Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
Tổ nghe lén ba người sau khi nghe xong đoạn đối thoại giữa Châu Ngư và Vũ Phi.
Lâm Khải che miệng, kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Cao Khải: “Cha này chắc chắn là một cao thủ tình trường.”
Lâm Khải: “Kĩ năng tán trai còn đẳng cấp hơn cả anh.”
“Vớ vẩn, là do anh đây không đành lòng xơi cưng thôi nhé.”
Owen: “Tên Vũ Phi này không biết có phải là người tốt hay không?”
“Cảnh sát nhân dân, lại còn xuất thân từ bộ đội, chắc không phải người xấu đâu nhỉ?”
Cao Khải: “Nhưng nếu như thằng đó là người xấu chẳng phải là càng đáng sợ sao? Có sức, có quyền, còn có cái bộ da hồ ly kia, không biết đã gieo họa cho bao nhiêu chàng trai rồi.”
“Anh tưởng rằng ai ai cũng như anh à?”
“Anh thì làm sao?”
“Con người anh chính là một cây mía. Từ đầu đến chân tất cả đều là cặn bã.”
“Cái của anh đúng thật có kích cỡ đó. Còn đen nữa!”
“Thôi đi, anh cùng lắm là cành liễu, vừa nhỏ vừa mềm.”
“Cậu hỏi Owen xem, em ấy biết rõ nhất.”
“Em không biết,” Owen nói: “Trước giờ em chưa hề cảm nhận được sự tồn tại của nó đâu.”
Từ đó về sau, trong nhà trọ nhiều thêm một miệng ăn chực.
Lúc ban đầu, nhà trọ chỉ vẻn vẹn có ba người. Nay mới ngắn ngủi nửa năm thời gian, đã nhiều hơn trước bốn người.
Châu Ngư phải nấu cơm cho tất cả bảy người. Mà sức ăn của vị cảnh sát nào đó còn vô cùng khủng khiếp.
Vũ Phi mỗi ngày đều đi đến nhà trọ sau khi tan tầm, đôi khi cùng Châu Ngư nấu nướng, đôi khi sẽ ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm cùng anh ấy, chỉ chưa từng qua đêm ở nhà trọ bao giờ.
Như một người chính nhân quân tử.
Trong nhà trọ, người thích Vũ Phi nhất chính là nhóc Tiểu Tống.
Ở tầm tuổi này của tiểu Tống, các chú cảnh sát chính là anh hùng cứu thế, là thần tượng tuyệt đối trong lòng cậu nhóc.
Phòng bếp.
Vũ Phi chìa cánh tay ra, nói: “Đại Ngư, giúp tôi kéo tay áo lên chút.”
Châu Ngư cẩn thận giúp Vũ Phi sắn lên hai bên ống tay áo, hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn món gì?”
Vũ Phi ghé sát bên tai Châu Ngư: “Chỉ cần là em nấu, anh đều muốn ăn.”
“Cũng phải có một cái tên chứ.”
“Gà hầm nấm bào ngư đi, bổ dưỡng.”
“Nhà không có nấm bào ngư, chỉ có nấm hải sản.” Châu Ngư nói: “Có thể thêm táo đỏ vào nấu cùng.”
“Được.”
Tiểu Tống cầm theo một bức tranh chạy lại chỗ hai người: “Anh Vũ Phi, cho anh xem bức tranh em vừa vẽ này.”
Tranh vẽ một người đàn ông cao to, anh ta có bốn cánh tay, hai cái đầu. Vô cùng khủng bố.
“Là Na Tra sao?”
“Đây là anh Vũ Phi đó.”
“Nhưng anh đâu có nhiều cánh tay như vậy.”
“Anh có.” Tiểu Tống nói: “Anh có đó.”
Vũ Phi ôm lấy Châu Ngư, đầu gối lên bờ vai của Châu Ngư, nói: “Đợi anh và đại Ngư hợp hai thành một, sẽ có bốn cánh tay và hai cái đầu rồi.”
Tiểu Tống vui vẻ vỗ tay: “Anh đại Ngư, hai người mau mau hợp thể đi mà.”
“Anh đừng có dạy hư thằng bé.”
“Hử, em hiểu anh nói gì sao?” Vũ Phi dùng mặt cọ cọ lỗ tai của Châu Ngư, nói: “Tiểu Tống chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy mà em cũng không chịu thỏa mãn sao?”
“Tiểu Tống, anh dạy cho em một điều,” Châu Ngư nói: “Người mặc áo cảnh sát chưa chắc đã là người tốt, còn có thể là cầm thú.”
Vũ Phi tiếp tục cọ cọ tai của Châu Ngư: “Muốn nhìn thấy lúc anh cầm thú không?”
Châu Ngư và Vũ Phi đã quen nhau được nửa tháng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra nụ cười trên khuôn mặt Châu Ngư ngày càng nhiều hơn.
Nhân lúc đứng trong bếp lấy nước uống, Cao Khải hỏi: “Đại Ngư, anh nghĩ như thế nào?”
“Không nghĩ thế nào cả?”
“Hai người cũng đã quen nhau lâu vậy rồi, anh lại bảo không nghĩ thế nào.”
“Không có!”
“Em cũng chưa nói cái gì, anh cần gì phải phủ định luôn thế.”
Châu Ngư tạm dừng một chút: “Anh ấy… có vẻ là một kẻ đào hoa.”
“Vậy cũng là một kẻ đào hoa bằng lòng dành thời gian vây quanh anh.”
“Tôi không biết.” Châu Ngư nói: “Tôi đã quên mất cảm giác yêu đương là như thế nào.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Tôi muốn trốn tránh.”
“Tại sao?”
Châu Ngư nói: “Lúc anh ấy nói chuyện với tôi luôn lái đến mấy thứ đen tối, là kiểu mà vô cùng vô cùng đen tối. Nghe xong mấy chuyện đó tôi chỉ muốn trốn đi thôi.”
Cao Khải đỡ tường nở một nụ cười. Đợi cười đủ rồi, mới mói vỗ vỗ vai Châu Ngư: “Anh là một người trưởng thành rồi, sao vẫn giống đứa trẻ con như vậy/”
Châu Ngư cũng cười, anh dựa người vào tường, nói: “Tôi cũng thấy thật kì quặc.”
“Vấn đề là anh cũng thường viết mấy cảnh cấm trẻ em ở trong sách của mình, em cảm thấy anh tả thật lắm mà.”
“Đâu giống nhau.”
“Chuyện riêng của anh đại Ngư em cũng không nhiều lời nữa, đi ngủ đây!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trường học.
“Tôi thật không hiểu nổi, cùng có hai cánh tay, cùng là một đề bài, cùng được dạy bởi một giáo viên, vì sao mà thành tích của các cô các cậu lại kém nhau nhiều như vậy?” Triệu Uông Dương dừng một chút, tiếp: “Ai có thể giải thích cho tôi?”
Lặng ngắt như tờ.
“Tề Minh, em nói cho tôi biết.”
Tề Minh đứng lên, hỏi ngược lại: “Cô giáo, cô có biết nghĩa của từ đốt cháy giai đoạn* không?”
*Đốt cháy giai đoạn nghĩa là nóng vội, nóng nảy không theo quy luật phát triển của sự vật nên thất bại.
“Biết.”
“Cho dù là trồng cây, cũng có cây cao cây thấp, nói gì đến học sinh? Hơn nữa, chỉ khi trái cây chin mọng làm cành cong rũ xuống thấp thì lúc ấy mới có thể thu hoạch sản phẩm được.”
Quá đỉnh!
Đúng là người đàn ông mà Lâm Khải cậu coi trọng. Không chỉ đẹp trai mà còn miệng lưỡi nhanh nhẹn.
Mỗi lần đi thi Tề Minh đều đứng thứ nhất, cả lớp chỉ có cậu dám nói chuyện kiểu đó với Triệu Uông Dương.
Triệu Uông Dương lộ ra một chút tươi cười, nói: “Rất tốt. Lâm Khải, em nói thử xem.”
Tề Minh đã nói hay như vậy, Lâm Khải đương nhiên không thể quá kém cỏi.
Lâm Khải nói: “Mỗi cá thể đều có sự sai khác, chúng ta cần có những sự khác biệt trong một cộng đồng giống nhau.”
“Em nói tiếp đi.”
“Trong giáo trình môn Chính Trị có viết, một người thành công có thể kích thích và giúp đỡ những người khác tiến đến thành công, từ đó khiến cả xã hội cùng nhau bước tới con đường thành đạt. Chỉ cần cho chúng ta thời gian, nhất định có thể đạt được thành tích xuất sắc, cả lớp full điểm.
“Ha ha, ha ha ha ha.”
Triệu Uông Dương bật cười, ném bài thi môn Chính Trị xuống bàn của Lâm Khải, nói: “Nói mồm thì hay lắm, sao đến lúc thi lại không viết được hay như thế hả?”
“Mọi chuyện còn dựa vào điều kiện thời gian, địa điểm…”
“Sao? Giờ thi cũng không khiến cậu phát huy được hết khả năng? Đề thi không tốt ảnh hưởng đến thành tích của cậu?”
Lâm Khải cúi đầu: “Cô nói vậy thì em cũng hết cách.”
“Sắp tới thi cuối kì rồi, để tôi xem các cậu đắc ý được bao lâu.” Triệu Uông Dương bước lên bục giảng, nói: “Không cần biết các cô các cậu thích hay không thích học, khoảng thời gian này phải cố gắng hết sức cho tôi. Cái khác không nói, có muốn ăn Tết vui vẻ không? Có muốn nhận tiền lì xì không? Lúc đi chúc Tết họ hàng, người khác hỏi thành tích của em thế nào, các cô các cậu có trả lời được không? Muốn đào một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ? Xì, cũng không có ai rảnh đi lấp đất đâu giùm mấy người đâu.”
Sau giờ tan học, Trương Cường hỏi: “Kì nghỉ đông mấy cậu có hoạt động gì không?”
Lâm Khải nói: “Cứ sống từ giờ đến nghỉ đông đã.”
“Vậy nếu sống được đến lúc đó thì sao?”
“Trước tiên đi ra miếu thắp hương, tạ ơn thần phật phù hộ.”
“Mê tín dị đoan! Tề Minh thì sao?”
“Mẹ tôi đặt trước một suất du lịch rồi.”
“Du lịch? Hoành tráng thế á?”
“Ừ.” Tề Minh nói: “Cuộc du hành trong thế giới học tập, không chỉ có toàn bộ kiến thức cơ bản của lớp 11, còn bao gồm các bộ đề thi Đại học năm trước. Không chừng còn phải ôn tập một ít kiến thức lớp 10 nữa.”
Nhà trọ. Phòng khách.
Owen mặc một bộ quần áo trắng từ đầu đến chân, trên đầu còn buộc một dải lụa trắng ngang trán.
Trong đầu Lâm Khải toát ra mấy chữ: Nhà có tang.
Lâm Khải nói: “Anh vẫn còn đang tuổi xuân thì, trẻ trung phơi phới, tự dưng ăn mặc trắng trong thuần khiết như thế làm gì?”
“Anh đang tế bái.”
“Tế cái gì cơ?”
“Tế bái những năm tháng mà anh đã để mất.” Owen nói: “Tiện đây nói tạm biệt với cuộc sống sa đọa không mục tiêu.”
“Why?”
“Em không hiểu.” Owen lật giở tài liệu nghiên cứu sinh của mình: “Anh chợt phát hiện bản thân còn rất nhiều điều chưa làm được, nếu năm nay thi không đỗ Thạc sĩ, anh sẽ lại lãng phí mất một năm nữa.”
“Anh đừng nghĩ vậy mà. Đúng là có nhiều thứ anh chưa làm được, nhưng anh cũng đã thực hiện được vô số chuyện khác mà.”
“Ha ha.”
Lâm Khải che kín dôi mắt của Owen, nói: “Anh nhắm mắt lại, thử nghĩ về một thứ gì đi.”
“Sách quá dày, kiến thức rất nhiều. Nhiệm vụ vô cùng nặng nề!”
Lâm Khải nhìn khuôn mặt tiều tụy của Owen: “Anh có thể nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ.”
“Ví dụ như?”
“Được nghỉ đông nè.”
“Anh là người lớn, không ai cho phép anh nghỉ đông nữa rồi.”
“Em còn là trẻ vị thành niên đó, anh có thể vui vẻ thay em mà.”
Owen: “…“
Owen quăng sách sang một bên: “Kì thi của em thế nào rồi?”
“Vô cùng thuận lợi, chắc là không có chuyện ngoài ý muốn gì đâu.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng mà, có một câu môn Địa Lý em không hiểu lắm.” Lâm Khải nói: “Vì sao hàng cây ven đường phải sơn một lớp sơn trắng.”
“Em trả lời thế nào?”
“Để phòng sâu mọt, còn có làm đẹp thêm cho môi trường xung quanh.”
“Câu hỏi này anh từng đọc một lần, đáp án chính xác là màu trắng có thể phản quang, giúp tránh người đi đường lúc trời tối đâm phải thân cây.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đến bữa tối, Tống Hải gọi tất cả đến phòng khách, hỏi: “Còn nhớ chuyện mà tôi đồng ý với mọi người không?”
“Chuyện gì?”
“Tiểu Tống được nghỉ đông.” Tống Hải nói: “Thế nên, chúng ta có thể happy một chút.”
Trong quán bar xa hoa trụy lạc, không khí ngập tràn mùi của hormone.
Quán bar Cơ Âm là gay bar lớn nhất thành phố A, cũng là quán bar duy nhất cần kiểm tra chứng minh thư.
Quán bar Cơ Âm có 3 quy định: không được chụp ảnh, không được bán dâm, không được kiếm chuyện.
Lâm Khải hít hít múi: “Mùi đàn ông.”
Cao Khải: “Mùi trai bao.”
Owen: “Mùi thuốc lá.”
Vũ Phi: “Mùi tội phạm.”