rồi.

Cũng mua cho cha mẹ một đôi mang.

Lúc còn trẻ dù sao họ cũng không có điều kiện tốt như vậy, hơn nữa khi đó cũng tiếc tiền đi mua mấy thứ này.

Lúc Lôi Nghị vừa định trả tiền bị Cố Dương kéo lại: “Chờ một chút, hình như không có chuyện của hai chúng ta rồi, cha em chuẩn bị tự mình mua cho mẹ em đó, hai chúng ta chọn của hai chúng ta là được rồi. Để cho họ tự mình mua đi.”

Lôi Nghị suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, khó có khi cha muốn biểu hiện ở trước mặt mẹ, vai vế nhỏ như bọn họ liền chờ xem là được. Dù sao về sau ngày lễ ngày tết, bọn họ sẽ mừng bao lì xì cho ông bà, khi đó bao nặng chút là được rồi.


Mẹ Cố sau khi mang thử nhẫn cười đến có chút ngượng ngùng: “Ai nha, tuổi cũng đã lớn còn mua cái này làm gì…”

“Coi như hưởng chút không khí vui mừng của con trai, lúc còn trẻ không có mua cho bà.” Cha Cố khó có được lãng mạn một phen, sau đó để cho nhân viên của tiệm trang sức ghi hóa đơn chuẩn bị trả tiền.

Mua nhẫn xong, Lôi Nghị lái xe mang theo người một nhà đi ăn cơm.

Nhà hàng thật sang trọng, phục vụ cũng rất thích hợp, sáng sớm bọn họ liền đặt thuê một phòng, tốc độ mang thức ăn lên cũng nhanh.

Lôi Nghị trịnh trọng kính cha mẹ Cố một ly rượu: “Cha, mẹ, cám ơn hai người thông cảm và ủng hộ, sau này con sẽ là con trai thứ hai của hai người!”

Cha mẹ Cố cũng thật cao hứng, trải qua việc ở chung với thông gia tối hôm qua, hơn nữa đã ở chung với Lôi Nghị khoảng chừng hơn hai mươi ngày trước, bọn họ đều đã nhìn ra, tuy rằng Lôi gia so với gia đình bọn họ điều kiện tốt hơn nhiều, nhưng không có loại thói hư tật xấu giống với những người diễn trên TV, cho nên cái thông gia này, kết cũng tốt vô cùng.

“Đến, cùng uống.” Cha mẹ Cố đều không phải là người hay ngại ngùng, bình thường ở nhà cũng sẽ uống chút rượu, có nhiều lời không dám nói, uống hai ngụm cũng không có vấn đề.

Cố Dương cũng muốn uống, Lôi Nghị chặn lại nói: “Em cũng đừng uống, đợi một hồi em lái xe.”

Cố Dương ngừng tay rót rượu lại, ngược lại tiếp tục thêm rượu cho Lôi Nghị: “Được rồi, vậy anh bồi hai người uống, đương nhiên, uống hết ly này cũng đừng uống nữa. Uống ít có thể thoải mái, uống nhiều thì không thể được.”

Người một nhà mua đồ xong, ăn bữa cơm, lúc này mới lên đường về nhà.

Cố Dương cùng Lôi Nghị không có đem đồ đạc xách lên hết, ở đây không có chỗ để đặt, hơn nữa, cho dù đã kết hôn rồi, phòng cưới của bọn họ cũng nên là cái căn hộ mua vào năm thứ ba đại học kia, vừa vặn buổi tối bọn họ trở về đem đồ đạc mang qua từ từ bố trí phòng ở.

Anh bạn nhỏ Cố Dung Thiên mặc dù không có mẹ, nhưng có hai người bà đặc biệt thương yêu bé, cho nên bé trải qua cuộc sống gia đình khá sơ sài nhưng thật ra cũng không tệ.

Hai người ba hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chỗ sơ ý, điểm này á, có hai bà nội để đền bù rồi.

Trình Minh cũng sẽ đúng giờ đến kiểm tra sức khỏe cho đứa bé, rồi tiêm phòng này nọ.

Hôm nay Cố Dương cùng Lôi Nghị đúng lúc gặp phải Trình Minh đang chích ngừa cho bé con, lúc nghe được tiếng khóc của nhóc con, tay chân hai người đều có chút luống cuống.


“Nhỏ như vậy đã phải tiêm chích nha! Thật đau a!”

“Này đều là những mũi trẻ em nhất định phải tiêm, để phòng ngừa bệnh tật, trẻ con thân thể yếu, chỉ có thể dựa vào cái này.” Ba Lôi đơn giản giải thích một phen, chờ Trình Minh tiêm cho nhóc con xong, lúc này mới tiến lên chỗ mẹ Lôi cùng nhau dỗ nhóc con.

“Cảm ơn a, cậu phải đi làm, còn phải bớt thời giờ chích cho nhóc con kia.” Lôi Nghị rót ly nước cho Trình Minh, cười nói.

“Khách sáo rồi.” Trình Minh tiếp nhận ly nước, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Cố Dương.

“Lễ mừng năm mới trôi qua thế nào?” Lôi Nghị vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh Trình Minh, cùng cậu ấy thăm hỏi.

Dù sao mặc kệ người khác thế nào, tết này y rất tốt.

Dễ dàng đối phó cha mẹ vợ, còn có người mua nhẫn cho…. Quả thực không còn gì hạnh phúc hơn.

“Tàm tạm đi.” Trình Minh nhìn hai bác lạ mặt trong phòng ngủ vây quanh nhóc con kia, ngược lại nhìn về phía Cố Dương, “Cha mẹ anh?”

“Ừ.” Cố Dương gật đầu, Lôi Nghị ở bên cạnh lại nói, “Lễ mừng năm mới tôi với Đại Dương cùng nhau về với ông bà, thuận tiện giải quyết xong với hai ông bà rồi, thế nào? Lợi hại không?”

Trình Minh uống một ngụm rồi buông ly nước xuống: “Anh không cần quá đắc ý, thời điểm mùng mười tôi đã đến một lần rồi, lúc chích cho nhóc con kia liền biết rồi. Anh quả nhiên tốc độ rất nhanh…”

Không giống anh, đến bây giờ cũng không có tiến triển gì.

“Tất nhiên, cũng không nhìn một chút tôi là ai.” Lôi Nghị tiếp tục dương dương tự đắc, Trình Minh giội cho y một chậu nước lạnh, “Anh là thoải mái rồi, Thiếu Trạch thì lại theo tôi oán giận nhiều lần, nói là công tác thật nhiều, bận cực kỳ, có loại người nào đó có hành vi không chịu trách nhiệm cần gặp phải khiển trách nghiêm trọng!”

“Biết nhiều làm nhiều là đúng rồi!” Lôi Nghị nhún vai, “Cậu ta là một tên cuồng công tác, đương nhiên phải làm nhiều hơn chút chuyện mới được. Hơn nữa, tôi là sếp lớn, cậu ta phải nghe tôi, vì tôi phục vụ.”

“Lời này anh cũng dám nói.” Trình Minh làm bộ gọi điện thoại cho Tần Thiếu Trạch, “Có bản lĩnh anh nói trước mặt anh ấy đi.”

“Cậu dám gọi tôi dám nói.” Lôi Nghị một chút không có lo lắng, Tần Thiếu Trạch vốn chính là một tên công tác cuồng, bằng không công ty của cậu ta cũng sẽ không gây dựng được danh tiếng nhanh như vậy. Nếu không phải mình quen cậu ta, còn quan hệ không tệ với cậu ta, công ty của Tần Thiếu Trạch sẽ bị tập đoàn lớn khác thu mua cũng không chừng.

Cố Dương nhìn hai người này khoa tay múa chân, trong lời nói còn nhắc đến Tần Thiếu Trạch ông chủ công ty cũ của hắn, chợt cảm thấy thổn thức không thôi.


Ai có thể nghĩ tới, nửa năm ngắn ngủi trôi qua, thân phận hắn lại đảo ngược, trở thành vợ ông chủ của ông chủ công ty trước đây.

Tuy rằng ngượng miệng chút, nhưng cảm giác này…. Vậy mà lại không tệ.

Năm sau thân thể hắn đã khôi phục, nhóc con cũng có các ông các bà chăm sóc, xem ra phải tìm cơ hội đi làm việc rồi.

Dù sao không quá thực tế, không bằng hắn dứt khoát cùng Lâm Mục hợp tác, mở tiệm được rồi.

Cố Dương suy nghĩ, chợt nghe Trình Minh đang gọi hắn.

“Cố Dương, Cố Dương?”

“A? Làm sao vậy?” Cố Dương hoàn hồn, Lôi Nghị không ở phòng khách, từ phòng bếp thấp thoáng có thể thấy được thân ảnh của y, chắc là đang rửa hoa quả ni. Hắn thấy Trình Minh một bộ dáng muốn nói lại thôi, không dám hỏi.

“Đem phương thức liên lạc Lâm Mục cho tôi biết một chút, có thể không?” Trình Minh giống như lơ đãng mở miệng, ánh mắt đã có chút lay động.

Nếu như Cố Dương hỏi anh vì sao, vậy anh nên nói như thế nào?

“Có thể a.” Cố Dương không có suy nghĩ nhiều như vậy, thần kinh hắn vốn thô, lúc này lấy điện thoại ra báo cho Trình Minh một lần số điện thoại Lâm Mục, mới nhớ tới hỏi, “A, đúng rồi, lần trước tôi còn muốn hỏi cậu đó, cậu cùng Lâm Mục có quen biết hay không a?”

“…A, ừ, có quen biết.” Trình Minh lưu số điện thoại Lâm Mục xong, thấy Cố Dương nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng cười nói, “Chúng tôi là bạn cùng cấp ba, bất quá lúc cấp ba bởi vì tôi có việc gấp chuyển trường đến thành phố D, lúc đó đi thật vội vàng, sau đó lên đại học liền đi thành thị khác, cho nên vẫn luôn không có biện pháp liên lạc …”

“Nga, bạn cấp ba a….” Cố Dương cùng Lâm Mục là bạn học thời đại học, đối với chuyện cậu ấy lúc trước khi đại học hiểu biết cũng không được coi là nhiều lắm, cho nên nghe Trình Minh nói hắn như vậy cũng cứ tin như vậy.

“Cảm ơn a, tôi đi trước, các anh vội chuyện các anh đi.” Trình Minh cầm áo khoác lên, cùng Cố Dương tạm biệt, vội vã rời khỏi.

Lúc Lôi Nghị rửa sạch hoa quả từ phòng bếp bưng đi ra, không nhìn thấy Trình Minh: “Người đâu? Đi rồi?”

“Ừ. Đi rồi.” Cố Dương cùng Lôi Nghị nói chuyện vừa rồi, “Cậu ta cùng Lâm Mục quả nhiên quen biết, nói là bạn học cấp ba.”


“Bạn học cấp ba?” Bước chân Lôi Nghị thoáng dừng, bạn học cấp ba của Trình Minh a….

“Làm sao vậy?”

“Không có gì, ăn trái cây.” Lôi Nghị cũng không thể khẳng định chuyện của Trình Minh, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ là âm thầm suy nghĩ, có nên tìm cơ hội gọi cậu ấy đi ra cùng uống chút rượu hay không, hỏi một chút…

Bạn học cấp ba này là bạn học cấp ba kia sao?