Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay

Chương 16: Quán bar

Edit: Bánh

Beta: Yuri

Quán Bar

Châu Ngư hỏi: “Anh là cảnh sát, có thể tới nơi như vậy sao?”

Vũ Phi bỏ nón mũ lưỡi trai đen ra, nói: “Như vầy là được rồi.”

Đây là lần đầu Lâm Khải vào quán bar. Cậu tìm một chỗ an tĩnh và ngồi xuống, chờ người khác đến bắt chuyện.

Có người sờ sống lưng Lâm Khải, lông tơ trên người cậu lập tức dựng lên hết.

“Em trai tiểu Khải sao ngoan quá vậy?”

Cao Khải?

Lâm Khải quay đầu lại, thấy trên người Cao Khải dán đầy giấy note, trên mỗi tờ giấy đều ghi một chuỗi số điện thoại, còn có cả tên.

“Đây là gì vậy?”

“Số điện thoại người ta cho anh.” Cao Khải nói: “Muốn hẹn hò với anh đấy mà.”

“Ồ.”

“Anh thì tính gì chứ.” Cao Khải chỉ về hướng khác, nói: “Anh đại Ngư mới là trung tâm của tối nay.”

Xung quanh Châu Ngư vây đầy người, giống như một đám mèo hoang ngửi thấy mùi cá.

Vũ Phi đứng cách đó không xa, anh cầm một ly rượu đỏ tươi, giống như thợ săn bóng đêm. Vài người đều trộm ngắm Vũ Phi, nhưng không ai dám đến gần bắt chuyện.

Lâm Khải hỏi: “Tại sao?”

“Hở?”

“Tại sao không có ai đến tìm em?”

“Tư thế cậu không đúng.” Cao Khải nói: “Cậu ngồi cao lãnh như vậy, hoặc là có đối tượng, hoặc  là…”

“Cái gì?”

“Thạch nữ*.”

*Ý bảo Lâm Khải “cương” không nổi.

Lâm Khải đá Cao Khải một cái, sau đó nói nhỏ: “Anh đại Khải, anh biết nhiều nhất, chỉ em vài chiêu đi.”

“Dựa lưng vào quầy bar, cầm ly rượu của mình. Cậu uống rượu gì đây?”

“Vốn dĩ em muốn sữa bò tươi, nhưng bọn họ nói em gà quá, nên em liền đổ thêm nửa ly nước chanh.”

Sữa bò trộn chung với nước chanh sẽ tạo ra một chất trắng đọng lại dưới đáy ly, nếu như đây là chỗ nào khác thì không sao, nhưng một ly như vậy xuất hiện ở quán bar, tràn ngập ý ám chỉ.

“Mẹ ơi, chả trách không ai dám tới bắt chuyện với cậu.” Cao Khải nắm lấy tay Lâm Khải, nói: “Đừng đặt tay lên đùi. Cậu không phải là học sinh, bây giờ cậu là một đóa hoa tươi nũng nịu trong quán bar đang chờ người khác hái. Quần áo cũng đừng kéo cao như vậy, nhìn giống như đàn bà lớn tuổi cấm dục.”

Trải qua sự cải tạo của Cao Khải, Lâm Khải cảm giác mình chính là một đóa hoa tươi đẹp nhất trong vườn địa đàng.

Quả nhiên, một người đàn ông cầm ly rượu đến gần Lâm Khải, nói: “Hey, người anh em.”

Trong lòng Lâm Khải vui vẻ, nói: “Hey, đại huynh đệ.”

“Phòng vệ sinh ở đâu vậy?”

???

Một đôi tay thon dài ôm lấy bả vai Lâm Khải.

Là đàn ông!

“Cục cưng, một người hả?”

Là đàn ông?

Lâm Khải quay đầu lại, thấy được một gương mặt tinh xảo quyến rũ, người kia không chỉ có một mái tóc dài đen nhánh, còn mặc một bộ đồ sexy lộ áo da nhỏ, trên tay còn cầm cầm theo một cái roi da nhỏ.

Lâm Khải tự động bưng kín ngực mình lại, nói: “Tôi không thích phụ nữ.”

“Tôi biết, tôi cũng không thích phụ nữ.”

Trap?

Anh ta bẻ tay Lâm Khải sang một bên, đung đưa roi da nhỏ, hỏi: “Muốn chơi trò chơi với tôi không?”

Âm thanh này triền miên mê người, mang theo ý vị khiêu khích ngọt nị.

Owen vỗ vỗ lên bả vai của anh ta, nói: “Xin lỗi, chàng trai này có người hẹn rồi.”

Anh ta cười một tiếng, nói: “Xin lỗi.”

Owen ngồi xuống kế bên Lâm Khải, hỏi: “Trải nghiệm như thế nào?”

“Cực kém!” Lâm Khải nhỏ giọng hỏi: “Người vừa rồi là trap sao?”

“Đúng vậy,” Owen nói: “Bên trong quán bar, mọi người đều có thể biểu hiện bản chất thực ra ngoài.”

“Đây cũng là bản chất thực?”

Owen nhìn theo tầm mắt Lâm Khải, thấy được một người đầy cơ bắp. Vị cơ bắp này có cơ bắp rất nhiều, còn lau dầu ô liu, nửa người trên của anh ta hùng tráng vô cùng, nửa người dưới mặc một váy nhỏ màu hồng vô cùng bánh bèo, trên đầu còn búi hai cục, nhìn vô cùng tổn thương mắt.

Owen hỏi: “Có phải không có ai đến tìm em không?”

“Sao anh biết?”

Owen hớp một ngụm rượu, nói: “Bọn họ thấy em là trẻ vị thành niên, không muốn dạy hư em.”

“Tốt như vậy?”

“Thật ra, chỉ có những người đồng tính cấp thấp mới làm loạn. Hầu hết những người đồng tính rất quý trọng thân thể mình hơn tất cả những người bình thường. Tất cả mọi người đều biết con đường này không dễ đi, cho nên họ không nghĩ em theo đường xưa của bọn họ.”

“Vậy anh đã từng hối hận không?” Lâm Khải nói: “Anh cũng biết con đường này không dễ đi.”

Owen duỗi tay ra, trên tay anh có rất nhiều vết sẹo, có cả dấu vết của tàn thuốc.

“Lần đầu anh biết xu hướng giới tính của mình, anh đã từng tự ngược bản thân.” Owen nói: “Anh dùng mọi biện pháp mà mình có thể nghĩ ra, chỉ hy vọng xóa hết những ý tưởng xấu xa dơ bẩn trong đầu đó. Nhưng anh thất bại. Chỉ có thể tận lực áp chế suy nghĩ của chính mình. Nhưng mà sau khi gặp Cao Khải, anh liền biết mình không sai. Anh chỉ yêu một người mà anh nên yêu. Anh không có làm sai, cũng không có hối hận gì.”

“Cao Khải của anh…”

Cao Khải uống rất nhiều rượu, bên cạnh anh có hai người đàn ông, một người mặc âu phục và một người mặc đồng phục học sinh. Hai người đều ôm lấy tay Cao Khải, chuẩn bị nhào vô đánh nhau.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Những ngày trong kì nghỉ của Lâm Khải rất đơn giản ― làm bài tập về nhà và làm bài tập nghỉ đông.

Owen cầm tài liệu thi lên thạc sĩ ngồi xuống cạnh Lâm Khải.

Hai người giám sát lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Cao Khải cầm một quyển tạp chí thời trang, nói: “Thật hâm mộ mấy đứa học sinh.”

“Đừng ghen tị.” Lâm Khải nói: “Em không ngại nhường bài tập về nhà lại cho anh, với điều kiện là anh biết làm.”

“Cậu có bài tập về nhà của cậu, anh cũng có bài tập về nhà.”

“Bài tập của anh chính là xem tạp chí?”

“Đây được gọi là bắt kịp xu hướng thời trang!”

Lâm Khải hỏi: “Vậy anh đã nhận ra được điều gì rồi?”

Cao Khải chỉ vào người mẫu Âu Mỹ trong tạp chí, nói: “Túi của anh ta rất lớn!”

“Oh.”

“Anh nói thật đấy.” Cao Khải nói: “Anh đã nhìn qua rất nhiều người rồi, cuối cùng tổng kết ra một bộ…”

Lâm Khải và Owen la lên cùng một lúc: “Im đi!”

“Được rồi, im thì im.”

Lúc ăn cơm chiều, Owen nói: “Dạo gần đây thật nhàm chán.”

Sau kì nghỉ đông, Owen, Lâm Khải và Châu Ngư ở nhà cả ngày để học. Cao Khải bận quay phim, Tống Hải bận rộn ở công ty. Vũ Phi cũng phải đi xử lý chuyện ở cục cảnh sát.

Hôm nay sáu người khó được gặp nhau.

Owen hỏi: “Mọi người có muốn chơi trò chơi không?”

Cao Khải: “Trò gì?”

“Trò Solitaire Story thì sao?”

Lâm Khải: “Vậy có nhàm chán quá không?”

“Vậy thì chơi Solitaire Story phiên bản mới đi. Mọi người sẽ có một thân phận, hãy kể chuyện câu chuyện phù hợp với thân phận của mình.”

Vũ Phi: “Tôi muốn chơi.”

Châu Ngư: “Anh cũng chơi.”

Owen đứng dậy, nói: “Để em đi lấy đạo cụ.”

“Bối cảnh câu chuyện là một câu chuyện xưa. Trong một Vương quốc cổ xưa, có sáu lá bài có từng nhân vật khác nhau.” Owen đạy sáu lá bài lên bàn trà, nói: “Hiện tại bắt đầu rút thẻ nhân vật.”

Vũ Phi rút đầu tiên, nói: “Tôi là thợ săn.”

Châu Ngư: “Rồng độc ác.”

Cao Khải: “Em là công chúa? Wtf?”

Một nàng công chúa với miệng đầy những lời chửi thể và cao 1,8 mét.

Lâm Khải: “Em cũng không tốt hơn anh đâu. Em là bà Tiên Bệnh Lậu.”

Tống Hải: “Quốc vương.”

Owen nhặt lá bài cuối cùng, “Hoàng tử nước láng giềng.”

Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa thiệt là xưa, có một lục địa vô cùng kỳ diệu. Trên lục địa đó có hai quốc gia tồn tại: Vương quốc Âu Hoàng ở phía Đông và Vương quốc Cá Heo ở phía Tây. Ngoài đất liền, trên mặt biển mênh mông còn có một hòn đảo Phượng Minh kỳ lạ, theo truyền thuyết, trên hòn đảo Phượng Minh ấy có những nàng tiên cá đang sinh sống.

Vua của Vương quốc Cá Heo đang trong thời kỳ hoàng kim, nhưng chỉ có một vị công chúa. Vì sự thịnh vượng của vương quốc, nhà vua đã ra lệnh tổ chức một cuộc luận võ long trọng trong cung điện và người chiến thắng sẽ được kết hôn với công chúa duy nhất của nhà vua.

Ngay cả hoàng tử của Vương quốc Âu Hoàng cũng đến.

Vị công chúa này rất tài năng, không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa, mà còn dịu dàng và trầm tính. Được biết đến là viên ngọc đẹp nhất của Vương quốc Cá Heo.

“Công chúa điện hạ giá lâm!”

Vị công chúa Khải Nhân trong truyền thuyết bước vào cung điện. Nàng dùng cây quạt mỏng dọc theo khóe môi để tỏ lòng thành kính với từng vị chiến sĩ anh hùng.

“Ôi mẹ ơi, người này đẹp quá, người này còn đẹp hơn. Người này mặc dù không tệ, nhưng mà hơi lùn.”

Nữ hầu nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, xin người chú ý hình tượng.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Công chúa Khải Nhân đi đến trước mặt nhà vua, cúi chào, nói: “Chào buổi tối, thưa phụ vương.”

“Đứng lên đi.” Quốc vương nói: “Có hài lòng ai không?”

“Lần đầu con thấy nhiều đàn ông đến như vậy, chỉ cảm thấy người nào cũng tốt hết ạ.”

“Vậy công tử của nhà bá tước Thần Húc* thì sao?”

“Phụ vương, nghe cái tên là biết không tốt, chắc chắn cuộc sống vợ chồng của hai tụi con sẽ không hòa thuận.”

*Thần Húc phát âm giống từ “thiếu thận”.

“Cũng đúng, kỵ sĩ Tạc Nam* thì sao?” Quốc vương nói: “Hắn có thể vật lộn với ba con heo rừng, vô cùng anh dũng.”

*Tạc Nam đồng âm với hai chữ “tra nam”.

Công chúa Khải Nhân quan sát kỹ lưỡng kỵ sĩ Tạc Nam, nói: “Không được, nhìn là biết nhỏ.”

“Sao con lại biết nhỏ?”

Công chúa Khải Nhân che miệng cười một tiếng, nói: “Con đã nhìn qua rất nhiều người, đã tổng kết ra cả quyển kinh nghiệm. Nếu mà in ra làm sách, nhất định bảo đảm vương quốc chúng ta sẽ nhân số thịnh vượng, vợ chồng hạnh phúc mỹ mãn.”

“Không sao, sẽ có người hợp với con.”

Cuộc thi bắt đầu, các đàn ông anh dũng nhất vương quốc cởi quần áo ra, vật lộn nhau trong cung điện.

“Hoàng tử Hải Âu giá lâm!”

Hoàng tử Hải Âu là con trai độc nhất của vua nước láng giềng.

Hàng năm Âu Hoàng và Cá Heo đều đánh nhau, nhưng mà thế lực đều tương đương nhau. Lần này hoàng tử Hải Âu tham gia cũng vì điều hòa quan hệ giữa hai quốc gia.

Hoàng tử Hải Âu mặc dù không cao lớn, nhưng mà tao nhã lịch sự, là tình nhân trong mộng của tất cả tiểu thư quý tộc.

Công chúa Khải Nhân đi tới trước mặt hoàng tử Hải Âu, nói: “Chàng chính là hoàng tử Hải Âu? Chàng trông đẹp hơn những lời đồn ngoài kia nhỉ.”

“Nàng chính là công chúa Khải Nhân? Nàng cũng nhiệt tình hơn những gì người ta đồn đấy.”

Công chúa Khải Nhân ôm lấy eo của hoàng tử Hải Âu, hơn nữa cọ tới cọ lui trên người hoàng tử.

“Ha ha ha, ha ha ha ha!”

Trong cung điện bỗng vang lên tiếng gà gáy.

Nhà vua giận dữ: “Gà nhà ai?”

Những cây nến trong cung điện bị một cơn gió thổi tắt, kèm theo một âm thanh bén nhọn: “Trên thế giới này cũng chỉ có các ngươi to gan đến như vậy! Mở hội cũng không mời ta!”

Công chúa Khải Nhân la lên: “Là Tiên Bệnh Lậu!”

Thông tin bổ sung:

Trap: Trap ở đây được dùng để chỉ phong cách ăn mặc. Một người con trai mặc giả gái hoặc có phong cách giống con gái hoặc ngược lại gái giả trai hay có phong cách giống con trai cũng được gọi là trap.