Lôi Nghị không có được như mong muốn, buổi tối trở về cũng không có sớm. cho nên nói cơm tối cũng không có tin tức.
Hôm nay hai tiệc liên tiếp, đều là thoái thác không được, y không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai gọi điện thoại báo cho Cố Dương.
Cố Dương an ủi ngược lại y, để cho y buổi tối đón xe về nhà, đừng lái xe.
Bữa tiệc sao, tên như ý nghĩa, khẳng định lúc ăn uống linh đình sẽ có người anh tới tôi đi mà so chiêu.
Sau khi uống rượu còn lái xe, thật nguy hiểm a!
Lôi Nghị cúp điện thoại, ở buồng vệ sinh rửa mặt, vóc nước súc miệng, sau đó tinh thần phấn chấn tiếp tục chiến đấu đợt thứ hai.
Buổi chiều Cố Dương đã đem quần áo trẻ em đơn giản giặt sạch qua một lần phơi nắng ở sân thượng, ánh nắng mùa thu vẫn là rất ấm, phỏng chừng ngày mai là có thể khô.
Cơm tối hắn chính mình làm, tuy rằng tay nghề thông thường, nhưng hắn không kén ăn, tốc độ làm cơm xào rau cũng không chậm, sau khi giải quyết bữa tối đợi Lôi Nghị một hồi, sau lại chợt nhớ tới bữa tiệc thứ hai của Lôi Nghị khẳng định chính là buổi tối, vui chơi giải trí, không biết lúc nào mới có thể trở về.
Quên đi, chính mình tự ăn đi, ăn xong rồi hâm nóng ly sữa cho y là được.
Cố Dương đem món xào của mình ăn thất thất bát bát, sau đó dọn rửa chén đũa, dọn dẹp xong ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, một bên xem một bên lột mấy hạt quả hạch ăn. (thất thất bát bát: dạng ăn lưng lửng, ăn tàm tạm, ăn được 7,8 phần/ 10 phần)
Thời gian đã chỉ hướng chín giờ, Lôi Nghị còn chưa có trở về.
Cố Dương thay đổi tư thế, tiếp tục nhàm chán mà xem TV. Sau lại thấy nằm trên ghế sô pha tương đối thoải mái, vì vậy liền nằm xuống.
Mơ mơ màng màng ngủ gục, không biết qua bao lâu, Cố Dương mơ hồ nghe thấy được tiếng chìa khóa mở cửa, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, suy nghĩ một chút mình chưa có đưa chìa khóa cho Lôi Nghị, như vậy tiếng mở cửa gần ngay bên cạnh là chuyện gì xảy ra?
Cùm cụp một tiếng, cửa mở.
Cố Dương đứng ở cạnh cửa, nhìn Lôi Nghị ở cửa đối diện đang cố gắng tra chìa khóa vào ổ khóa, có chút dở khóc dở cười.
Nghe được tiếng mở cửa bên này của Cố Dương, Lôi Nghị sửng sốt một chút, sau đó có chút cứng ngắt chuyển động cái cổ, thấy Cố Dương thì y trợn to mắt: “Em… Còn chưa ngủ?!”
“Chờ anh a.” Cố Dương cười cười, bỗng nhiên liền cau lại cặp mày: “Xem ra là bị người chuốc không ít rượu a! Trở về bằng cách nào?”
“Nga, nghe lời em nói, đón xe trở về.” Lôi Nghị buông tha mở cửa nhà mình, ngược lại lung lay đến bên này của Cố Dương, vốn y nghĩ đã trễ thế này Cố Dương có thể đã ngủ rồi, y vẫn là quay về nhà mình ở một đêm đi, không nghĩ tới Cố Dương lại vẫn chưa ngủ, trong lòng Lôi Nghị có vài phần vui sướng.
Cố Dương đưa tay nâng Lôi Nghị lung lay sắp ngã, đem y dìu vào cửa: “Ngày mai đem chìa khóa dự bị nơi này của tôi cho anh, đến lúc đó nếu tôi không có ở nhà, anh có thể tự do ra vào.”
“Được.” Lôi Nghị đem một nửa trọng lượng thân thể của mình đặt ở trên người Cố Dương, cố ý lảo đảo để Cố Dương dìu vào cửa, ở nơi Cố Dương không nhìn thấy, khóe miệng y hơi nhếch lên, trong lòng vẫn là vô cùng vui sướng, thật tốt, chìa khóa nhà tự động nộp lên.
Lôi Nghị mặc dù là có ý định để cho mình thoạt nhìn say bí tỉ, nhưng trên thực tế, y cũng đích thật là bị chuốc không ít rượu, hiện tại hướng trên ghế sô pha dựa vào một chút, nhất thời đầu váng mắt hoa, không muốn động.
Cố Dương kéo cà-vạt của y ném qua một bên, sau đó một lần nữa hâm nóng sữa rót cho Lôi Nghị, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, hắn nhẹ nhàng vỗ tỉnh Lôi Nghị, thấp giọng hỏi: “Muốn tắm không?”
Lôi Nghị lắc đầu, Cố Dương liền không có kiên trì, đem người đỡ đứng lên dìu đến phòng ngủ: “Vậy trực tiếp ngủ đi!”
“Ừ…” Lôi Nghị ngoan ngoãn được Cố Dương an trí đến phòng ngủ, dính giường liền xoay người, phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi.
Cố Dương thấy y chỉ lo vùi đầu ngủ, không có ý tứ muốn ói, liền biết tửu lượng y hẳn là còn có thể chịu được, vì vậy tiến lên đem vớ của y cởi ra, sau đó cởi bỏ áo khoác quần ngoài, động tác thuần thục, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện một đêm lúc đầu kia, Cố Dương nhịn không được cười cười.
Hình như, ban đầu cũng là chính mình tương đối chủ động đi…
Lôi Nghị bị hắn lăn qua lăn lại tỉnh, hơi mở hai mắt thấy Cố Dương, suy nghĩ cũng có chút ngưng trệ.
“Khó chịu sao? Muốn ói sao?” Cố Dương lại gần y, thấp giọng hỏi.
Lôi Nghị lắc đầu: “Không có việc gì, ngủ một giấc là được.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Dương muốn đi rót nước cho Lôi Nghị, kết quả còn không có đứng lên đã bị Lôi Nghị kéo tay, tay kia của Cố Dương chống ở trên giường, hơi khiêu mi, “Làm sao vậy?”
Lôi Nghị môi vẽ ra nụ cười: “Muốn hôn em.”
Lúc Cố Dương kinh ngạc bị Lôi Nghị túm ngã xuống giường, đương nhiên Lôi Nghị lấy cánh tay che chở ở sau lưng của Cố Dương, cánh tay nâng đỡ không có làm cho Cố Dương có cảm giác bị ngã trên giường, ngược lại thì thuận thế nằm vật xuống.
Lôi Nghị liền nhân cơ hội tiến tới, cướp lấy đôi môi Cố Dương.
Mùi rượu nồng nặc mà cuốn tới, Cố Dương hơi cau mày lại, nhưng thật ra không có đẩy Lôi Nghị ra, trái lại đáp lại y vài cái.
Lôi Nghị phảng phất như chiếm được cổ vũ, tiến quân thần tốc, hôn đến rất là nghiêm túc!
Giường rất lớn, hai người ở phía trên làm chút gì, kỳ thực cũng dư dả, so với hôm qua ở trên sô pha thì thuận tiện hơn.
Tay của Lôi Nghị che ở bụng Cố Dương, độ cong nhô lên làm y ngưng trệ động tác lần thứ hai, bất quá y lại không có buông Cố Dương ra, mà là đưa tay đặt ở bụng Cố Dương vuốt ve qua lại.
Bé con trong bụng Cố Dương tựa hồ cảm ứng được cái gì, đá đá chân nhỏ, dù sao cũng đều làm Lôi Nghị và Cố Dương cứng ngắt một chút.
Khí tức của Lôi Nghị có vài phần bất ổn: “Nó ngày hôm nay hình như rất sinh động…”
“…Anh cũng rất sinh động.” Cố Dương trả lời một câu, nằm ở nơi đó nhẹ nhàng thở dốc.
“Ha ha.” Lôi Nghị cười cười, không lại mượn rượu làm chuyện lưu manh nữa, ngược lại tiến đến bụng Cố Dương, nghiêng tai dán lên. Lần này bé con kia rất cho y mặt mũi, cách cái bụng Cố Dương đạp cha bé mấy đá.
Hai người dùng tư thế hiện tại đợi một hồi, Lôi Nghị mới một lần nữa nằm lại giường, chuẩn bị ôm Cố Dương ngủ, Cố Dương đẩy y ra: “Đèn phòng khách còn chưa có tắt.”
“Tôi đi.” Lôi Nghị nhớ đến, Cố Dương kéo y, “Thôi, tôi đi cho.”
Lôi Nghị cũng không có miễn cưỡng, Cố Dương đi đem bình giữ ấm và ly nước trong phòng khách cầm đến, sau đó mới tắt đèn phòng khách quay lại phòng ngủ.
Lôi Nghị tự động nằm ở một bên giường lớn, khóe miệng mỉm cười mà nhìn Cố Dương.
Bầu không khí hài hòa ấm áp như thế thật sự là quá tuyệt vời a! Căn bản cũng không có nghĩ lại trở lại như trước a!
Cố Dương rót cho y ly nước đưa qua: “Lại, uống nước đi.”
Lôi Nghị tự nhiên sẽ không từ chối, liền ngoan ngoãn hướng Cố Dương uống xong: “Em cũng đừng bận rộn, ngủ đi.”
Cố Dương lên tiếng, đem nước để trên tủ đầu giường, tắt đèn phòng ngủ, tiện đà bò lên giường.
Lôi Nghị vốn định dùng điện thoại di động chiếu sáng cho hắn, bất đắc dĩ sờ không tới điện thoại di động, trong lúc đó, Cố Dương đã lên đến, hắn biết ý đồ của Lôi Nghị, liền cười nói: “Tôi đều ở đây rất lâu rồi, nhắm hai mắt cũng có thể mò mẫm lên đến.”
Lôi Nghị bèn cười, ngẫm lại cũng đúng, nhưng đây không phải là thời kỳ đặc thù sao, vạn nhất vấp một chút, rất không có lợi.
Có kinh nghiệm đêm qua, Lôi Nghị tự động vỗ vỗ vai và ngực mình: “Đến đến đến, gối ôm thịt người cho em, gối ôm cho em…”
Cố Dương bật cười, theo lời dựa đi qua, vẫn có mùi rượu sót lại truyền vào lỗ mũi, bất quá lúc trước bình thường hắn cũng uống rượu, cũng không có phiền mùi này.
“Buổi sáng ngày mai tôi có thể bồi em.” Lôi Nghị lầm bầm một câu, nhắm hai mắt lại.
Thực sự là mệt mỏi.
Cố Dương liền ừ một tiếng, hạ giọng: “Ngủ đi…”
Lôi Nghị nửa đêm tỉnh lại một lần, đi nhà vệ sinh một chuyến, quay lại Cố Dương cũng tỉnh, tiếp theo cũng đi nhà vệ sinh, sau đó trở về nhắc Lôi Nghị uống nước, Lôi Nghị liền lấy bình giữ ấm trên tủ đầu giường rót một ly nước, cũng may là ấm, không nóng, nếu không uống không trôi.
Cố Dương có đôi khi cũng rất tỉ mỉ nha…
Lôi Nghị âm thầm suy nghĩ.
Sau đó hai người tiếp tục ngã đầu ngủ.
Một đêm này trôi cũng thật nhanh.
Sáng sớm Lôi Nghị tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, uống rượu liền dễ bị như vậy, người bên cạnh y đã rời giường, Lôi Nghị đè xuống mi tâm ngồi dậy, rất nhanh liền nghe phía ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau. (mi tâm: vùng giữa 2 đầu chân mày)
Khóe miệng cong lên một độ cung, Lôi Nghị nhẹ nhàng xuống giường.
Đây là cảm giác gia đình sao…
Vừa muốn đi đến phòng bếp tìm Cố Dương, nghe điện thoại di động trên bàn kêu, Lôi Nghị đi qua cầm đến, là điện thoại di động của Cố Dương, hiển thị gọi đến là — mẹ đại nhân.
Lôi Nghị suy đoán có thể là muốn hỏi Cố Dương chuyện ngày nghĩ tết Trung thu và Quốc khánh đi, cho nên cũng không có trì hoãn, trực tiếp đưa qua cho Cố Dương.
“Anh như thế nào tỉnh sớm như vậy?” Cố Dương kinh ngạc nhìn y, trước kia hắn buổi tối uống rượu sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau, hiện tại mới hơn bảy giờ, chẳng lẽ là mình xào rau động tĩnh quá lớn sao?
“Điện thoại, mẹ đại nhân.” Lôi Nghị đưa điện thoại di động cho Cố Dương, ngược lại tiếp nhận chuyện nấu cơm.
Cố Dương trợn to hai mắt, cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài hai bước, sau lại nghĩ tránh né Lôi Nghị hình như không tốt lắm, vì vậy bắt máy ngay cửa phòng bếp.
“Mẹ…”
“Dương Dương a, Trung thu con ngày nào về a? Năm nay mẹ làm rất nhiều bánh trung thu, hơn một trăm cái ni, con không phải cũng thích ăn sao, khi quay về cũng có thể mang nhiều chút trở về.”
“Ách… Mẹ, năm nay con có thể không trở về được rồi, công ty mới bị một tập đoàn lớn thu mua, gần đây thật nhiều chuyện bận rộn, ngày nghỉ rút không ra khoảng trống đến, bất quá chờ qua giai đoạn này con sẽ tìm thời gian xin nghỉ, đến lúc đó lại về nhà thăm hai người.” Cố Dương tìm mượn cớ, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
“A… như vậy a, không có việc gì không có việc gì, con có việc bận trước, dù sao cách nhà gần, lúc nào trở về đều được, bất quá con cũng phải chú ý thân thể a, đừng chỉ lo bận rôn công tác…” mẹ Cố tuy rằng mất mác, nhưng vẫn là cảm thông cho con trai, ngược lại nói liên miên cằn nhằn bắt đầu nhắc nhở hắn ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân thật tốt các loại.
Cố Dương dạ dạ mà đáp lời, lại nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Lôi Nghị thu hồi đường nhìn chằm chằm ở phía sau lưng Cố Dương, làm bộ như mình rất nghiêm túc nấu cơm.
“Tôi cùng mẹ nói, ngày nghỉ này phải tăng ca, tạm thời không thể quay về.” Cố Dương cùng Lôi Nghị nói một tiếng, ngược lại đi ra phòng bếp.
Lôi Nghị buông mắt, che giấu suy nghĩ trong con ngươi, đem cháo đổ ra, bưng đi ra ngoài.
Y có thể cảm nhận được, Cố Dương là có chút không vui.
Làm sao bây giờ ni?