Lúc ăn cơm, mọi người cũng đều hiểu một chút tình hình.
Ba mẹ Lôi cùng cha mẹ Cố tuổi tác không khác nhau lắm, chỉ lớn hơn một hai tuổi, bởi vì hai nhà đều thể hiện thân thiết, cho nên cũng không có khách khí như vậy. Thuận miệng xưng hô ông anh bà chị vân vân, rất là thân mật.
Mẹ Lôi tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng tâm không xấu, mà mẹ Cố lại nhiệt tình giản dị, hai người trò chuyện rất là ăn ý.
Về phần hai người cha, cũng là có rất nhiều đề tài chung, cái gì chơi cờ a, tin thời sự a, hí khúc a, trò chuyện cũng rất vui vẻ. (hí khúc: hát bội á)
Lôi Nghị cùng Cố Dương liếc mắt nhìn nhau, mặt tươi cười.
Quả nhiên, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
Vào cửa nhà này, vậy tuyệt đối là người một nhà!
Bạn nhỏ Cố Dung Thiên bị thay đổi tên hai lần đã đầy tháng rồi, tỉ mỉ tính ra đã bốn mươi ngày rồi, hoàn toàn lớn ra, khuôn mặt non nớt mềm mịn, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Cố Dương vẫn là đợi các vị phụ huynh đều ôm đủ rồi mới đến phiên hắn đến ôm.
Nhóc con kia cũng không sợ người lạ chút nào, lúc được Cố Dương ôm đến trong lòng, liền mở một đôi con ngươi to tròn đen bóng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đặc biệt trong suốt. Mang theo ngây thơ không biết gì, còn có chút chút hiếu kỳ.
— Đây mới là ánh mắt của trẻ sơ sinh a, nhìn một cái, tất cả phiền não đều có thể tiêu tan hết.
“Bảo bối, ba là ba ba, có nhớ ba không?” Cố Dương cúi đầu, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con kia, trong lòng đặc biệt nhu hòa.
Lôi Nghị cũng lại gần, cùng nhóc con kia nói chuyện.
Hai người coi như là hai người ba ba không có trách nhiệm, đi ra ngoài lười nhác trốn tránh gần hai mươi ngày mới trở về, trong khoảng thời gian này đều là mẹ Lôi cùng ba Lôi trông hộ đứa nhỏ, nghĩ đến chuyện này, trên mặt hai người đều có chút xấu hổ áy náy.
Hơn nữa tiếp đó, cũng không cần hai người bọn họ phải phí bao nhiêu tâm tư, bởi vì cha mẹ Cố cũng tới, nhất định sẽ cung cấp phục vụ toàn bộ mọi phương diện để chăm sóc đứa bé.
Hai người bọn họ vẫn phải đứng sang một bên.
Cũng chỉ có thừa dịp lúc này bồi nhóc con.
“Đêm nay cha mẹ ở chỗ nào?” Cố Dương một bên trêu chọc con trai một bên hỏi Lôi Nghị.
Lôi Nghị suy nghĩ một chút: “Để cho họ ở phòng của chúng ta, chúng ta đi căn hộ ở tiểu khu trước kia ở mấy ngày đi. Ở chỗ em ấy.”
“Cũng được.” Cố Dương không có phản đối, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này.
“Cha, mẹ, hai người ở nơi này đi, con cùng Đại Lôi đi căn hộ lúc đầu của con ở.” Cố Dương cùng cha mẹ nhà mình thương lượng.
“Được.” Cha mẹ Cố cũng không có ý kiến gì, có thể cùng cháu trai ở cùng một chỗ, bọn họ rất vui vẻ.
Hơn nữa thời điểm ở nhà cũ, Cố Dương đã nói cùng bọn họ, Lôi Nghị có một căn hộ ba phòng, sau này một gia đình lớn bọn họ ở cùng một chỗ rất thuận tiện, bất quá là bởi vì mới trùng tu, sợ đứa nhỏ còn quá nhỏ vào ở không tốt mới không có ở.
Đương nhiên, người lớn vào đó ở thì không có vấn đề gì, nếu như không có chỗ ở khác, bọn họ khẳng định cũng sẽ đi vào ở.
Nếu không, ba mẹ Lôi ở ngoại thành cũng có chỗ ở gia đình lớn có thể ở.
“Trước tạm thời đừng đi qua đi lại, chúng ta cứ ở nơi này đi.” Cha mẹ Cố nói.
“Ừ, chờ Thiên Thiên lớn hơn một chút nữa, chúng ta liền dời đến ngoại thành.” Ba mẹ Lôi cũng đề nghị.
“Nghe các người.” Cha mẹ Cố nghĩ người tới là khách, tất cả nghe an bài.
Vì vậy, an bài đêm đó là, bốn người già mang theo bảo bối nhỏ ở lại căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ này, Cố Dương cùng Lôi Nghị lại trở về tiểu khu trước kia Cố Dương ở.
Tuy rằng đã hơn một tháng không có ở qua, thế nhưng trong nhà vẫn rất tốt, hơn nữa dưới lầu có siêu thị, hai người trước khi vào tiểu khu đi siêu thị mua những vật dụng hàng ngày trước, rất thuận tiện.
“Hai ta rốt cuộc có thể trải qua thế giới hai người rồi.” Lôi Nghị đem căn phòng thu dọn đơn giản xong, ngồi phịch ở trên ghế sô pha thở dài một tiếng.
Cố Dương đã hình thành thói quen, hâm nóng hai ly sữa tươi đưa cho Lôi Nghị một ly, một bên uống một bên gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay mệt chết đi được.”
“Chờ một hồi tắm rửa rồi nhanh chóng nghỉ ngơi đi, thân thể em thế nào rồi? Không có khó chịu chứ?” Lôi Nghị hỏi.
“Không có việc gì, ngược lại anh đó, hôm nay chạy xe nửa ngày, sau khi về đến nhà lại bận rộn xoay quanh, có mệt hay không?”
“Vẫn ổn, ngày mai vừa lúc cuối tuần, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.” Nếu không đi làm ngay nhất định sẽ mệt.
“Vậy chúng ta tắm đi.” Nói đến tắm, Cố Dương cảm thấy trên người mình nhất định bẩn chết rồi, bởi vì không cho hắn đụng nước chạm nước, cho nên Cố Dương thật đúng là thời gian dài như vậy cũng không có tắm, một tháng sau sinh nhiều nhất cũng chỉ là lau mình đại khái bằng nước ấm.
Hiện tại cũng đã qua bốn mươi ngày, hắn phải tắm rửa mới được, còn phải tắm thật sạch một cái.
Lôi Nghị không có suy nghĩ nhiều như vậy, chợt nghe đến tắm thì rất hưng phấn, cùng tắm vân vân, còn cái gì có thể đáng ủng hộ hơn cái này sao? (chỉ biết a không có được cái suy nghĩ chong xáng nào cả Lôi ca à)
Lúc Cố Dương vào phòng đi tìm quần áo tắm và đồ dùng hàng ngày, kết quả phát hiện trên cơ bản đều bị mang đi hết rồi, nơi này hắn không có dư một cái áo ngủ nào, vốn là áo ngủ cũng không nhiều.
Lôi Nghị cầm chìa khóa lôi Cố Dương đi đến cửa đối diện.
“Tắm ở bên này đi.” Lôi Nghị vào phòng ngủ chính mở tủ quần áo lục ra hai bộ áo ngủ của mình, sau đó đến phòng tắm treo lên.
Phòng tắm bên chỗ y có bồn tắm lớn, tắm rất thoải mái.
“Á đậu, sớm biết rằng bên chỗ anh có bồn tắm lớn, trước kia em đã tới nơi này tắm.” Cố Dương cảm thán một câu, có chút ao ước. (Mọi người không đọc nhầm đâu, tỷ tỷ này giống nghĩa với ta kháo đó, yêm không có beta nhầm đâu:v)
“Hiện tại tắm cũng không trễ, hai ta cùng nhau.” Lôi Nghị nói lời này thì ánh mắt lóe sáng lóe sáng, chọc cho Cố Dương buồn cười, không khách khí chút nào cho y một nụ cười tươi kèm thêm ngón giữa.
“Kỳ thực ở nơi này cũng rất tốt, em ở bên này cũng đã quen rồi.” Cố Dương nói, “Hy vọng con trai nhanh lớn lên một chút, đến lúc đó chúng ta có thể dọn trở về.”
“Không gấp, trẻ con lớn lên rất nhanh.” Lôi Nghị mở đầy nước, thử độ ấm một chút, bảo Cố Dương có thể cởi quần áo rồi, “Đợi em trong lúc lơ đãng, nhìn lại một cái, mới phát hiện bọn nó đã trưởng thành rồi, không cần em nữa rồi.”
“Này, nhà đại triết học, con trai mới bốn mươi ngày mà thôi, nào có mơ hồ như anh nói vậy?” Cố Dương vừa cởi áo khoác vừa nói, “Ít nhất, trong thời gian mười năm tới, khẳng định luyến tiếc, cũng không bỏ rơi được.”
Thời gian mười năm tới này nghe đặc biệt thoải mái, Lôi Nghị cũng cười theo Cố Dương cùng nhau cởi quần áo, Cố Dương hai mắt nhìn y, không nói chuyện.
“Thế nào? Có phải nghĩ vóc người của chồng em đặc biệt đẹp hay không?” Da mặt của Lôi Nghị ngày càng dày, Cố Dương đang dần dần tập quen.
“Ừ, tốt không thể tốt hơn.” Cố Dương nịnh nọt nói, cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình một chút, sau đó trêu chọc Lôi Nghị, “Em đã không có vóc người, anh sẽ không ghét bỏ em đi?”
“Làm gì có!” Lôi Nghị sát lại trước, sờ đến thịt mềm trên bụng Cố Dương, cười nói: “Xúc cảm vừa vặn, thích còn không kịp.”
“…” Cố Dương thật muốn đỡ trán.
“Anh giúp em chà lưng.” Lôi Nghị chủ động nhận làm hết nhiệm vụ.
Cố Dương đã hơn bốn mươi ngày không có tắm, khẳng định sắp không chịu nổi.
“Ừ.” Cố Dương vừa lúc cũng muốn để cho Lôi Nghị giúp hắn chà một chút, phỏng chừng trên người đều có thể chà xuống một cân đất rồi.
Hai phu phu ngâm mình ở trong bồn tắm, đùa giỡn một hồi, lại táy máy tay chân một hồi, cuối cùng, rút hết nước rồi lại đổ thêm một lần, lúc này mới quay về nhà đối diện đi ngủ.
Lôi Nghị tuy rằng nghẹn đã lâu rất muốn một lần ăn cho đủ, bất quá lo lắng đến thân thể Cố Dương vừa mới khôi phục, hơn nữa ngày hôm nay bọn họ đều mệt mỏi, cho nên tùy tiện ăn chút ít đậu hủ cũng là đủ rồi, về sau có rất nhiều thời gian và cơ hội, không vội.
Ôm nhau ngủ, cái thói quen này đã hình thành, hai người từ lúc bài xích đề phòng ban đầu đến thân thiết như bây giờ, cũng đã trải qua một đoạn thời gian cọ sát.
Thật tốt, bọn họ thành công vượt qua đoạn thời kỳ đó.
Một đêm ngủ ngon.
Hai người đều ngủ nướng.
Thẳng đến khi điện thoại di động kêu mới dậy.
Lôi Nghị nhận cuộc gọi, bên kia đầu dây mẹ Lôi thúc giục: “Hai đứa các con thức dậy nhanh lên tới dùng cơm.”
“Mẹ, mọi người ăn đi, hai chúng con tự mình giải quyết.” Lôi Nghị mơ mơ màng màng nói.
“Làm sao có thể tự mình giải quyết, cha mẹ Cố Dương có ở chỗ này, các con như thế nào cũng phải tới dùng cơm.” Mẹ Lôi nhắc nhở, “Dù sao cũng là cuối tuần, không được ở nhà ngủ nướng.”
“Được rồi, chúng con thức dậy đây.” Lôi Nghị thở dài, hơi tỉnh táo một chút, đúng vậy, ngày hôm nay phải đi qua cùng nhau dùng bữa.
Cha mẹ vợ đều ở đây ni, hơn nữa bọn họ vừa lúc lại bàn bạc chút về vấn đề chỗ ở.
Nếu như ở thường xuyên đương nhiên vẫn là ở nhà đối diện tương đối thích hợp hơn.
“Đại Dương, dậy đi. Qua ăn cơm.” Lôi Nghị đẩy Cố Dương một cái, Cố Dương trở mình, lười thức dậy.
Lúc ở quê nhà hắn đã dưỡng thành thói quen ngủ nướng, chợt quay trở lại thật không muốn thức sớm.
Hơn nữa, lúc mang thai hắn cũng là ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, thông thường không đến mười giờ không dậy khỏi giường.
Lúc này mới tám giờ đi? Có thể ngay cả tám giờ cũng chưa tới.
“Thức dậy thức dậy, ngoan, ba mẹ đều chờ chúng ta đó.” Lôi Nghị động tác nhanh, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, đi phòng tắm rửa mặt, “Ăn cơm xong dẫn em đi chọn nhẫn.”
Lại chọn nhẫn?
Cố Dương mơ mơ màng màng đứng lên, giơ tay trái lên nhìn chiếc nhẫn trước kia Lôi Nghị mua cho hắn một chút, khóe miệng ngập tràn một ý cười.
Đây là tiết tấu muốn kết hôn sao?
Được rồi, rời giường!
Cố Dương cũng thay quần áo chỉnh tề đi cướp chỗ đánh răng cùng Lôi Nghị.
Trên đường hai người mua một bó hoa tươi, đến bên kia rồi đem cắm hoa ở trong bình hoa trưng ở phòng khách.
“Ba mẹ, mọi người ăn trước là được rồi, sau này không cần chờ chúng con.” Cố Dương nói.
“Không có việc gì, lúc này cũng không trễ.” Mẹ Lôi ngồi ở bên giường trẻ em đùa với nhóc con kia, “Một hồi nữa để cho Lôi Nghị mang theo con cùng cha mẹ con đi ra ngoài shopping, mua chút quần áo. ở bên ngoài ăn một bữa cơm.”
“Ở nhà ăn là được.” Cố Dương nghĩ bỏ lại ba mẹ Lôi chỉ có bọn họ đi ra ngoài cũng không có thành ý chút nào.
“Đứa nhỏ này, có ngốc hay không, tốt xấu gì cũng để cho Tiểu Nghị ở trước mặt cha mẹ con biểu hiện tốt một chút chứ.” Mẹ Lôi hướng Cố Dương nháy mắt, gương mặt xinh đẹp.
Cố Dương dở khóc dở cười, trong lòng nói, Lôi Nghị trong lúc bọn họ ở nhà hắn đã biểu hiện tốt từ lâu rồi, còn kém chút này sao?
Bất quá, ý tốt của mẹ không thể cự tuyệt, bọn họ đi ra ngoài dạo liền đi ra ngoài dạo đi.
Vừa lúc hắn còn chưa có dẫn ba mẹ dạo qua thành phố D đâu.
Trước đây bận rộn công việc một thời gian, hiện tại thừa dịp từ chức nhàn rỗi ở nhà, liền lợi dụng cơ hội này thật tốt đi!
Hơn nữa, chỉ cần rút ra thời gian, lúc nào chẳng có, nhưng còn có thể bồi ba mẹ bao nhiêu đây?
Aizz, thật không muốn lớn lên, trưởng thành rồi liền có quá nhiều phiền não…
Lúc Cố Dương nói ra ý tứ của mẹ Lôi với cha mẹ, cha mẹ nhà hắn cũng là trước từ chối một phen, sau vì thịnh tình không thể chối từ, đành đáp ứng.
Để cho hai đứa con trai cùng đi ra ngoài shopping cũng tốt vô cùng, thôi, liền thành toàn một mảnh hiếu tâm của bọn nhỏ đi!